Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hoseokiejiminie

--------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱--------

Phía ngoài phòng một dáng người quen thuộc dựa lưng vào tường, khuôn mặt có phần buồn bã được giấu kỹ dưới ánh mắt nghiêm nghị, đang quay mặt bước về phía trước, hắn bắt con tim làm theo lời lý trí khi quay người bước đi, nhường lại cậu cho người khác.

Đóng cửa xe, hắn không nói gì, Hoseok vỗ nhẹ vai thằng bạn.

- Sao vậy? Cậu nói muốn đưa Voi Con cùng về mà.

- Không cần nữa. Em ấy sẽ không về.

- Sao? Chuyện gì nữa vậy?

Hắn không nhìn Hoseok nữa mà nhìn ra ngoài cửa xe, dù vẫn nói chuyện với Hoseok.

- Chuyện công ty ổn chứ? Namjoon sao rồi?

- À, cậu yên tâm, Chủ tịch về đúng lúc nên mọi việc đều ổn. Riêng USB cậu đưa cho tôi quả thật mới làm Namjoon không kịp trở tay, sao cậu có được những đoạn phim Namjoon dùng vũ lực bắt người ta sang lại cổ phần cho hắn với giá rẻ vậy?

- Thời buổi này để mua một tên gián điệp cũng đâu có khó.

Hoseok nhìn hắn vẻ khâm phục.

- Cậu giỏi thật!

- Vậy giờ hắn ta đang ăn cơm tối trong tù hả?

Hoseok mất hẳn vẻ hào hứng, giọng ỉu xìu:

- Không, lúc cảnh sát tới hắn ta nhanh chân chạy mất. Giờ chắc đang trốn đâu đó, chỉ tội cho cha hắn ta, bệnh tật như vậy, giao mọi việc cho con quản lý nhưng giờ lại thành ra thế này nên đang đi cầu cạnh khắp nơi.

Hắn không đáp, hỏi thì hỏi thôi chứ bây giờ hắn không còn tâm trạng đâu mà quan tâm việc công ty hay Namjoon hoặc Dara nữa. Trong đầu hắn chỉ tràn ngập những suy nghĩ về cậu, những kỷ niệm trong suốt thời gian qua, để rồi lồng ngực lại nhói lên liên hồi.

Tiễn Yoongi về rồi, cậu cũng thay nhanh bộ đồ bệnh viện ra, lấy bộ dồng phục đã được giặt sạch sẽ trong tủ mặc vào rồi ra khỏi phòng, cậu muốn gặp hắn.

Trên giường, gối chăn được sắp xếp ngăn nắp.

- Em tìm ai? - Một nữ y tá hỏi cậu.

- Taehyung, người nằm ở đây.

- À, cậu nhóc đó hả? Đã đi về lúc nãy rồi.

- Vâng, cảm ơn!

Cậu bước dọc hành lang bệnh viện, trong lòng thắc mắc, không hiểu sao hắn lại xuất viện trước mà không sang thăm cậu, cũng không nói gì với cậu, hắn chưa bao giờ như vậy.

- Cậu muốn đi đâu không?

Ra khỏi bệnh viện, một chiếc taxi chạy tới phía cậu khi thấy cậu chần chừ trước cổng.

- Tôi không đi.

Chiếc xe đi thẳng bỏ lại mình cậu đứng đó. Cậu kiểm tra thấy cũng không còn bao nhiêu tiền, đi taxi nhất định không đủ trả. Cậu quyết định đi xe bus.

Mười lăm phút sau cậu đã an vị trên xe bus, không biết lúc trước thế nào, nhưng từ khi mất trí nhớ cậu ít khi đi đâu một mình mà không có hắn hay ít nhất là một người đi cùng, và nhất là hắn chưa từng để cậu đi xe bus. Cậu không rành đường nên chỉ xuống những nơi cậu thấy quen mà thôi, và đây, bờ hồ quen thuộc của cậu.

Ngồi trên ghế nhìn những vệt nắng lấp lánh dưới mặt hộ, cậu thấy lòng yên bình hơn. Vẫn là khung cảnh này, cơn gió này đang mơn man làn tóc cậu nhưng chỉ thiếu duy nhất một điều, đó là hắn. Cậu bỗng dưng nhớ hắn kinh khủng, nỗi nhớ lấn át cả sự giận dỗi, không chần chừ cậu chạy nhanh ra trạm xe bus đón xe về nhà.

Ờ nhà hắn chán nản nằm dài ra giường, đầu óc miên man nghĩ về cậu, hắn cố kìn nén mọi cảm xúc, hạn chế mọi suy nghĩ về cậu nhưng vô ích, dường như khi người ta cố quên một điều gì đó thì nó cứ như bóng bám lấy hình, cứ đeo bám dai dẳng trong trí óc.

- Taehyung, cậu sao vậy?

Hoseok cùng đám người giúp việc đứng ngoài gõ cửa, nhưng không dám vào vì quá hiểu tính hắn.

Câu trả lời là một tiếng động lớn do cái ghế va đập vào cửa phòng, làm mọi người bên ngoài giật bắn mình.

- Mọi người đi làm việc đi. - Hoseok xuống nhà, không quên giải tán đám người làm.

Hắn đập phá cho tới khi trong phòng không còn gì nhiều để mà đập thì mới ngồi xuống nền nhà thở hồng hộc.

--------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱--------

TBC

Mấy người ơi sắp hết rồi😢😢😢 Chỉ còn có 7 chương nữa thôi. Ráng lên ủng hộ cho truyện của Yoon đến cùng nha. Yêu nhiều 😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro