Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hãy để tôi quan tâm chăm sóc anh...

- Cả đời chiếu cố anh....

.

.

.

Khi Cố Ngụy tỉnh lại đã là sáng hôm sau.

Đầu óc anh vẫn như còn trong mộng, nửa tỉnh nửa mê. Cố Ngụy ngồi trên giường sắp xếp lại suy nghĩ của chính mình. Cảm giác kì quái đột nhiên dâng lên, làm thế nào cũng không buông xuống được.

- Này, tiểu Ngụy, ăn điểm tâm thôi!

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân bướng bỉnh, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Là âm thanh của Trần Vũ, Cố Ngụy nghĩ vậy, vội xuống giường, ra khỏi phòng ngủ.

- Xem này, tôi làm món anh thích ăn nhất, nhanh đi rửa mặt rồi quay lại ăn.

Trần Vũ vẫn giống như trước đây, vẻ mặt như ánh mặt trời chào đón anh, chiếc tạp dề màu hồng trên người khiến hắn trông như một tức phụ. Cố Ngụy thấy bộ dạng này rất buồn cười, gật gật đầu, vì không muốn để hắn thất vọng nên ăn sạch sẽ điểm tâm hắn đã làm. Sau đó hai người cùng đến cảnh cục, lúc tan tầm lại cùng nhau trở về nhà. Trước kia ngôi nhà này là của Cố Ngụy, hiện tại, nơi này là nhà của hai người.

Để tôi chiếu cố anh, cả đời...

Cố Ngụy không đủ nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu này của Trần Vũ. Cố Ngụy không nói đáp ứng, cũng không nói rằng mình cự tuyệt. Vì cứ do do dự dự như vậy, nên Trần Vũ liền cùng Cố Ngụy thuận theo tự nhiên mà ở cùng một chỗ.

Cố Ngụy kỳ thật cũng không rõ chính mình đã trải qua chuyện gì? Sau khi trở lại bên Vương Nhất Bác, chủ ý là muốn thay ca ca bảo hộ Vương Nhất Bác cả đời. Vì cái gì sau khi nghe Trần Vũ thổ lộ, không thừa nhận, nhưng cũng không chống cự, đã tự mình hoàn toàn rời Vương Nhất Bác mà đi? Hơn nữa, lại là cam tâm tình nguyện rời đi như vậy?

Cố Ngụy cùng Trần Vũ ở chung một chỗ, có hạnh phúc, cũng có khoái hoạt. Trần Vũ luôn tươi cười, luôn đem cho anh biết bao kinh hỉ, chưa bao giờ khiến anh buồn rầu. Tim của hắn, toàn bộ đều dành cho anh. Ca ca của Cố Ngụy chết đi, đáng lẽ ra người yêu sẽ trở thành thân nhân duy nhất. Nhưng Cố Ngụy biết, chính mình không cảm thấy như vậy. Lòng, vẫn luôn luôn kêu gào, vẫn luôn luôn nhắc nhở, vẫn luôn luôn lặp lại một thanh âm: Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác.....

Đó là người mà ca ca Tiêu Chiến đến trong mộng cũng khắc khoải mong nhớ, là người mà ca ca đến chết cũng không thể buông tay. Có lẽ ca ca đã yêu quá sâu đậm! Có lẽ bởi vì ca ca trước khi chết đã nói với anh vô số lần, thay ca ca hảo hảo yêu thương nam nhân trẻ tuổi nhưng đã trải qua vô vàn đau thương này, thế nên Cố Ngụy vẫn không thể đem bản thân giao cho Trần Vũ? Cả thể xác và linh hồn đều không?

Sau khi Cố Ngụy chấp nhận Trần Vũ, anh cũng rất ít qua lại hay gặp gỡ Vương Nhất Bác. Cho dù có thấy, cũng chỉ là từ xa xa nhìn lại. Là xa xa, không thể đến gần thêm chút nào nữa. Cố Ngụy luôn cảm thấy sự tồn tại của mình đáng xấu hổ. Anh đột nhiên hoảng sợ phát hiện ra, những khi mình và Trần Vũ ở cùng nhau, tất cả tâm trí đều là Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác, muốn dời đi cũng không được, tất cả... đều là Vương Nhất Bác.

Cố Ngụy cảm thấy mình giống như bị thôi miên, bị trúng độc vậy, toàn bộ trong lòng cũng đều là tồn tại của Vương Nhất Bác. Cố Ngụy nhiều lần tự nói với chính mình, hình bóng của ca ca Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đã khắc sâu vào tâm khảm, có lẽ sẽ không bao giờ nữa... có thể tiếp nhận anh. Người Vương Nhất Bác yêu chỉ có duy nhất một, là ca ca...

Rốt cuộc thì Cố Ngụy cũng lại rơi nước mắt, không ý thức được, mà cũng không thể khống chế được.

Cố Ngụy luôn luôn nằm mơ, một giấc mơ giống hệt nhau, giấc mơ về tình phu thê. Đã bao nhiêu lần, có thanh âm của một người trong mộng vang lên, rất nhẹ nhàng, rất chân thực, mà cũng rất rõ ràng, giống như đã ăn sâu vào tiềm thức, như một loại trí nhớ mà Cố Ngụy muốn dứt ra lại không được.

"Vốn không thể cùng nhau làm cây liền cành

Mà chẳng hiểu tại sao

Ta vẫn gắt gao quấn quanh nhau đời đời kiếp kiếp

Vĩnh viễn chẳng phân ly?

Vì vẫn còn đó tình phu thê

Còn đó tình yêu ta sinh tử tương hứa...."

Khi chưa trở lại bên cạnh Vương Nhất Bác, giấc mộng ấy luôn dừng lại tại thời điểm này. Nhưng gần đây, âm thanh quen thuộc ấy lại tiếp tục nói gì đó, một lần một lần, như khơi lại những dấu vết đã chôn sâu dưới đáy lòng.

- Em lại ở đó dông dài, réo rắt cái thứ câu từ gì nữa?

.

- Về sau mỗi ngày anh đều gọi em như vậy, mỗi ngày đều khiến em hạnh phúc như thế, được chưa? Anh hiện tại phải về cảnh cục, em buông ra để anh đi được không?

.

- Anh biết, em đừng quá lo lắng.

.

- Em chớ có quên anh vừa rồi nói cái gì.

... Về sau mỗi ngày anh đều gọi em như vậy, mỗi ngày đều khiến em hạnh phúc như thế...

.

.

Cố Ngụy cả trong mộng nước mắt cũng lã chã rơi. Tỉnh lại, anh thấy Trần Vũ đang ngồi bên giường chăm sóc mình.

- Tiểu Ngụy...

Gương mặt cười lên sáng lạn như ánh mặt trời của Trần Vũ lúc này đây lại trở nên vô cùng điềm tĩnh. Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Cố Ngụy.

- Tôi nghĩ, chúng ta cần nói chuyện...

- Trần Vũ – Cố Ngụy nhìn hắn, chua xót mỉm cười.

- Anh không muốn tổn thương tôi, cho nên không cự tuyệt tôi, tôi cũng biết.

Trần Vũ thở dài một hơi, trên khuôn mặt vừa mang nét đau đớn, lại có nét thản nhiên, nhưng cũng vô cùng dứt khoát rõ ràng.

- Cố Ngụy, thật ra tôi vẫn nghĩ anh là vì Tiêu Chiến nên vẫn không thể nào quên anh tôi...

Hắn khép mắt lại, cười khổ -- Chính là, tôi càng ngày càng không thể tiếp tục suy nghĩ như vậy... Anh với anh trai tôi, ngay từ đầu, đã là một loại tình cảm cởi không ra rồi.

Cố Ngụy nhìn hắn, trong đôi mắt quang mang tựa hồ mang theo một tia nghi hoặc.

- Giống như anh hiện tại...

Trần Vũ nhẹ nhàng xoa xoa đôi mắt đã nhắm lại của hắn

- Cố Ngụy, anh vĩnh viễn là một người không đành lòng thương tổn người khác, nhưng là, có lẽ chính anh cũng không biết, đôi mắt hoang mang của anh, cuối cùng lại khiến tôi có một loại ảo giác ... Cảm giác anh vĩnh viễn chưa từng thuộc về tôi một chút nào. Ngay từ đầu anh đã nên cùng với anh tôi...

Hắn dừng một chút -- Anh biết không? Tôi đã ép chính mình không thừa nhận điều này, chính là, tình cảm của anh đối với anh tôi, đến chính anh cũng không biết nó sâu đậm đến thế nào đâu!

- Trần Vũ... -- Cố Ngụy nhẹ nhàng gọi tên hắn.

- Thực xin lỗi... Tôi...

- Để cho tôi... ôm anh một lần ... một lần thôi, có được không?

Trần Vũ nhẹ nhàng đưa tay qua người Cố Ngụy, lẳng lặng nhìn anh.

Cố Ngụy nhắm mắt lại, khẽ gật đầu.

Trần Vũ vươn tay, lẳng lặng đem Cố Ngụy ôm vào trong lòng.

- Nếu anh thực sự có thể khiến anh tôi hạnh phúc, anh nhất định phải cho anh ấy hạnh phúc ...

Trần Vũ nhẹ nhàng tựa đầu chôn ở bả vai Cố Ngụy.

- Anh biết không Tiểu Ngụy, kỳ thật, tôi ngay từ đầu đã biết mình không thể thay thế được anh tôi...

- Chính là tôi cảm giác được, anh... có thể cho anh ấy hạnh phúc.

- Chỉ tiếc... Trần Vũ tôi... làm thế nào cũng không thể có được tình phu thê với Cố Ngụy..

.

Nước mắt của Cố Ngụy, cuối cùng cũng mãnh liệt tuôn trào.

.

.

===========

Hết Chương 9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro