Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

Khi ánh sáng ban mai xuyên qua mành vải mỏng, Cửu U hài lòng ngồi tựa vào giường.

Người thiếu niên bên cạnh vẫn đang mê man, mái tóc đen ẩm ướt dính vào hai má, mày nhíu chặt. Từ trên xuống dưới đều chằng chịt vết thương do roi gai đánh vào, quần áo trên người cũng không còn nguyên vẹn, máu chảy thấm ướt cả giường, sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt.

Đã một ngàn năm nay, gã đã đoạt được bao nhiêu giai nhân tuyệt sắc, nhưng tất cả đều khiến gã mất hứng trong một đêm, trừ Tiêu Chiến. Thế nhưng, ngàn năm qua gã vẫn không chiếm được thân xác của cậu, chỉ đành dùng loại tra tấn hành hạ này để thỏa mãn mà thôi.

Thoáng nhìn cậu là bộ dạng thư sinh xinh đẹp yếu ớt, kỳ thực tính tình cương liệt như lửa. Năm đó để khiến cậu phục tùng, gã đã phải dùng biết bao thủ đoạn đẫm mùi máu tanh tưởi. Sau này tuy là nhu thuận hơn rất nhiều, nhưng Cửu U cảm thấy cậu vẫn luôn nuôi ý định chống đối gã. Trước sau cậu vẫn chưa được thuần hóa hoàn toàn.

Cửu U tự thấy bản thân không phải là kẻ thô bạo, nhưng khi ở bên cạnh cậu, gã luôn sốt ruột hơn bình thường, rất muốn nghe tiếng khóc van cầu từ cậu. Đáng tiếc, cả ngàn năm qua chưa bao giờ được toại nguyện.

.

Gã thở dài, khoác áo rời đi. Nghe tiếng cửa phòng sập lại, Tiêu Chiến chậm rãi mở mắt, trên gương mặt là hận ý lạnh thấu xương.

Thân thể vẫn như cũ, thấm thía từng cơn đau nhức. Cậu biết, miệng vết thương sẽ nhanh chóng khép lại, nhưng tim đã sớm vỡ nát, đau đớn vẫn cảm nhận rất rõ, thứ khiến cậu tồn tại chỉ còn thù hận.

.

.

Nắng sớm nhu hòa gột rửa đi nét âm trầm tối tăm của ngôi biệt thự cổ quái. Qua cửa sổ thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấy những giọt sương lấp lánh vương trên nhành cỏ xanh non, cây sam vẫy từng giọt nắng qua song cửa sổ, nhuốm vàng những hạt bụi li ti.

Tiêu Chiến mặc áo sơ mi trắng sơvin cùng quần tây đen. Vòng eo nhỏ gọn tinh xảo, cảm giác như chỉ cần một vòng tay là có thể xiết gãy, đôi chân thon dài, chỉ tùy ý bước xuống lầu đã khiến người ta kinh tâm động phách.

Cửu U đang xem báo, lại chẳng thể thoát khỏi sức hấp dẫn kia, ánh mắt dõi theo từng bước chân cậu.

- Chào buổi sáng, sư phụ!

Tiêu Chiến cung kính ân cần thăm hỏi, nhu thuận ngồi cạnh gã. Cửu U kéo tay cậu nhẹ nhàng nắm chặt.

- Thân thể con không sao chứ?

Tiêu Chiến bộ dạng phục tùng, cười khẽ.

- Sư phụ vui thì được rồi.

Tươi tắn như hoa, khiến Cửu U trong lòng rạo rực.

- Không biết lần này sư phụ định ở đây bao lâu?

Tiêu Chiến lơ đãng hỏi.

Cửu U nghe thế nhíu mày, buông tay cậu ra.

- Không nói chính xác được. Gần đây vùng này xuất hiện thợ săn cương thi, nghe nói là hậu duệ của tộc Ma Long, pháp lực cao cường. A Tử và A Long đều do kẻ đó giết.

Tiêu Chiến khẽ nhướng mày.

- Sao? Bọn họ đã tu luyện đến đẳng lam nhãn, trên lý thuyết có thể chịu được đả kích mạnh rồi.

Cửu U trầm ngâm.

- Thế mới khiến ta lo lắng. Kẻ nào có bản lĩnh như vậy, tùy tiện giết hai viên đại tướng của ta? Tiểu Chiến, trong đám đệ tử cấp bậc của con cao nhất, con đi tìm hắn.

- Vâng, sư phụ.

Tiêu Chiến ngoan ngoãn cúi đầu. Ngẩng lên, đã thấy Cửu U lấy một tấm ảnh trong túi áo đặt lên bàn.

- Chính là hắn.

Tiêu Chiến nhìn chăm chú, tâm, nhất thời chấn động.

Trước mắt là người con trai vẽ tranh trong rừng hoa anh đào, đang thoải mái cười to. Chỉ một bức ảnh cũng có thể tỏa ra cảm giác ấm áp.

- Ta đã phái người điều tra, hắn sinh giờ âm ngày âm tháng âm năm âm, nói cách khác, là người mà Tuệ Giác đại sư vẫn muốn tìm để rút Thanh Long kiếm, may mắn hiện giờ cơ duyên chưa tới. Tiểu Chiến, con nhớ kỹ, nhất định phải giết hắn trước khi bọn họ gặp mặt!

Tiêu Chiến chăm chú nghe, ánh mắt phát ra quang mang sắc bén, nhưng bị tóc che khuất.

- Sư phụ không tự mình ra tay sao?

Cửu U thở dài.

- Ta già rồi, hành động chậm chạp, giác quan cũng kém phần nhạy bén, phải tăng cường tu luyện, không tiện vận lực ra tay.

Tiêu Chiến nghe vậy dựa vào lòng Cửu U, thủ thỉ.

- Sư phụ, lần này có thể ở cạnh Tiểu Chiến lâu một chút được không? Tiểu Chiến thấy rất cô độc.

Cửu U chưa bao giờ thấy cậu chủ động như vậy, trong lòng vui sướng khôn nguôi, vỗ nhẹ vai cậu.

- Được, Tiểu Chiến, con muốn bao lâu cũng được.

Khóe miệng Tiêu Chiến vẽ ra một nụ cười khiến tim người đập nhanh như tuấn mã tung vó.

.

.

.

===== Hết chương 3 =====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro