Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc đời của Tiêu Chiến đầy những biến cố. Tiêu Chiến năm mười bốn tuổi đã là cô nhi, mẹ cậu bị cha cậu giết chết, sau đó ông bị phán án tử hình.

Nguyên nhân rất đơn giản, mẹ của Tiêu Chiến không cam lòng sống cuộc sống bần cùng, luôn phải chật vật thế này, nên thường hay ra ngoài ngoại tình cùng những người đàn ông khác để có tiền xa hoa.

Nhưng cha Tiêu Chiến cũng không phải là người lương thiện gì, trong men say cùng cơn thịnh nộ, liền dùng dao chém chết bà.

Cho đến qua ngày hôm sau, cảnh sát tìm được Tiêu Chiến đang giam mình trong nhà, cùng thi thể của người mẹ với tứ chi không còn nguyên vẹn nằm cách cậu không xa.

.

.

Tiêu Chiến chỉ nhớ, chạng vạng tối hôm đó khi trở về nhà, cha đang ngồi trước bàn ăn cơm, vẫn là đã uống đến say khướt như cũ. Hôm đó, không thấy mẹ đâu, thế nhưng điều này cũng chẳng làm cậu hoài nghi gì vì mẹ cậu cũng thường xuyên không ở nhà. Cha đang ăn cơm, cũng không chờ cậu, mà mẹ, đến nữa đêm cũng chẳng về nhà.

Điều bất đồng duy nhất chính là, bữa tối hôm đó, thức ăn lại thực nhiều hơn mọi khi.

Đến sáng hôm sau, mẹ cậu vẫn chưa về. Lúc cậu vào bếp chuẩn bị bữa sáng, thì thấy trong góc bếp thi thể không toàn vẹn của mẹ mình.

Cho đến bây giờ cậu cũng không nhớ rõ lúc đó cậu đã hoảng sợ như thế nào, cậu không biết cảnh sát làm sao vào nhà cậu, cả những việc kế tiếp như thế nào cậu cũng không nhớ rõ.

.

.

- Aiz.... Bà biết không, nghe nói đứa nhỏ kia cũng tiếp tay trong việc giết chết mẹ nó!

- Thật hay giả đó?

- Vậy chứ mấy bà nhìn đứa nhỏ đó xem. Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, mà một chút phản ứng cũng không có. Chín phần trong đó thì cũng là đồng lõa thôi!

- Aiz.... Xem đứa nhỏ đó ngoan hiền như vậy, làm sao có thể...

- Cái loại đàn bà đó, nơi nơi câu dẫn đàn ông, làm sao sinh ra được cái thứ gì tốt đẹp!

- Nhỏ giọng lại đi! Lỡ như bị tên nhóc Tiêu Chiến đó nghe được, cẩn thận nó chém luôn cả bà đó....

Từ đó một loại sự tình kỳ lạ, đủ tư vị máu tanh, đủ cả kích thích cùng thõa mãn tâm lý muốn tìm chuyện lạ của dân chúng, liền đương nhiên trở thành đề tài bàn tán những lúc rãnh rỗi ngồi uống trà, ăn bánh.

Thế nên cuộc sống của Tiêu Chiến sau này, tự nhiên cũng trở thành tiêu điểm của đám người rảnh rỗi thích mua vui chuyện thiên hạ.

Không đến một tuần sau, cả lớp không còn ai nguyện ý nói chuyện với Tiêu Chiến nữa, tựa như cả cái tên Tiêu Chiến, cũng chính là một từ ngữ khủng bố. Ai cũng dần xa lánh cậu, vì họ cũng có chút tin vào những câu chuyện được thêu dệt thêm như thế.

Trừ bỏ Vương Nhất Bác.

.

Mỗi ngày hắn đều cùng Tiêu Chiến về nhà, lại thường mang thức ăn ngon trong nhà đến cho cậu, hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt của người khác. Cũng vì Tiêu Chiến, đã vài lần hắn cùng gia đình tranh chấp không nhỏ.

Vương Nhất Bác xuất thân là gia đình cảnh sát, làm sao có thể ở gần con của một tội phạm giết người như vậy. Đừng nói đến người lớn trong Vương gia, chính là ngay cả Vương Nhất Bác hắn, đôi khi cũng cảm thấy không hiểu được bản thân mình. Nhưng hắn cảm thấy, nếu lúc ấy hắn không quen biết Tiêu Chiến, thì cuộc sống của hắn sẽ trở nên như thế nào?

Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến.

- Không ai làm bạn với cậu cũng không sao. Cậu chỉ cần có bạn là một mình tôi đủ rồi. Tôi sẽ chiếu cố, chăm sóc cậu.

Tiêu Chiến nhìn cậu, nụ cười như có như không, nhỏ giọng nói.

- Được.

Từ đó, Vương Nhất Bác trở thành bạn của Tiêu Chiến, cũng là người bạn duy nhất mười bốn năm trong cuộc đời của Tiêu Chiến.

.

.

Tính cách Tiêu Chiến tuy rằng kỳ lạ, nhưng tài năng thì rất cao. Cậu sau khi tốt nghiệp ra trường, gia nhập thương trường vài năm, đầu quân cho Phó thị, chính là có thể nói đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Dưới sự trợ giúp của cậu, tài chính cũng như thế lực của tập đoàn Phó thị hàng năm đều là tăng trưởng không nhỏ.

Cách thức làm việc của Tiêu Chiến, trừ bỏ phần sách lược ra, mấu chốt chính là ngoan độc.

Thương trường như chiến trường, phàm tất cả những ai ngăn trở cậu, đều là chết không toàn thây. Trong nhiều năm này, đã có không ít người vì cạnh tranh với tập đoàn Phó thị mà nhà tan cửa nát. Thế nên chỉ cần nghe đến tên Tiêu Chiến của tập đoàn Phó thị thì không ai là không kinh sợ, vì họ biết cậu không phải chỉ có hư danh.

Mà hết thảy những gì Tiêu Chiến làm, đều là vì Phó Tư Kỳ.

Vài giọt nước mắt của cô, còn quan trọng hơn cuộc sống của trăm vạn gia đình khác.

Cho nên Phó Minh Thư cũng rất biết tranh thủ cơ hội. Trong vòng vài năm giúp đỡ tập đoàn Phó thị, Tiêu Chiến đương nhiên được ông ta nhận làm con rể.

Tài năng đến thế này, một con rễ tốt như vậy, đốt đèn cũng chẳng dễ dàng tìm được ở đâu!

.

Đối với Tiêu Chiến, Phó Tư Kỳ đương nhiên là quan trọng nhất.

Vương Nhất Bác hiểu điều đó, mà hắn lại càng hiểu rõ tâm ý của mình đối với Tiêu Chiến. Từ năm 18 tuổi, hắn đã bày tỏ tình cảm của mình với Tiêu Chiến, thế nhưng cậu vẫn là một bộ dạng như gần như xa.

Vương Nhất Bác cũng hiểu được suy nghĩ của Tiêu Chiến, thế nên hắn nguyện ý chờ đợi.

Một lần chờ đợi này, cũng đã được tám năm rồi.

Ngày chấm dứt chuỗi thời gian chờ đợi này, chính là ngày hắn nhận được tấm thiệp cưới đỏ tươi từ Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác đã từng mê mang, đã từng thống khổ, nhưng hắn rốt cuộc vẫn biết được.... điều hắn ước nguyện duy nhất là gì.

Ngoài việc Tiêu Chiến có được hạnh phúc ra, hắn còn có cái gì là quan trọng nữa đâu?

.

.

Hôm sau, hắn vẫn như trước đến tìm Tiêu Chiến. Phó Tư Kỳ đối với hắn cũng rất nhiệt tình. Đôi khi hắn còn nghĩ, nếu cô ấy biết tình cảm trong lòng của hắn đối với Tiêu Chiến rồi, vậy cô ấy có đối đãi với hắn tốt như thế này nữa hay không?

Mỗi lần như vậy, hắn đều nhận ra mình đang buồn lo vô cớ, bởi vì Tư Kỳ không có khả năng nào biết được tâm ý của hắn. Chính hắn, tuyệt đối chưa từng để lộ ra nữa điểm dấu vết nào. Còn về phần Tiêu Chiến... Có lẽ, cậu ta chắc đã quên những lời bày tỏ của hắn vào tám năm trước rồi.

Mặc kệ có thế nào, chỉ cần mỗi lần nhìn thấy Tiêu Chiến nở nụ cười, trong lòng hắn liền sinh ra một cổ xúc cảm hạnh phúc phi thường to lớn.

Vương Nhất Bác cảm thấy, hắn sống trên đời này, chính là vì phải bảo vệ Tiêu Chiến. Hắn cảm thấy đây chính là sứ mệnh của hắn, bảo vệ Tiêu Chiến cả đời này bình bình an an.

Việc này, có gì là không tốt?

.

Nhưng lần này, Vương Nhất Bác không thể bảo hộ được Tiêu Chiến.

.

.

.

=== Hết chương 1 ===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro