Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hạnh phúc bên nhau...

.
.
.

Vương Nhất Bác nắm tay đưa Tiêu Chiến một đường đi thẳng vào trong phòng của mình, nhẹ nhàng để anh ngồi xuống giường, hắn cởi bỏ chiếc áo phông của mình quăng xuống sàn nhà liền trèo lên giường đè Tiêu Chiến dưới thân

Tiêu Chiến nhìn ngắm cơ thể quyến rũ của người yêu trong lòng không giấu được mà có sự phấn khích, một tay anh cứ sờ khuôn ngực rắn chắc cùng cơ bụng sáu múi của người ta, tay còn lại của anh chạm tới sợi dây chuyền trên cổ của hắn, sợi dây chuyền trông rất quen mắt này làm cho anh ngây ngẩn mất một lúc

Vương Nhất Bác nhìn hành động của Tiêu Chiến không khỏi buồn cười liền nhanh chóng lên tiếng giải thích

- Sợi dây chuyền anh tặng em, em luôn mang trên cổ từ lúc nhận được quà của anh cho đến bây giờ

Tiêu Chiến nghe hắn nói như vậy không khỏi xúc động, hóa ra người này cũng rất để tâm đến anh thế nhưng cứ cố chấp không chịu thừa nhận, anh nhỏ giọng gọi tên hắn

- Web

- Em xin lỗi vì đã giấu anh bấy lâu nay

- Thật ra anh biết em là Web từ lâu lắm rồi, từ lúc em hẹn anh ra nói chuyện cùng với Thiên Lam...

Nói tới đây Tiêu Chiến không kiềm chế được tủi thân khi nhớ lại chuyện cũ làm cho Nhất Bác nghe vào lại càng thêm đau lòng liền gấp gáp lên tiếng thanh minh cho bản thân

- Em xin lỗi, là do em không tốt

Vừa nói, Vương Nhất Bác vừa cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt nóng hổi của người thương như lấy lòng, khẽ thì thầm bên tai anh những tâm tình của bản thân

- Thật ra em đã thích anh từ lâu lắm rồi, từ lần đầu tiên gặp anh trong đoàn phim khi anh chỉ là diễn viên quần chúng

Tiêu Chiến đang tủi thân nghe Vương Nhất Bác nói những lời này liền cảm thấy rất bất ngờ, anh tròn xoe đôi mắt nhìn hắn không chớp

Vương Nhất Bác lại tiếp tục nói

- Em thích anh rất nhiều nhưng vì em có chút hoảng sợ, tình yêu giữa con trai với con trai không thể nào xảy đến với em nên em đã cố chấp phủ nhận hết tất cả và từ chối anh

- ...

- Anh có giận em không bảo bối?

- ...

Vương Nhất Bác nhận thấy Tiêu Chiến không nói gì cứ tròn xoe đôi mắt nhìn chằm chằm làm cho hắn thoáng phần sợ hãi... nghĩ là bản thân lần này tiêu đời rồi, có lẽ anh đã rất giận đến không nói nên lời kia mà

Tiêu Chiến sau một lúc kinh ngạc liền bật lên tiếng nấc nhẹ rồi khóc thật lớn làm cho Vương Nhất Bác cuống lên không biết phải dỗ người như thế nào

- Bảo bối ngoan đừng khóc nữa mà được không?

- Hức...

- Em xin lỗi, ann cứ đánh cứ mắng em đi, xin anh đừng khóc nữa, em sẽ đau lòng

Tiêu Chiến khóc không ngừng được, anh vừa khóc vừa nói trong uất ức

- Sao em không nói sớm với anh lúc đó, thích anh lúc ở phim trường sao không nói với anh luôn đi chứ

Vương Nhất Bác vừa đưa tay lau đi nước mắt cho Tiêu Chiến vừa nhỏ giọng xin lỗi không ngừng

Tiêu Chiến thật sự rất uất ức lại còn cảm thấy tiếc của, anh nói trong nghẹn ngào

- Em có biết là anh đã phải tốn 800 tệ để mua hai lá bùa hay không? Nếu em nói sớm với anh thì anh đâu có tốn tiền cho ông thầy bói dỏm đó chứ

Thì ra là Tiêu thỏ ngốc tiếc tiền mua bùa yêu chứ không phải giận hắn vì hắn đã giấu giếm anh. Vương Nhất Bác âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi lên tiếng dỗ dành

- Bảo bối ngoan không khóc nữa, em chuyển khoản cho anh 800 tệ có được không?

Tiêu Chiến nghe vậy lại càng khóc lớn làm cho Vương Nhất Bác càng thêm hốt hoảng

- Không không, em sẽ chuyển cho anh hẳn 8 triệu luôn, đừng khóc nữa mà

- Ông thầy bói dỏm lừa người huhu

Vương Nhất Bác lắc đầu với thỏ ngốc nhà hắn, tiếc tiền vì mua phải bùa dỏm mà khóc đến tê tâm liệt phế như thế luôn.

Sau một lúc khóc đến chán chê, Tiêu Chiến cũng ngừng khóc lâu lâu vẫn còn nấc nhẹ.

Vương Nhất Bác cúi đầu hôn lên trán Tiêu Chiến rồi rời ra, hắn đưa tay khẽ chạm lên khuôn mặt anh, nhìn ngắm người dưới thân không biết chán... anh thật đẹp

Vương Nhất Bác sau một lúc cảm thán sắc đẹp của người thương, như không kiềm chế được bản thân liền nhẹ nhàng  hôn lên đôi môi hồng nhuận

Tiêu Chiến bị người dưới thân hôn đến choáng váng mặt mày liền hé mở đôi môi muốn tìm dưỡng khí, chỉ chờ có thế Vương Nhất Bác nhanh chóng đưa đầu lưỡi ấm nóng của mình vào trong khoang miệng của anh mà càn quét, lưỡi hắn cuốn lấy lưỡi anh mút chặt không buông

- Ưm...

Sau một lúc hôn đến thỏa mãn, Nhất Bác nhận thấy người trong lòng có dấu hiệu thở không thông liền luyến tiếc tách môi mình ra khỏi môi anh rồi bật lên tiếng cười khẽ

- Ngốc, khi hôn phải thở bằng mũi chứ

Tiêu Chiến được ai kia hôn đến khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt to tròn sũng nước ngước nhìn người yêu, cảm giác trong người nóng bừng bức bách, Tiêu Chiến đưa hai tay choàng lên cổ hắn ôm chặt, anh nói khẽ bên tai hắn

- Nhất Bác, anh muốn em

Chỉ vừa nghe được người trong lòng nói muốn mình, Vương Nhất Bác không còn kiềm chế được nữa hắn bật lên tiếng cười trầm thấp rồi cúi xuống hôn lên chiếc cổ trắng ngần của người thương, nụ hôn cũng dần di chuyển qua tai xuống tới cần cổ tạo nên những dấu hôn đỏ chói... quần áo của cả hai dần được cởi xuống nằm chễm chệ dưới sàn nhà lạnh lẽo

Vừa hôn, Nhất Bác vừa nhìn ngắm thân hình Tiêu Chiến của hắn, thân hình trắng ngần cùng với làn da mịn màng, chiếc eo thon hơn cả con gái làm cho hắn mê mẩn không thể rời mắt.

Tiêu Chiến trông thấy ai kia cứ nhìn ngắm cơ thể mình chằm chằm làm cho anh cảm thấy rất xấu hổ, khuôn mặt dâng lên một tầng đỏ ửng rúc sâu vào trong gối trốn tránh

Vương Nhất Bác mỉm cười nhẹ với hành động đáng yêu của anh, hắn di chuyển môi mình xuống hai hạt đậu nhỏ của anh mà liếm mút làm cho cơ thể của anh không ngừng run rẩy. Hắn hài lòng với biểu cảm của anh liền trườn xuống hôn bụng trắng ngần của anh, ánh mắt hắn dừng trên tiểu thỏ... tính khí nhỏ xinh của anh đang dần cương cứng làm cho hắn không kiềm chế được mà há miệng ngậm lấy tiểu thỏ vào miệng nhẹ nhàng phun ra nuốt vào làm cho Tiêu Chiến cảm giác sướng đến phát điên

- Nhất Bác... Chậm... aaa... Nhất Bác chậm lại

Vương Nhất Bác nghe tiếng rên rỉ động tình của anh như càng thêm kích thích đến cực điểm, hắn không ngừng di chuyển mỗi lúc một nhanh cho đến khi Tiêu Chiến không thể kiềm chế được cảm giác thoải mái mà cong người bắn ra tất cả tinh hoa vào miệng Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cưng chiều nuốt xuống toàn bộ làm cho anh không khỏi xấu hổ đưa hai tay che lấy mặt mình trốn tránh, miệng không ngừng lên tiếng xin lỗi

- Anh xin lỗi, anh không cố ý, em nhả ra đi mà, đừng nuốt

- Em nuốt hết rồi bảo bối

Hắn vừa nói vừa há miệng ra để Tiêu Chiến nhìn thấy lời hắn nói là thật

- Em đáng ghét, sao có thể lưu manh như vậy chứ

Vương Nhất Bác buồn cười với thái độ của anh, hắn không nói gì liền đưa tay tách đôi chân anh dang rộng nhìn đến nơi tư mật bé xinh hiện ra trước mắt. Vương Nhất Bác mỉm cười đưa tay lên đầu giường lấy chai gel bôi trơn rồi cho gel ra tay của mình đưa tới hậu huyệt của thỏ nhỏ mà xoa nắn.

Cảm giác mát lạnh từ hậu huyệt truyền tới làm cho anh rùng mình, Nhất Bác đưa một ngón tay vào, Tiêu Chiến giật mình la lớn, vùng vẫy tránh thoát

Vương Nhất Bác nhỏ giọng dỗ dành

- Ngoan, thả lỏng sẽ không đau nữa

Sau một lúc khuấy động khuyếch trương nơi đó cho anh, cảm giác anh đã có thể tiếp nhận mà thả lỏng, Vương Nhất Bác rút ba ngón tay của mình ra thay thế bằng người anh em đang cương trướng đến khó chịu của mình nhẹ nhàng tiến vào

Vương Nhất Bác hài lòng nhìn khuôn mặt đang động tình của Tiêu Chiến, hắn cúi xuống tìm đến môi anh mà hôn. Tiêu Chiến cũng đưa hai tay câu lấy cổ hắn ôm chặt nhấn chìm nụ hôn của cả hai thêm sâu hơn. Bên dưới vẫn được Vương Nhất Bác nhẹ nhàng luân chuyển từ nhanh đến chậm thành công làm cho Tiêu Chiến sướng đến phát điên

Tiêu Chiến bị thao đến thất điên bát đảo, Nhất Bác hỏi gì anh trả lời đó không còn kiểm soát được gì.

Cả hai trầm luân trong khoái cảm nhục dục, trong căn phòng chỉ còn lại tiếng va chạm xác thịt, tiếng rên rỉ cùng thở dốc... một đêm không mấy dễ dàng của Tiêu Chiến, thỏ con đã bị sư tử ăn sạch sẽ từ trong ra ngoài luôn rồi

.
.
.

./. Bùa yêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro