Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến từ từ mở mắt ra, nhíu mày lại một chút, đến khi quen với ánh sáng trong phòng rồi mới mở to mắt ra. Tiêu Y Ngọc thấy anh tỉnh dậy liền nhào vào ôm anh rồi khóc nức nở.

"Hức Chiến ca, em xin lỗi vì đã không đi cạnh anh.... Hức...nên mới xảy ra chuyện.... Hức....Chiến ca là tại em...." Cô vừa nói, vừa khóc, lời nói cũng bị ngắt quãng. Tiêu Chiến nhìn xuống đưa tay xoa đầu Y Ngọc rồi nói:

"Đừng nói vậy, chuyện này không liên quan gì đến em hết, Tiểu Y Y đừng khóc nữa, buông anh ra đi, không thì anh ngộp thở chết mất đó." Nghe anh nói vậy, Tiêu Y Ngọc buông tay ra, ngồi về vị trí cũ, trên mặt vẫn tèm lem nước mắt, Tiêu Chiến nhìn cảnh đó thực muốn cười, nhưng nghĩ đến em gái bình thường vui vẻ nay lại khóc vì mình, đành kiềm nén lại mà không cười nữa.

Lúc này, Vương Nhất Bác đã trở về phòng bệnh, tay cầm túi đựng thức ăn đi vào trong.

"Tỉnh rồi sao? Anh có thấy mệt hay đau ở đâu không? Anh có đói không em lấy đồ ăn cho anh nhé? Hay anh khát không em lấy nước cho anh." Vương Nhất Bác thấy anh đã tỉnh thì để túi lên bàn rồi lại gần cầm tay anh lên, nhìn tổng quát rồi lo lắng hỏi.

"Nhất Bác à, anh mới tỉnh em đã hỏi dồn như vậy, em là muốn anh loạn não mà bất tỉnh nữa hay sao?" Tiêu Chiến đưa tay lên đầu vờ mệt mỏi nói.

"Em xin lỗi." Cậu xị mặt xuống, bĩu môi đứng sang bên cạnh, giận dỗi. Tiêu Chiến thấy chỉ biết cười vì độ dễ thương của cậu, sau này mình nhất định là nằm trên cậu nhóc này, đó là suy nghĩ của Tiêu Chiến, nhưng anh nào dám nói ra.

"Thôi, đừng dỗi, anh không sao đâu, tất cả mọi thứ đều ổn, em không phải lo." Tiêu Chiến nắm lấy ngón tay của cậu mà lắc.

"..."

"Nhất Bác, anh đói~~" Thấy cậu nhóc nhà mình, không trả lời, anh đành dùng hai tay nắm tay cậu, làm nũng một chút, Tiêu Y Ngọc thì từ khi Nhất Bác đi vào thì đã ra khỏi phòng tìm Tuyên tỷ nên anh có thể làm nũng với cậu tùy ý mà không cần phải lo.

Vương Nhất Bác không nghĩ là anh sẽ làm thế, nên khi thấy anh nũng nịu với mình thì giống như có một dòng ấm áp chảy qua tim, cậu mỉm cười ngọt ngào, hôn nhẹ lên môi anh, rồi nói:

"Để em chuẩn bị đồ ăn cho anh."

Đồ ăn hết sức đạm bạc, có cháo thịt bằm và một cốc sữa, nhìn món ăn được bày ra, anh ngán ngẫm nói:

"Em mua nhiều như vậy, sao chỉ cho anh hai món này chứ, sẽ nhạt lắm đó"

"Đó là cho Tuyên tỷ và Y Ngọc, anh đang bệnh phải ăn cái này mới được."

"Nhất Bác à~ anh không muốn ăn cháo đâu~" Thấy Vương Nhất Bác muốn anh ăn cháo, anh liền làm nũng với cậu, gì chứ ăn gì cũng được nhưng không phải là cháo!

Nghe anh nói như vậy, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, 'Chiến ca cứ đáng yêu như này sao mà chịu cho nỗi đây, aaa chết mất, thật muốn đè anh ra tại đây mà'

"Không ăn? Hay em đút anh nhé?"

"Thôi khỏi, anh tự ăn, để anh tự ăn là được." Anh định nói thêm để cậu mang món cháo này ra xa, nhưng sau khi nghe cậu nói cộng với ánh mắt không thể nào đen tối hơn của cậu liền rùng mình một cái, rồi tự ăn.

______________________

Sang ngày hôm sau, anh được xuất viện, Tiêu Y Ngọc cùng Vương Nhất Bác phụ anh thu xếp còn Tuyên tỷ thì thanh toán viện phí. Bốn người về nhà, họ cùng ăn một bữa cơm. Cậu nói muốn ở lại chăm sóc anh,nhưng bị anh từ chối, anh bảo anh đã khoẻ rồi, nên cậu đành về nhà của mình.

Vừa nằm ra giường thì có một người gọi đến, người mà cậu đang mong chờ.

[Vụ hôm đó, anh đã tìm người ra rồi, anh gửi ảnh qua cho em rồi đó.]

Sau khi nhận được từ ừm nhẹ từ cậu thì người kia nói tiếp:

[Mà theo anh điều tra được thì họ không có quan hệ gì với cậu nhóc kia hết, anh nghĩ là phía sau còn có người nữa, nhưng tìm không ra.]

[Vậy là được rồi, những chuyện còn lại em sẽ tự giải quyết, cảm ơn anh.]

[Có gì đâu đều là người nhà cả, không phải khách sáo. Mà anh hỏi cậu một câu nhé.]

[Hỏi đi]

[Cậu nhóc kia là ai mà lại khiến em quan tâm nhiều thế, anh nhớ em rất ghét dính vào phiền phức mà.]

[Là một người quan trọng thôi, không còn gì thì cúp máy đây]

Cậu nói rồi dập máy, không để người kia nói thêm câu nào. Vương Nhất Bác mở phần tin nhắn, người kia đã gửi ảnh sang cho anh, trong ảnh là hai người đàn ông với gương mặt bặm trợn, bên dưới còn có một số thông tin của hai người họ.

Cậu khẽ nhếch môi, trong bóng tối lộ ra nụ cười khiến người khác sợ hãi. Cậu gửi hình hai người đàn ông nọ cho một người rồi nhắn thêm

[Tìm và bắt sống hai tên này mang về biệt thự cho tôi.]
.
.
.
.

End chap 23

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro