CHƯƠNG 2 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phốc.." Vương Nhất Bác rút mạnh dương vật giả ra khỏi cơ thể Tiêu Chiến, tháo mở băng bịt mắt và còng tay. Đôi tay vì bị trói quá lâu nên lưu lại những vết hằn đỏ rực, nổi bật trên làn da trắng tựa bạch ngọc của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng hôn lên đôi tay của anh, trong đôi mắt tràn ngập sự yêu thương và cưng chiều. Hắn thì thầm vào tai anh
" Tôi không muốn tổn thương em nên đừng nháo...ngoan ngoãn ở bên tôi, được không?"

Tiêu Chiến lặng im không đáp. Vương Nhất Bác cười cười đôi tay nhanh chóng cởi quần áo bản thân, cự vật của hắn đã sớm cương cứng đầu khấc rỉ ra một chút dịch màu trắng đục. Tiêu Chiến cảm thấy hoảng hốt anh bây giờ thực mệt mỏi, anh không muốn làm gì nữa cả nhưng Vương Nhất Bác làm sao dễ dàng tha cho anh. Hắn cầm hai chân Tiêu Chiến ấn lên ngực, cự vật to lớn cọ vào huyệt khẩu ấm áp..

" Tiêu Chiến, tôi yêu em."

Vương Nhất Bác nói khẽ rồi động thân tiến vào. Cự vật to lớn được bao bọc trong hậu huyệt ấm áp, khoái cảm mãnh liệt dồn thẳng lên đại não của hai người. Vương Nhất Bác không phí thời gian liên tục ra vào, lực đạo mạnh mẽ đỉnh đến mức Tiêu Chiến muốn văng ra ngoài

" A..ha..chậm chút..ư..ô..mạnh quá hỏng mất...a"

Tiêu Chiên liên tục cầu xin nhưng đổi lại chỉ là những cú thúc càng mạnh càng sâu. Vương Nhất Bác ngựa quen đường cũ, đối với cơ thể anh vô cùng quen thuộc, chỉ một cử chỉ nhỏ cũng có thể khiến anh chìm vào khoái cảm vô biên.

Tiêu Chiến ôm lấy cổ Vương Nhất Bác để làm điểm tựa, chịu đựng những cú thúc thô bạo của Vương Nhất Bác. Đôi mắt thường ngày trong sáng bây giờ nhập nhòe hơi nước, đắm chìm trong tình dục. Vương Nhất Bác nhìn thấy ảnh ngược của bản thân trong đôi mắt tuyệt đẹp đó, một sự thỏa mãn cuộn trào trong cơ thể.

Đúng vậy, chỉ được phép nhìn tôi thôi, không được nhìn ai hết, Tiêu Chiến em là của tôi, vĩnh viễn thuộc về tôi.

Suy nghĩ này như một loại tình dược, khiến Vương Nhất Bác trầm mê, điên cuồng trong đó.

"A.."

Mạnh mẽ thúc vào, Vương Nhất Bác bắn sâu vào trong cơ thể Tiêu Chiến. Dâm dịch hòa lẫn với tinh dịch lặng lẽ tuôn trào nơi hai người kết hợp, phóng đãng đến nhức mắt.

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến, tắm rửa sạch sẽ rồi đặt anh lên giường. Hắn cẩn thận đắp chăn rồi nằm xuống, Tiêu Chiến đã ngủ có lẽ vì quá mệt. Hắn đặt một nụ hôn nhẹ lên trán anh...
" Tiêu Chiến yêu em"

Rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Cùng lúc đó đôi mắt Tiêu Chiến vốn khép kín lại mở ra, dị thường thanh tỉnh. Trong đó chứa đầy những cảm xúc hỗn loạn: buồn bã có, phẫn nộ có, mê muội có...
" Thật sao...."
------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro