Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tiêu Chiến!

Hắn hốt hoảng lui về sau từng bước, đầu óc trống rỗng. Hình ảnh trên mặt kính vẫn tiếp tục chuyển động. Hắn tận mắt nhìn thấy Tiêu Chiến lộ ra răng nanh nhọn hoắt, hóa thành lục nhãn cương thi, đánh về phía Vu Bân.

- Không!!!

Hắn quát to một tiếng, lảo đảo không tin vào những việc vừa thấy.

- Đây không phải là sự thật! Không phải sự thật! Ngài đang gạt tôi, phải không?

Tuệ Giác từ bi nhìn hắn.

- Thí chủ, pháp lực của cương thi này cũng không cao, cậu chỉ bị tình sắc che mắt thôi.

Vương Nhất Bác không còn lời nào để nói, chỉ gắng sức lắc đầu nguầy nguậy.

Tuệ Giác thở dài, đi vào nội thất lấy ra một thanh bảo kiếm. Thân kiếm màu xanh, từ trong vỏ phát ra từng luồng sáng biêng biếc.

- Đây là Thanh Long kiếm, ẩn chứa luồng linh khí cực lớn, chuyên giết cương thi. Cả ngàn năm qua, nó vẫn ở đây đợi chờ chủ nhân thực sự. Vương thí chủ, có nghe thấy tiếng kêu lách cách không? Đó là sinh mệnh của Thanh Long, nó đang gọi cậu.

Vương Nhất Bác run rẩy tiếp nhận, thanh bảo kiếm càng rung lắc dữ dội, như muốn phá vỏ mà vẫy vùng.

- Thiên lý tuần hoàn, báo ứng khó tránh. Cương thi này kiếp số đã tận.

Tuệ Giác vui mừng nói.

Vương Nhất Bác lại nhịn không được mà run rẩy.

Tuệ Giác liếc hắn, nghiêm nghị.

- Vương thí chủ, cậu nhớ kỹ, chỉ có Thanh Long vẫn không đủ, kiếm này phải nhuốm máu cương thi mới có thể phát huy uy lực mạnh nhất.

- Hơn nữa...

Ông ngừng lại một chút.

- Phải là máu từ tim của lục nhãn cương thi. Trong bán kính mấy trăm dặm, chỉ có một con ngoài kia.

- Sào huyệt của yêu nghiệt kia ở Bạch Gia, bên trong có hồng nhãn cương thi còn lợi hại hơn gấp bội, nếu không dùng máu nó rửa Thanh Long kiếm, cậu tuyệt đối không phải là đối thủ. Chờ thế lực của bọn chúng lớn mạnh hơn, nhất định sẽ sinh linh đồ thán, gieo hại chúng sinh.

Ông xoay qua Vương Nhất Bác.

- Lựa chọn thế nào, mong thí chủ sớm hạ quyết tâm.

Vương Nhất Bác yên lặng, nắm chặt chuôi kiếm, một câu một chữ cũng chẳng thể thốt ra.

Tuệ Giác khẽ than.

- Yêu phải biệt ly, oán lại chạm mặt, buông tay từ bỏ, trước mắt một trời hoa, chỉ là một hồi mộng ảo...

.

.

Ra khỏi miếu, thấy mây bay trong vắt, ngân hà xán lạn chảy ngang trời, cùng một vầng trăng tròn treo lơ lửng. Sao lấp lánh hòa giao quanh trăng rạng ngời, như tiên cảnh lung linh kì ảo.

Rảo bước xuống từng bậc thềm, thấy người nọ đang chắp tay sau lưng mặt hướng rừng trúc, áo trắng lẫn vào trúc xanh, đẹp như thi họa.

Vương Nhất Bác mê đắm, muốn ngắm nhìn cảnh tượng mỹ lệ này một lần cuối cùng.

Tiêu Chiến nghe tiếng bước chân, từ từ xoay người. Ánh trăng như sương rọi trên gương mặt tú lệ.

- Cậu biết rồi?

Cậu khẽ khàng hỏi, trong giọng nói có muộn phiền lạnh nhạt lẫn khấp khởi vui mừng.

Vương Nhất Bác bước đến trước mặt cậu, gằn từng tiếng.

- Tiêu Chiến, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, Vu Bân... rốt cuộc có phải do cậu giết không?

Tiêu Chiến bình tĩnh thốt ra từng chữ rõ ràng.

- Đúng, là tôi.

Vương Nhất Bác nhất thời choáng váng, hít thở không thông.

Qua hồi lâu, hắn mới đau đớn nói.

- Tiêu Chiến, bất luận cậu là ai, người cũng được, cương thi cũng tốt, tôi đều không ngại. Nhưng vì sao hãm hại Vu Bân? Vì pháp lực của cậu ấy không cao sao?

Tiêu Chiến cười lạnh.

- Cương thi giết người phải cần lý do à? Muốn giết thì giết.

Lời còn chưa dứt, bảo kiếm tỏa hàn quang đã đặt trên cổ cậu.

- Tiêu Chiến, vừa rồi trên đường đi xuống đây, tôi vẫn tự nhủ, hình ảnh trong kính không phải là sự thật. Tôi vẫn hy vọng, cậu có thể thề thốt phủ nhận tất cả. Bất luận cậu nói gì, tôi đều nguyện ý tin tưởng! Không ngờ... đáp án lại là thế này.

Giọng nói Vương Nhất Bác nhỏ dần, đau đớn.

- Có người nói với tôi, kiếm này chỉ cần nhiễm máu từ tim của cậu là đánh đâu thắng đó, không gì địch nổi. Tiêu Chiến, tôi không cần làm thợ săn giỏi nhất thiên hạ. Nhưng thù của Vu Bân, tôi không thể không báo, cậu có hiểu không?

Tiêu Chiến nhếch môi, lạnh lùng.

- Tôi hiểu. Ngàn năm qua, tôi giết người hút máu, nghiệp chướng gây ra không sao kể xiết, mạng này bao kẻ muốn lấy. Hôm nay có thể chết dưới Thanh Long kiếm, tôi không oán trách, không hối hận.

Cậu nhìn thanh kiếm kề bên cổ mình, trầm ngâm một chút, đoạn nói tiếp.

- Nhưng tôi có một tâm nguyện chưa đạt được, mong cậu có thể thành toàn.

Vương Nhất Bác bỏ kiếm xuống, ảm đạm.

- Cậu nói đi.

- Bạch Gia cách đây một trăm dặm là sào huyệt của cương thi. Nơi đó có một con hồng nhãn cương thi đang ẩn mình. Thanh Long kiếm chỉ cần nhiễm máu của tôi, pháp lực có thể khắc chế nó. Nhất Bác, hứa với tôi, nhất định phải giết nó!

Vương Nhất Bác nhíu mày.

- Vì cớ gì lại muốn giết đồng loại của cậu?

Tiêu Chiến thản nhiên.

- Không cần hỏi nhiều, giết cương thi là thiên chức của cậu, thuận tiện ban cho tôi một ân huệ, cớ sao không làm?

Vương Nhất Bác không đáp, chỉ nhìn cậu chăm chăm, ánh mắt dây dưa không muốn xa rời.

Tiêu Chiến cười khẽ.

- Sao còn chưa ra tay? Vu Bân đang nhìn kìa. Cậu ta chết thảm như vậy, oán khí vẫn còn, nhất định chẳng chịu siêu sinh. Cậu nhẫn tâm mặc cho người anh em của mình làm cô hồn dã quỷ sao?

Vương Nhất Bác cắn chặt răng, yên lặng lui ra sau vài bước, huơ Thanh Long kiếm vào khoảng không, khởi động Thiên lôi trận của Vương gia.

- Lâm - binh - đấu - giả - giai - trận - liệt - tái - tiền...

Khẩu quyết này cậu đã niệm qua vô số lần, nhưng chưa lần nào khó khăn, nặng nề đến vậy. Từng chữ thốt ra như máu chảy tràn, ngực đau buốt như vỡ nát.

Thanh Long kiếm phát ra kim quang chói mắt, nhốt chặt Tiêu Chiến ở trung tâm.

Chìm trong một mảnh vàng rực chuyển động không ngừng, Tiêu Chiến không tránh chẳng né, từ từ nhắm mắt. Khóe môi khẽ nhếch, tóc đen tung bay, gương mặt sáng ngời như nhật nguyệt.

Nước mắt Vương Nhất Bác lăn dài trên má.

Cậu nhìn thấy rừng hoa anh đào thuở nào, thấy pháo hoa trên nền trời xanh thẳm cùng nước mắt long lanh trong mắt ai, thấy nụ hôn cuồng nhiệt triền miên thiêu đốt giữa đêm khuya giá lạnh...

Cậu chẳng thể tiếp tục niệm chú, khẽ buông tay, Thanh Long kiếm rơi xuống đất, kim quang tắt liệm.

Tiêu Chiến kinh ngạc, trong mắt tràn ngập thất vọng ê chề.

- Tôi sẽ đi Bạch Gia ngay bây giờ. Cho dù không có máu của cậu, tôi vẫn có thể bắt nó!

Vương Nhất Bác nhặt bảo kiếm một mạch chạy đi.

Tiêu Chiến muốn đuổi theo, nhưng nguyên khí đã bị Thanh Long kiếm tổn thương nặng nề, đành trơ mắt bất lực nhìn bóng hình cậu khuất xa tầm mắt. Trong lòng oán hận mắng một tiếng.

- Đồ ngốc, đi như vậy chẳng phải nộp mạng cho lão sao?

.

.

=== Hết chương 9 ===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro