Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại căng tin
- Taehyung, sao mặt cậu cứ đăm đăm vậy, vẫn giận à? Sao nhỏ mọn thế?
- Có điên mới đi giận người như cậu. - Hắn vừa thưởng thức hộp sữa của cậu vừa đáp.
- Vậy tốt, mà mau giới thiệu mình với Voi Con xinh đẹp của cậu đi.
Hắn nghe mà muốn sặc sữa, tên bạn đang gián tiếp hại hắn. Còn cậu mặt xám lại khi nghe từ "voi" vì cậu vẫn rất căm phẩn phi vụ hồi sáng. Cậu hỏi Hoseok:
- Anh gọi ai là Voi Con?
- Em đó.
Mặt cậu đầy sát khí tiến lại gần, bóp cổ Hoseok mà lắc qua lắc lại làm tên này "cười ra nước mắt".
- Cứu... tôi với!
Mặc những lời cầu cứu của Hoseok, hắn vẫn ngồi im bất động, một phần vì không muốn làm nạn nhân kế tiếp, một phần vì phạt tên kia tội dám uống sữa của hắn.
- Được rồi Kookie, em mà bóp nữa tên ngốc đó sẽ chết đó.
Nhìn tên kia mặt trắng nhách, hắn mới mở miệng. Cậu liếc ánh mắt sắc lẻm nhìn hắn làm hắn hơi nổi da gà.
- E hèm. Jung Hoseok là bạn của anh. Còn đây là Kookie chắc cậu biết rồi.
Hoseok thở hổn hển, cười nhăn răng, phát ngôn một câu đầy ẩn ý:
- Hồi trước biết sơ sơ, bây giờ biết rõ rồi.
- Anh muốn chết à? - Cậu quắc mắt nhìn Hoseok.
Cả bọn họ đều không hề biết, phía xa có một bóng người đứng nhìn, tay vặt trụi lá cây bên cạnh.
Đi học về, cả hai ghé mua hoa đền cho quản gia Lee. Tới nhà cậu phải năn nỉ xin lỗi gãy lưỡi, quản gia Lee mới miễn cưỡng tha cho tội trạng của cậu (Thật ra ngoài số hoa hai người mua về, hắn đã cho người mua thêm những loại hoa quý khác để xoa dịu quản gia Lee).
Sau khi ăn cơm tối xong, hắn khoác áo ra ngoài, chỉ nói với cậu một cậu ngắn gọn:
- Chút nữa anh về.
Cạu muốn hỏi hắn đi đâu nhưng lại thôi. Nằm trong phòng cậu thiêm thiếp ngủ, lúc mở mắt ra đã mười một giờ đêm rồi, cậu giật mình bật dậy.
" Không biết hắn về chưa?"
Lắng tai nghe nhưng phòng đối diện vẫn không động tĩnh gì, cậu lấy điện thoại ra xem, cũng không có gì. Cậu đứng dậy nhìn ra cửa sổ, mắt nhìn về phía cổng, mọi thứ đều im lìm.
- Có lẽ chưa về! - Cậu thở dài. Nhớ lại những lời Dara nói khi sáng cậu thấy lòng nao nai xen lẫn cảm giác nóng ruột. Không hiểu sao cậu bắt đầu lo lắng như vậy. Hắn nhiều kẻ thừ trên thương trường như vậy, lại có tên trong băng nhóm xã hội đen. Cậu nghĩ mà thấy sợ, sợ hắn gặp chuyện không may, sợ bất cứ tình huống nào xảy ra cho hắn. Cậu lắc lắc đầu xua đi những ý nghĩ không hay đó rồi choàng một cái khoác mỏng đi ra vườn.
Đi một hồi cậu dừng lại trước nhà của cặp đôi quái vật (tức hai con chó xù). Ngồi xuống lấy tay vuốt ve chúng, mặt cậu thoáng nét buồn. Cậu cứ ngồi đó một hồi lâu, bỗng hai con chó bật dậy làm cậu giật mình.
- Cặp đôi quái vật không lẽ lại định rủ mình tập thể dục nữa sao?
- Cái gì mà cặp đôi quái vật? Người ta có tên chứ bộ.
- Hả? Không thể nào, chó biết nói!
Đang hoảng hốt cực độ bỗng một túi giấy từ phía sau đưa lên trước mặt làm cậu bất ngờ, hắn từ đằng sau ngồi xuống kế bên cậu.
- Cho em! - Hắn lại nói cái kiểu ngắn gọn đó. Cậu cầm cái túi mở ra thấy một hộp kem sôcôla liền reo lên:
- Woa! Ngon quá!
Cậu cười tít mắt liền mở hộp kem ra xử tại chỗ. Hắn biết cậu thích kem sôcôla nhưng không chắc cậu có nhớ là cậu thích loại này không nữa.
- Bé Bỏng, bé Nhỏ.
- Anh nói cái gì, tôi đâu có bé?
- Anh biết, chân voi như em sao mà bé được. - Hắn cười châm chọc.
- Nè muốn gì đây? Sao anh kiếm chuyện hoài vậy?
Cậu tức xì khói còn hắn cố giữ vẻ bình tĩnh.
- Ai thèm kiếm chuyện, anh có lòng tốt cho em biết tên của cặp đôi quái vậy mà.
- Hả? - Một lần nữa cậu bị ngạc nhiên - Có nhầm lẫn không, tụi nó bự như vậy mà anh đặt tên nghe dễ hiều lầm quá vậy?
Cậu được thể cười chọc quê hắn làm hắn hơi ngượng nhưng vẫn thái độ đó, hắn không chịu thua:
- Nè, sao hôm nay em ngoan vậy?
- Ý anh là gì?
- Bữa nay không đi chọc phá mọi người mà ngồi đây rầu rĩ. Không ngờ siêu quậy cũng biết buồn.
Mặc kệ lời trêu chọc của hắn, cậu không nói gì, khuôn mặt trầm ngâm.
- Tôi không buồn. Tôi thấy lo hơn.
- En lo gì?
Hăn hơi ngạc nhiên khi hôm nay nhìn cậu đầy tâm trạng.
- Tôi lo sẽ mãi mãi không nhớ gì và tôi cũng lo cho anh nữa.
Nghe cậu nói mà trái tim hắn như tan ra, ánh mắt không còn lạnh lùng mà trở nên dịu dàng hơn, mặc dù không biết cậu lo cho hắn điều gì, hắn hỏi:
- Sao lại lo cho anh?
- Tôi biết cả rồi. - Câu nói của cậu lamd hắn hơi chột dạ, hắn im lặng. Cậu nói tiếp: - Chỉ kinh doanh mà không cần gia nhập thế giới ngầm không được sao?
- Em nhớ gì rồi à?
- Không, tôi nghe mọi người nói.
Hắn không đáp, khẽ đứng dậy bước vài bước, trong lòng ngổn ngang. Hắn vui vì cậu nghĩ tới hắn, chứng tỏ trong lòng cậu đã có hắn rôi, nhưng đồng thời cũng xen vào cảm giác bất an lo sợ. Sợ gì, chính hắn cũng không rõ.
- Anh sao vậy?
Cậu đã tới từ lúc nào mà hắn không để ý, cả hai lại ngồi xuống cái xích đu gần đó, mỗi người đeo đuổi ý nghĩ riêng của mình.
- Kookie! - Hắn bỗng xích sát lại cậu làm tim cậu đập thật mạnh.
- Anh làm gì?
Cậu nói dứt câu thì hắn đã quỳ một chân      xuống đất. Mặt cậu bắt đầu đỏ, tay nắm chặt hộp kem, trong đầu vang lên câu hỏi: "Không lẽ cầu hôn mình?". Thừa biết trong đầu cậu nghĩ gì, hắn nhìn cậu giọng nghiêm túc:
- Kookie em...
Tiếng gọi thiết tha đó càng làm tim cậu đập nhanh, mặt không ngừng tăng độ đỏ, cậu ngượng ngùng nói:
- Gì?
Hắn móc túi quần lấy ra một cái hộp nhỏ càng làm cậu hởi lòng hởi dạ. Cậu nhắm tịt một bên mắt, chỉ dám mở một bên chờ đợi.
- Em có thể nhấc cái chân voi của em lên được không?
- Hả? - Cậu mở cả hai mắt ra nhìn hắn, hắn đang nhấc chân cậu đặt lên đùi hắn. Hành động đó càng làm cậu đổ mồ hôi hột. "Đeo nhẫn ở chân hả?" Lại một ý nghĩ điên rồ chạy qua đầu cậu. Hắn như biết hết ý nghĩ của cậu nhưng mặt vẫn tỏ vẻ nghiêm trọng, cầm cái hộp mở từ từ. Cậu căng thẳng quá nhắm tịt mắt. Một giây. Hai giây. Ba giây. Cậu mở mắt thấy hắn nhìn cậu đầy trêu chọc, lúc nhìn xuống không có cái nhẫn nào trên mấy ngón chân của cậu, chỉ có có lắc chân.
- Sao em căng thẳng quá vậy?
Cậu cứng họng. Hai từ "bị hố" một lần nữa quay lại chiếu tướng trên mặt cậu. Cậu thất sự chỉ hận mình không thể đào lỗ để chui xuống trong giờ phút này. Tất nhiên hắn không chịu buông tha cậu. Hắn đưa tay lên sau gáy cậu, kéo nhẹ xuống, bậy giờ mặt hắn đã sát mặt cậu lắm rồi. Lần này cảm giác mạnh hơn khiến tim cậu một lần nữa phân chủ. Hắn tiến sát đến làm cậu hồi hộp nhắm tịt hai mắt, một lần nữa chờ đợi. Một giây. Hai giây. Ba giây. Bỗng hộp kem của  cậu không cánh mà bay. Giật mình cậu mở mắt, không thấy mặt hắn nữa.
- Sao em nhắm tịt mắt vậy? Không sợ anh làm gì em sao?
Cậu không biết phải nói sao, nếu hắn biết cậu bị hố nữa thì chỉ có nước thắt cổ tự tử.
- Sao anh dám lấy kem của tôi? - Cậu tìm cách khác trút giận.
- Sao vậy? Khi nãy còn lo cho anh mà giờ chỉ vì hộp kem nổi giận như vậy. - Vẫn vẻ ngây thơ, hắn châm chọc. Cậu không nhịn nữa:
- Chỉ lấy hộp kem có cần làm vậy không? Anh đúng là đồ háo sắc!
Một lần nữa hắn tiến lại gần giọng gian xảo:
- Sao vậy? Hay em nghĩ là anh sẽ hôn em nên nhắm mắt chờ đợi?
Bị đánh trúng tim đen, cậu líu lưỡi. Một chút thương cảm làm hắn động lòng không chọc cậu nữa, hắn dúi hộp kem vào tay cậu.
- Vào nhà thôi!
Sau câu mệnh lệnh, cậu lẽo đẽo theo hắn vào. Tối hôm đó, điện thoại của cậu có tin nhắn của phòng đối diện. "Từ nay anh sẽ trói em bên anh mãi mãi bằng lắc chân đó, giữ gìn cẩn thận nếu không biết tay anh!"
Cậu bấm vài giây gửi tin nhắn cho hắn. Ở phòng đối diện, hắn mỉm cười với tin nhắn của cậu. "Biết rồi! Anh ngủ ngon".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro