Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều, Jimin và Hoseok ra về sắp xếp hành lý để hôm sau qua ở nhà Taehyung.
Đang một mình ở phòng thì có tiếng gõ cửa. Khi mở cửa, cậu thấy hắn quâbf áo chỉnh tề như sắp đi đâu, cậu tròn mắt, hỏi:
- Anh định ra ngoài à,
- Ừ, em thay đồ đi. Hôm nay anh dẫn em ra ngoài chơi.
Nghe vậy, cậu mừng quýnh chỉ tra lời gọn lỏn:
- Đợi tí!
Cậu mở tủ chọn bộ đồ thật đẹp (thì anh cũng chỉ có áo thun trắng, quần jeans và đôi giày Timberland thôi). Từ bữa trước tới giờ cậu chỉ ở nhà, có đi thì cũng đi tới trường, hôm nay được đi chơi cậu thích lắm. Mười lăm phút sau, cậu chạy xuống trong bộ dạng rất "swag" nhưng hắn vẫn không muốn thừa nhận. Hắn giễu cợt:
- Em không còn bộ nào khác nữa à?
Cậu lườm làm hắn hơi ớn, nói:
- E hèm, đi nào!
- Hai cậu đi chơi vui vẻ!
Đáp lễ hai hàng người hầu, cậu nhanh chóng lon ton chạy nhanh ra xe. Hôm nay vệ sĩ không đi cùng xe với cậu và hắn mà đi xe khác, hắn muốn chở cậu đi, chỉ hai người. Hắn chở cậu tới một bờ hồ phong cảnh rất yên bình, khi bước xuống xe từng cơn gió mơn man luồn vào tóc cậu tạo một cảm giác thư thái. Hắn nhìn cậu, đôi mắt nâu nhạt ánh lên tia nhìn ấm áp.
- Đây là nơi đầu tiên anh và em gặp nhau!
Cậu quay sang nhìn hắn, người duy nhất tại thời điểm này có những mảnh ghép ký ức mà cậu đã đánh mất. Cậu thỏ thẻ:
- Anh kể cho em nghe đi.
Hắn và cậu ngồi xuống một cái ghế cạnh bờ hồ. Hắn kể giọng đều đều:
- Một năm trước, ba mẹ em từ Busan dẫn em tới Seoul này để chúng ta gặp nhau. Trước ngày gặp mặt, anh đã ra đây và gặp em cũng ngay tại cái ghế này.
- Lúc đó em đang làm gì ở đây vậy?
Hắn mỉm cười, nụ cười rất kín đáo, hắn trả lời:
- Em đang ngồi khóc và miệng không ngừng than thân trách phận vì biết mình sắp "lên xe bông" với một người chưa từng gặp, nhưng theo tình hình lúc  đó thì anh biết còn một lý do nữa. - Hắn cố nhịn cười càng làm tăng sự tò mò của cậu.
- Sao? Anh nói mau đi.
- Vì em muốn chạy xe đạp quanh hồ nhưng tập thế nào cũng không được.
Cậu há hốc phản đối:
- Không thể nào, em mà không biết chạy xe đạp?
- Thật. Lúc đó anh thấy em là một cậu nhóc kỳ lạ nên đã dỗ em bằng cách mua kem cho em.
( Sao Kook dễ dụ thế không biết)
Hắn im lặng như để quá khứ một lần nữa hiện về xoa dịu trái tim hắn, thấy hắn im lặng cậu nóng lòng.
- Sau đó thế nào?
- Sau đó em không thể ngừng yêu anh và đồng ý hôn ước này sau khi biết anh là hôn phu của em.
Hắn nói với gương mặt rạng ngời nhưng không chói lóa, làm mặt cậu được dịp ửng đỏ.
- Nếu vậy anh chở em đi quanh hồ đi.
Nghe cậu nói hắn đứng dậy định bước ra xe nhưng cậu giữ hắn lại, bằng ánh mắt tinh nghịch, giọng lanh lảnh:
- Bằng xe đạp.
Hắn nghe mà muốn ngất xỉu. Sau khi lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày, hắn đáp:
- Không được. Bụi lắm! Với lại đường không trám nhựa hết đâu! Xe đạp lại chậm, mà làm gì có xe đạp đâu.
- Em chịu được. Không có thì mướn đi.
- Nhưng anh... anh không biết đi xe đạp.
Một giây. Hai giây. Ba giây. Cậu cười ngoác miệng tới mang tai, còn hắn chỉ biết đứng chịu trận mặt đơ như cây cơ không nói nên lời. Sau một trận cười no bụng, cậu mới để ý tới khuôn mặt thê thảm đầy vẻ tự ái của hắn, cậu dịu giọng gọi hắn, vừa gọi vừa lấy tay lay lay người hắn, nhưng giờ đây hắn như khúc gỗ, gọi cũng không thèm trả lời.
- Nè, giận rồi hả? Có vậy đã giận rồi?
- Đừng nhỏ mọn như vậy được không? Hay để em chở anh nha!
Hắn im lặng vì biết thế nào cậu cũng mua chuộc hắn nhưng bằng cách này thì hắn không thể im lặng được nữa.
- Đồ ngốc! Mới nói đã quên sao? - Hắn nhấn mạnh từng chữ - Em-không-biết- đi-xe-đạp!
Cậu mỉm cười, mặt có phần xảo quyệt làm hắn nhíu mày khó hiểu.
Mười phút sau
- Thích quá đi mất! - Cậu tươi như hoa nhìn hắn mặt đang đăm đăm.
- Anh thấy em thông minh không? Nhưng không cần cảm ơn em đâu.
Hắn không trả lời, điều đó đủ hiểu là tất nhiện hắn không cảm ơn cậu vì bây giờ hắn đang không biết giấu cái mặt vào đâu nữa khi người đang đạp xe chở cậu không phải là hắn, mà là tên vệ sĩ và tất nhiên người chở hắn cũng là vệ sĩ của hắn.( Há há... NHỤC😂😂😂). Dường như không hiểu nỗi khổ tâm của hắn, cậu vẫn loi nhoi. Đi hết một vòng, hắn nghiêm nghị hỏi:
- Được chưa?
Không biết do vô tư thái quá hay cố tình không hiểu, cậu vẫn đòi đi tiếp. Hắn bất lực ra lệnh cho hai tên vệ sĩ giờ đây đã mồ hôi nhễ nhại. Cứ thế suốt nửa tiếng ròng rã bên bờ hồ, có hai tên mặc vest đen hì hục đạp xe chở hai tên con trai, một thì luôn mồm líu lo, một thì mặt mày mạnh như cục nước đá làm mặt hồ yên tĩnh cũng phải gợn chút sóng.
Buổi tối, sau khi ăm uống no say hắn đưa cậu đến một khu chợ. Ở đây, bán nhiều thứ và rất nhộn nhịp làm cậu thích mê ly. Cậu như con chim nhỏ hết sà vào gian hàng này lại sà sang gian hàng khác. Mắt cứ sáng rỡ, miệng không ngừng liếu láu:
- Mua đi Taehyung! Đẹp quá, em thích quá, Taehyung mua đi!
- Kookie lại đây để anh chọn một món giống với em. - Hắn kéo tay cậu lại một gian hàng lấy một con voi to nhất, cao bằng vai cậu:
- Chân Voi, giống em chưa nè?
- Mắt anh có vấn đề không? Sao mà giống em được?
Hắn tỏ vẻ hơi thất vọng, nói:
- Ờ ha! Nó thấp hơi em, chân cũng không to bằng chân em, biết làm sao đây ta?
Cậu tức giận, hét:
- Nè, anh muốn chết không, dám nói chân em to hả?
Hắn nhìn cậu cười thật hiền làm cậu ngẩn người. Trước giờ ít khi cậu thấy hắn cười hiền như vậy, mặt cậu bỗng ửng hồng. Rồi bỗng mắt cậu tròn xoa nhìn những cây gì đó dủ màu như những đám mây nhỏ ở kế bên, cậu gọi Taehyung:
- Taehyung, anh nhìn kìa, cái đó là gì vậy?
Hắn không biết nhưng từng thấy mấy đứa con nít ăn, hắn nói đại kèm theo bộ mặt ra vẻ hiểu biết:
- Đồ ăn chứ gì!
Cậu tin cái rụp, vội vã giục:
- Vậy mua cái đó cho em đi.
Hắn muốn ghi điểm nên định bụng khi mua sẽ hỏi người bán tên của thứ đó nên bảo cậu đứng chờ, còn hắn quay đim Cậu đứng đó hồi hộp chờ đợi thì đám người ở đâu rất động kéo qua xô đẩy nhau làm cậu cũng bị đẩy đi đâu mất, khi không còn hỗn loạn thì cậu cũng không còn ở chỗ cũ nữa. Cậu hoảng hốt chen đi trong dòng người tìm bóng dáng hắn, tim khẽ run lên vì sợ hãi.
- Taehyung! Anh ở đâu vậy? Taehyung?
Mặt cậu bây giờ đã hoảng hốt lắm rồi, ở nơi toàn người không quen biết làm cậu thấy run rẩy, mắt nhòe đi.
Khi hắn quay lại thì không thấy cậu đâu. Đi cả một vòng mà vẫn không tìm thấy Kookie, hắn không thể giữ bình tĩnh thường ngày, định điện thoại cho cậu nhưng chợt nhớ, cậu đã đưa giỏ cho vệ sĩ giữ, còn vệ sĩ thì đang ở ngoài xe. Mặt hắn bắt đầu hơi tái đi. "Kookie. Cái đứa ngốc này không biết đi đâu?" Lo lắng hắn lẩm bẩm.
Còn cậu thì bây giờ rất mệt rồi. Rảo bước thật nhanh khắp nơi nhưng vẫn không thấy hắn, quá sợ hãi, cậu nước mắt lưng tròng ngồi xuống một cái ghế dài. Cậu cúi mặt cố ngăn cho nước mắt không rơi.
- Của em đây!
Cậu ngước lên thấy hắn đang đứng trước mặt cậu, chìa ra túi đồ ăn màu hồng. Trước mặt hắn cậu không cần giấu giếm, những giọt nước mắt được giải phóng lã chã rơi. Hắn ngồi xuống bên cạnh xoa đầu cậu, tới khi mặt cậu khô nước mắt hắn đưa cậu ra xe về nhà.
-----🌙🌙🌙🌙🌙🌙-----
Tắm xong cậu nhìn chiến lợi phẩm hôm nay mua được liền lấy con voi to ra và leo lên giường, rồi cậu thấy túi đồ ăn màu hồng hắn đã đặt dưới cái đèn ngủ, cậu cầm lên ngắm nghía.
- Em ngủ chưa?
Nghe thấy giọng hắn, cậu nhảy xuống giường, tiến tới cửa.
- Không cần mở cửa.
Cậu rời tay khỏi tay nắm cửa, đứng dựa vào tường, hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Bên ngoài hắn cũng dựa vào tường, giọng ấm áp:
- Thứ đó là kẹo.
Cậu ngắt lời:
- Em biết rồi. Kẹo mây đúng không?
- Ừ, kẹo mây.
Ở trong phòng cậu mỉm cười ôm con voi vào lòng, ở bên ngoài hắn nhìn lên trần nhà, khuôn mặt hạnh phúc. Đêm hôm đó, cậu có giấc ngủ sâu không bị những mảnh ký ức làm phiền, dĩ nhiên cậu dưới đất, bên cạnh là con voi bằng bông.
---------------------
Cách đó không xa tại Busan
- Thưa cậu, đã tìm được cậu Jeon.
(Tập này có vẻ hơi dài... Yoonhee à công nhận mày siêng thật)
P/S: Sắp có biến, hết hường rồi.
"Anh ấy" sắp xuất hiện.
(Anh ấy là ai????)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro