Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Định là tối nay mới đăng. Nhưng tối có việc rồi nên giờ đăng luôn chứ không lại quên.

À mà chỉ còn lại 4 chap nữa thôi.

--------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱--------

- Taehyung!

- Không biết gõ của hả? - Hắn khó chịu.

- Giờ này còn gõ cửa gì nữa, Voi Con vừa bỏ đi rồi kìa.

- Sao?

Vừa nghe Hoseok nói, hắn thấy trong lòng quặn lại, một cảm giác thôi thúc lấn chiếm trái tim hắn. Nhưng nhanh chóng hắn lấy lại vẻ bất cẩn.

- Thì sao?

- Cái gì? Cậu còn hỏi câu đó được sao? Voi Con của cậu đã bỏ đi đó. Có nghĩa đi luon, không về nữa đâu.

- Kệ em ấy. Muốn đi cứ việc.

- Cậu bị sao vậy? Voi Con còn chỗ nào để đi nữa chứ?

- Cậu không cần lo, có Yoongi lo cho em ấy rồi.

- Yoongi? Sao Yoongi lo được?

- Em ấy đi với Yoongi thì tất nhiên cậu ta sẽ chăm sóc cho em ấy thôi.

Hoseok càng mở to mắt, miệng há hốc vì múc độ cập nhật thông tin của hắn:

- Đúng là hôm nay Yoongi về nhà nhưng mà là đi một mình cậu không biết sao?

- Cái gì? Sao cậu biết? - Hán ngạc nhiên hỏi ngược lại Hoseok.

- Jimin nói chứ ai, Yoongi đi Haeyoung buồn lắm nên sáng giờ Jimin sang an ủi Haeyoung rồi.

Nghe Hoseok nói mà hắn chết lặng không nói được lời nào nữa, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ. "Là hiểu lầm sao?"

Ngồi trong xe, Yoongi nhớ lại tất cả những niềm vui, nỗi buồn về cậu, hình ảnh của cậu khắc sâu trong tâm trí nên chính Yoongi cũng không biết tới khi nào mới có thể quên cậu và chấp nhận một người khác. Trong đầu Yoongi hiện lên hình ảnh của cậu hôm ở bệnh viện và những lời cậu nói lại nghe rõ mồn một.

" - Anh không nói chuyện hôn ước, không phải em rất giận chuyện Taehyung giấu em về gia đình em suốt thời gian qua sao? Em đã tha thứ cho cậu ta rồi hả? Nếu chưa thể tha thứ hay cần thời gian suy nghĩ cứ đi với anh, anh hứa sẽ không bắt em ở Busan luôn đâu, khi nào em muốn về đây anh sẽ đưa em về.

- Yoongi, cảm ơn anh rất nhiều, em đã rất giận Taehyung về việc giấu chuyện của gia đình em nhưng em đã nghĩ kỹ rồi, em biết tại sao anh ấy làm vậy, chỉ vì muốn em được vui vẻ mà thôi. Lúc ngôi nhà bốc cháy em đã biết em không thể sống thiếu Taehyung được, em biết nói vậy với anh là quá tàn nhẫn nhưng em muốn anh hãy xoá nhoà ký ức, hãy chờ đợi một tình yêu mới.

- Kookie, anh...

- Yoongi, dù trong ký ức em và anh như thế nào đi nữa, dù bây giờ em có nhớ lại thì trái tim em đã thay đổi rồi, bây giờ đây chỉ có ben Taehyung em mói cảm thấy hạnh phúc. Yoongi, hãy hiểu cho em, có thể anh là quá khứ của em, nhưng em đã đánh mất quá khứ rồi, bây giờ, Taehyung là hiện tại, là tương lại, là tất cả những gì em chờ đợi.

- Anh hiểu rồi. Vậy anh sẽ về một mình, em nhất định phải hạnh phúc đó Kookie.

- Vâng, cảm ơn anh nhiều lắm.

Trước khi ra khỏi cửa, Yoongi quay lại nhìn cậu, nói:

- Còn về quá khứ, mặc dù anh rất thích em nhưng chúng ta chỉ là bạn."

Giờ đây, ngồi nhớ lại Yoongi mỉm cười, vào phút sau chiếc xe lăn bánh để lại sau lưng hình ảnh và tất cả kỷ niệm về cậu tại thành phố này.

Nhà Taehyung

Sau khi nghe Hoseok nói, hắn cứ đứng đo người, Hoseok giục:

- Nè, cậu còn đứng đó làm gì, muốn để Voi Con đi mất mới tìm sao?

Không đợi Hoseok nói thêm, hắn chạy thật nhanh ra cửa.

- Vợ à, em nghĩ mình đang đi đâu đó?

Sau mười mấy phút chạy thục mạng, hắn cũng đuổi kịp cậu. Thấy hắn vừa thở dốc vừa hỏi, cậu ngạc nhiên:

- Anh làm gì vậy?

- Câu này anh hỏi mới đúng, em lại giận dỗi bỏ nhà đi nữa hả? Còn lễ đính hôn em tính bỏ anh một mình sao?

Thấy hắn thay đổi thái độ, cậu nhìn hắn khó hiểu:

- Anh bị sốt hả?

- Cái gì? Em mới sốt đó, tự nhiên xách giỏ bỏ đi là sao đây? Muốn bỏ nhà đi bụi luôn hả?

- Nhà của anh chứ đâu phải nhà em, với lại anh kêu em đi đi mà. Em đi rồi anh không cần phải làm lễ đính hôn nữa.

- Anh... tại anh tưởng em đi với Yoongi!

Cậu không thèm hỏi hắn, quya người bước tiếp:

- Đúng, em đi với Yoongi đây.

Không biết làm sao, hắn giật giỏ xách của cậu từ phía sau.

- Trả đây!

- Em đừng đi.

Cậu quay lại nhìn hắn:

- Tại sao?

- Vì em phải ở bên cạnh anh!

Cậu nhếch môi trước câu nói của hắn:

- Anh thật kỳ lạ, chẳng phải anh không còn hứng thú với em? Nếu em đi anh sẽ không phải miễn cưỡng đính hôn, anh sẽ...

Chẳng cần đợi cậu nói hết câu, hắn mạnh tay kéo cậu vào lòng, giọng pha chút vui mừng lẫn nghiêm nghị:

- Anh sẽ phạm phải một sai lầm có thể khiến anh hối hận suốt đời.

- Anh xem em như trò chơi hay sao

Siết chặt cậu trong tay thay cho ý muốn giữ cậu bên cạnh hắn mãi mãi. Cậu không nói được lời nào nữa, khoé mắt cay cay, bao nhiêu uất ức, bao nhiêu giận hờn trôi nhẹ theo những giọt nước long lanh tựa pha lê thấm ướt ngực áo hắn. Buông cậu ra, hắn nâng nhẹ cằm cậu, lau đi những giọt nước mắt.

- Anh hôn em nhé?

Như mọi lần hắn không đợi cậu trả lòi đã cúi sát mặt cậu, nhưng hắn không ngờ hôm nay cậu quyết định tra lời hắn.

- Không! Không được hôn em!

- Em sao vậy? Còn giận anh sao?

Cậu chần chừ mấy giây rồi đạp mạnh vào chân hắn kèm theo một câu chua lét:

- Vì em không muốn mát nụ hôn đầu tiên với một khuôn mặt đáng ghét như vậy.

- Cái gì? Em muốn chết sao Chan Voi?

Cậu lè lưỡi lêu lêu hắn rồi ba chân bốn cẳng chạy thẳng vô nhà, phía sau hắn đuổi theo ráo riết.

- Chân Voi kia, đứng lại cho anh!

--------🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱🌱--------

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro