Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


--------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱--------

Ngồi trong xe, thỉnh thoảng Yoongi đảo mắt nhìn cậu, thấy cậu ngồi im không nói gì, Yoongi đề nghị:

- Chúng ta tới bệnh viện khám chân cho em nhé.

Cậu lắc đầu.

- Hay đi ăn nha!

Cậu lại lắc đầu.

- Kookie! - Lần đầu tiên Yoongi hét lên với cậu làm cậu giật mình nhìn sang.

- Sao à?

- Bây giờ chúng ga đi ăn, sau đó mới về nhà anh. - Yoongi nói giọng dứt khoát, nghiêm nghị, cậu đành gật đầu.

- Tới rồi! - Yoongi lấy lại vẻ dịu dàng mỉm cười với cậu. Cả hai xuống xe mà không hề biết chiếc xe kia vẫn đang theo dõi mình.

Gọi món xong, để ý thấy bộ đồng phục trên người cậu, Yoongi thắc mắc:

- Sao em mặc đồng phục? Hôm nay là Chủ nhật mà?

Nhưng nhớ lại lời kể của Haeyoung về việc cậu đi vệ sing rồi mất tích, Yoongi lo lắng:

- Em đi từ thứ Bảy không về nhà sao? Có chuyện gì xảy ra sao?

Cậu im lặng làm Yoongi càng sốt ruột, đúng lúc đó phục vụ mang đồ ăn lên.

- Thôi, em ăn đi!

Quả thật bây giờ cổ họng cậu nghẹn đắng không thể nuốt nổi thứ gì, nhìn thức ăn trên bàn cậu đã muốn ói.

- Em đi rửa tay tí nhé.

Lấy cớ, cậu đi về phía nhà vệ sinh để tránh khỏi một bàn đầy ấp thức ăn. Nhìn mình trong gương, trông cậu xanh xao và mệt mỏi quá.

- Kookie?

- Cô làm gì ở đây?

Cậu nìn Dahyun đề phòng, còn Dahyun nhìn cậu tỏ vẻ khó hiểu.

- Cậu sao vậy? Mình đây mà, Dara nè!

Lúc này cậu mới giật mình, mặc dù là song sinh nhưng trước giờ cậu chưa từng nhầm lẫn giữa hai người, sao hôm nay lại không nhận ra?

- Dara à, mình xin lỗi.

- Kookie, ,mình nghe chị Dahyun nói hết rồi, về gia đình cậu, về những việc Taehyung đã làm với cậu.

Cậu hơi ngạc nhiên vì Dara biết chuyện, nhưng vì cô ta là em của Dahyun nên cậu cũng không lấy làm lạ nữa.

- Ừ.

- À, Taehyung, anh ấy đang tìm bạn khắp nơi đó, lúc nãy mình nghe thấy anh ấy ở gần đây rồi.

"Sao? Có lẽ Yoongi gọi." Cậu lẩm nhẩm rồi vội vàng chạy ra.

- Bạn đi đâu vậy?

- Mình phải đi, không thể để Taehyung tìm thấy mình được.

- Bạn ra cửa trước là gặp anh Taehyung ngay, đi cửa sau đi, để mình đưa cậu đi.

- Ừ, ừ, đi nhanh lên.

Dara giúp cậu đỉa cửa sau của nhà hàng rồi nhanh chóng ra một chiếc xe khác đỗ gần đó. Ngồi gần cửa sổ, Yoongi thấy cậu cùng gương mặt quen thuộc.

- Kookie! Kookie!

Không hiểu sao Yoongi càng gọi cậu càng chạy nhanh hơn, dáng vẻ gấp gáp. Không chần chừ, Yoongi đặt tiền lên bàn, rồi chạy nhanh ra xe đuổi theo chiếc xe phía trước.

Rè... Hắn nhấc điện thoại một cách chán nản khi thấy số của Yoongi.

- Chuyện gì?

Két... Hoseok giật mình thấy xe thắng gấp rồi nhanh chóng quay đầu xe lại.

- Chuyện gì vậy?

- Yoongi nói đang đuổi theo Kookie.

- Sao?

--------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱--------

Cậu cuối cùng cũng yên tâm trên xe của Dara.

- Cảm ơn cậu nha.

- Không có gì, cậu uống nước đi.

Cậu nhận chai nước, không nghi ngờ uống một hơi. Không hiểu sao cậu thấy mệt kinh khủng.

- Mình buồn ngủ quá, Dara.

- Bạn ngủ đi, khi nào tới nơi mình gọi.

Mi mắt nặng trịch, cậu thiếp đi. Phía sau Yoongi vẫn đuổi theo.

- Thưa cô, hình như có người theo dõi ta.

Dara quay lại, cau mày:

- Cắt đuôi đi.

Chiếc xe phía trước bắt đầu tăng tốc, luồn lách ra khỏi dòng người đông đúc đi về phía ngoại ô. Yoongi đuổi theo, khi ra tới một ngã rẽ ở khu ngoại ô thành phố Yoongi hoàn toàn mất dấu.

Dara cười thích thú quay sang, cậu đang ngủ say.

- Kookie, mình sẽ giúp cậu đi thật xa nhé!

--------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱--------

TBC

Làm một lượt hai chap cho nó phê... Đọc cho nó đã...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro