Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh nói cái gì? Người nằm vùng kia tên là gì? – Trần Vũ cực lực khắc chế âm thanh đã trở nên run rẩy.

- Tiêu Chiến!

Đầu óc Trần Vũ trong nháy mắt trở nên trống rỗng.

Đúng lúc này, từ một căn phòng nào đó, đột nhiên truyền ra tiếng súng nổ chát chúa.

.

.

Trần Vũ chỉ cảm thấy toàn thân đều cứng ngắc. Dường như đầu óc hắn còn chưa kịp suy nghĩ hay lo lắng gì thì cơ thể theo phản xạ đã theo hướng tiếng súng truyền tới, không quản sống chết mà lao vọt đi.

- Trần Vũ! -- A Kiệt không kịp túm lấy Trần Vũ, gấp đến độ hét lên – Cậu không muốn sống nữa sao?

Trần Vũ quên sạch sẽ các thứ mệnh lệnh cấp trên rắc rối gì đó, hắn hiện đã chạy tới hành lang rồi.

Cố Ngụy, Cố Ngụy! Lòng Trần Vũ đang ngàn vạn lần kêu to, hắn sợ hãi! Hắn rất sợ Cố Ngụy sẽ xảy ra chuyện.

Đang lúc Trần Vũ đứng ở hành lang, không biết phải làm sao mới có thể tìm thấy Cố Ngụy thì đồng thời một tiếng động vang lên, cánh cửa bên phía trái hắn đột nhiên mở bung ra, sau đó là tiếng kêu của Cố Ngụy cơ hồ đã khàn cả giọng, rồi người dường như chấn kinh vọt ra ngoài!

Trần Vũ xoay người ôm chặt người anh, lại bị Cố Ngụy hung hăng đẩy ra. Cố Ngụy liều mạng đẩy hắn, đánh hắn, điên cuồng như một đứa nhỏ, cả người run rẩy đến lợi hại.

- Cố Ngụy – Trần Vũ gắt gao ôm lấy anh, nhẹ giọng gọi.

Cố Ngụy tựa hồ như cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng ở trong lồng ngực hắn run rẩy.

Trần Vũ lần đầu thấy bộ dáng mất bình tĩnh như vậy của Cố Ngụy, trong lòng nhất thời cũng thất thần. Trần Vũ vừa định ngầng đầu nhìn xem là ai khiến Cố Ngụy phải sợ hãi như vậy, thì đột nhiên cảm thấy cổ áo hắn bị người khác túm lấy, cả người lảo đảo té ngã về phía sau, lập tức liền bị ấn ghì trên mặt đất. Mà Cố Ngụy trong lòng hắn cũng mạnh bạo kéo đứng dậy, bị một đôi tay giống như kìm sắt chế trụ.

- Lại là một tên Vương Nhất Bác a.... -- Một thanh âm lạnh lùng vang lên phía trên Trần Vũ -- Hôm nay thực sự khiến cho người ta kinh hỉ không nhỏ! Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác đều là bạn cũ của ta, hôm nay cùng các ngươi hội ngộ, coi như là gặp chuyện tốt rồi

Ánh mắt của gã đột nhiên phát lạnh -- Nói! Các ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi với Vương Nhất Bác có quan hệ gì?

- Ngươi đi chết đi! – Trần Vũ hung hăng mắng -- Buông anh ấy ra!

Ôn Triều cười lạnh, nhìn đến Cố Ngụy đang bị chế trụ, hài lòng thấy thân thể mảnh khảnh vì mình bạo lực mà cứng ngắc run rẩy – Anh ta tuy rằng không thừa nhận mình là Tiêu Chiến, lại dường như nhớ rõ chuyện của ta với anh ấy lúc đó....

Cố Ngụy vô lực run rẩy, ánh mắt ngập tràn mờ mịt và đau khổ. Trần Vũ nhìn thấy biểu tình của Cố Ngụy, trong lòng từng trận đau đớn: Gã khốn này đã làm gì với Cố Ngụy?

- Ngươi thật đúng là cố chấp. Tiêu Chiến đã chết lâu rồi! – Trần Vũ trầm mặc thật lâu, lúc sau mới đột nhiên nói.

Ôn Triều sắc mặt hơi đổi.

- Cái gì? -- Gã hỏi.

- Ta nói ngươi buông anh ấy ra! – Trần Vũ cùng lúc đó đột nhiên bùng nổ, từ trên mặt đất đứng lên, giãy ra khỏi sự áp chế, nhanh chóng rút súng chĩa vào phía đầu Ôn Triều.

- Trần Vũ! -- Ngay tại lúc chỉ mành treo chuông, thanh âm của Vương Nhất Bác đột ngột vang lên.

Biến hóa này làm cho tất cả đều ngây ngẩn cả người. Cố Ngụy cảm giác được đôi tay phía sau đang chế trụ anh đột nhiên buông lỏng một chút, liền lập tức dùng sức tránh đi, muốn chạy trốn khỏi khống chế của Ôn Triều, nhưng lại lập tức cảm thấy một trận đau đớn, thân thể càng bị ép sát lại gần Ôn Triều hơn.

- Ôn Triều, ngươi buông anh ấy ra! – Vương Nhất Bác đã bình tĩnh trở lại -- Mong ngươi hợp tác một chút, đe dọa đến cảnh viên sẽ bị truy tố.

- Vương Nhất Bác, ngươi đến thật đúng lúc! – Ôn Triều cười cười -- Ngươi nếu đã tạo điều kiện cho ta được xem chuyện tốt như vậy, ta sao có thể buông tay?

Ánh mắt của gã thoáng chốc trở nên âm lãnh -- Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi đều không biết anh ấy không phải Tiêu Chiến sao? Ta cho ngươi biết, Vương Nhất Bác, anh ấy, ta đã quyết rồi! Còn có... ngươi muốn truy tố ta? Ngươi đến Tiêu Chiến cũng bảo vệ không được, còn muốn ngăn cản ta thế nào?

- Ngươi nói cái gì? -- Thanh âm của Vương Nhất Bác đột nhiên trầm thấp, ẩn ẩn một cơn cuồng nộ không nói nên lời.

.

.

.

Cố Ngụy cảm thấy đầu óc trống rỗng. Chuyện xảy ra vừa rồi khiến anh hít thở không thông. Sau khi Cố Ngụy bị đánh ngất xỉu không bao lâu, bản thân cảm thấy có cái gì đó đang đè nặng trên người mình, hơi thở như lang như hổ hung hăng xé rách người anh. Cố gắng mở to mắt, ngay lập tức thấy Ôn Triều như mất đi lý trí, đang cuồng bạo hôn anh, muốn xé y phục của anh.

Cố Ngụy cảm giác toàn thân chết lặng. Anh liều mạng giãy dụa đứng lên, dùng hết chút sức lực còn lại phản kháng, mãnh liệt muốn đẩy Ôn Triều ra, nhưng tất cả chỉ là phí sức, tay của anh rất nhanh bị ấn lên đỉnh đầu, một mảng lạnh lạnh dừng trên chiếc cổ mảnh khảnh. Cố Ngụy thở hổn hển, cực lực không cam lòng nhưng lại không còn chút khí lực. Tất cả phản kháng đều dừng lại.

Ôn Triều thấy Cố Ngụy không còn giãy dụa, cười cười -- Như thế nào không ... -- gã còn chưa nói dứt câu, Cố Ngụy đột nhiên nhấc một chân, một cước đá vào người gã. Một chiêu đắc thủ, Cố Ngụy lập tức dụng lực đứng lên, liều mạng chạy về hướng cánh cửa. Nhưng tay vừa chạm vào được cái nắm cửa, cổ áo đột nhiên bị kéo giật về phía sau, Cố Ngụy cước bộ không vững, lập tức ngã vào người Ôn Triều.

- Cho ngươi uống thuốc, nhưng tinh thần có vẻ vẫn còn tỉnh táo lắm, con thỏ kia -- gã cười nói -- Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát? Bên ngoài đều là người của ta .... Ta biết ngươi không phải Tiêu Chiến, hắn ta không ôn hòa như ngươi. Nhưng ánh mắt của ngươi khiến ta cảm thấy rất hứng thú. Có ai từng nói cho ngươi biết, ánh mắt của ngươi có cảm giác yêu mị rất giống Tiêu Chiến?

Tay gã đem áo Cố Ngụy từ từ cởi bỏ. Cố Ngụy hoảng sợ mở to mắt, thân thể run rẩy cứng ngắc.

- Phản ứng của ngươi với Tiêu Chiến thật ra rất giống nhau – Ôn Triều vừa lòng gật đầu – Tiêu Chiến khi đó, cũng trăm phương nghìn kế muốn chạy trốn, cũng như ngươi hiện tại... Tiêu Chiến ban đầu phản kháng cứng rắn, càng về sau càng run rẩy ...

Trong ánh mắt Ôn Triều hiện lên một tia tàn bạo – Hắn sợ ta... Còn ngươi thì sao? -- Ánh mắt của gã dừng trên người Cố Ngụy -- Ngươi có sợ không?

- Tiêu Chiến ....

- Các ngươi buông tha cho hắn... Ta cái gì cũng đều đáp ứng .... Ta đi theo ngươi....

- Tiêu Chiến ...!

Thần trí của Cố Ngụy, trong nháy mắt hỏng mất!

Đợi Ôn Triều kịp phản ứng lại, Cố Ngụy đã đem súng chĩa vào đầu gã.

- Ngươi muốn nổ súng sao? – Ôn Triều lạnh lùng nói.

- Thả ta đi... -- Cố Ngụy run rẩy – Không được đụng vào ta....

Ôn Triều đột nhiên đem hai tay của Cố Ngụy vặn ngược lại.

- Pằng..... Tiếng súng vừa vang lên, Cố Ngụy liền lảo đảo đứng dậy, hướng phía cửa chạy ra.

Thời điểm ngã vào trong cái ôm của Trần Vũ, Cố Ngụy trong nháy mắt nhớ đến ngày mình với người kia ở cùng một chỗ.

Người cùng mình thân thiết kia, người đã thề một đời bảo vệ mình. Chính bản thân mình cũng đã đáp ứng, sẽ thay anh yêu thương một người ....

.

.

- Anh không sao chứ?

Cố Ngụy mở mắt, nghiêng người, thấy khuôn mặt nữa mê nữa tỉnh của Trần Vũ, lúc này mới ý thức được mình đang ở bệnh viện. Vừa rồi trong lúc Vương Nhất Bác với Ôn Triều giằng co, bản thân Cố Ngụy dường như đột nhiên hôn mê bất tỉnh.

Đôi mắt đau quá, Cố Ngụy lấy tay che mắt lại – Cảm ơn cậu hôm nay đã cứu tôi -- anh nói.

Trần Vũ cười cười -- Không có gì. Anh bình an là tốt rồi.

Hắn cũng không muốn hỏi lại xem cái người tinh tế ôn nhu này rốt cuộc đã trải qua chuyện gì.

Giờ phút này, biểu tình yếu ớt của Cố Ngụy khiến người ta thấy khó có thể mở miệng truy hỏi bất cứ điều gì.

- Sếp Vương đâu?

- À.... Anh ấy đi lo liệu thủ tục nhập viện cho anh. Đôi mắt của anh có chút không ổn, bác sĩ nói anh lúc đó té xỉu chính là vì nguyên nhân này. Tên họ Ôn chết tiệt kia .... Lần này tiện nghi cho hắn. Lần sau gặp lại, tôi nhất định phanh thây hắn ra!

Cố Ngụy cười cười, còn muốn nói điều gì nữa nhưng cửa đã mở ra, Vương Nhất Bác bước vào.

Trần Vũ đứng dậy.

- Anh!

- Trần Vũ, anh có chút chuyện muốn hỏi Cố Ngụy, em đi mua giúp Cố Ngụy chút đồ gì để ăn đi.

Trần Vũ gật gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài. Vương Nhất Bác ngồi xuống bên Cố Ngụy.

- Sếp Vương... Thật xin lỗi... -- Cố Ngụy nhẹ giọng nói.

- Không có gì, tôi cũng không nghĩ tới hắn lại ở đó, còn biến anh thành như vậy, người có lỗi phải là tôi – Vương Nhất Bác lắc đầu – Cố Ngụy, tôi có chuyện muốn hỏi anh, anh nói thật cho tôi biết, được không?

Cố Ngụy nhìn Vương Nhất Bác, trong mắt cậu thoáng hiện một tia bi thương không che giấu được.

- Anh quen người mà Ôn Triều đã nhắc đến sao?

Trong mắt Cố Ngụy hiện lên một tia mê mang

- Tiêu Chiến?! – Cố Ngụy dò hỏi một cách thận trọng.

- Đúng vậy – Vương Nhất Bác gật đầu.

- Không biết – Cố Ngụy nhẹ nhàng lắc đầu -- Nhưng là, có lẽ tôi với anh ấy rất giống nhau? Lần đầu tiên gặp tôi, sếp Vương đây nhận sai, hôm nay Ôn Triều cũng nhận sai .... Tôi nghĩ thế giới này thật kỳ quái, sao lại có hai người có thể giống nhau đến vậy?

Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt Cố Ngụy. Rất giống. Trừ bỏ những đường cong hơi nhu hòa một chút, màu da so với Tiêu Chiến đen hơn một chút, còn lại, quả thực giống nhau như đúc. Mình với Trần Vũ là anh em thì còn lý giải được, mà Cố Ngụy ở trước mặt này... Vương Nhất Bác chưa bao giờ nghe Tiêu Chiến nói anh có anh em. Tiêu Chiến rất kiêng kị nói đến chuyện gia đình. Vương Nhất Bác chỉ biết mẹ Tiêu Chiến khi sinh ra anh là một kĩ nữ. Trong tư liệu nói Cố Ngụy lớn lên ở cô nhi viện, hai người này như thế nào có thể có liên hệ?

- Sếp Vương... -- Cố Ngụy đột nhiên ngẩng đầu – Tiêu Chiến .... Là người cậu trân trọng, thương yêu nhất sao?

.

.

.
-------

End chap 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro