Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đang ăn thỏ say sưa, bị quấy rối nên cực kỳ khó chịu, nhìn thấy người xông vào là Trương
Triệu Huệ càng giận không nhịn nổi.

- Trương lão Nhị, anh còn không thấy ngại mà vác mặt đến đây?

- Nhất Bác…

Tiêu Chiến kéo kéo vạt áo Vương Nhất Bác, đối với cách xưng hô của anh với anh ba mình rất là bất mãn. Vương Nhất Bác biết ý Tiêu Chiến, nhưng vừa nghĩ tới ngày hôm nay bị Trương Triệu Huệ xếp đặt một ván, khiến cho anh và thỏ con lo lắng đề phòng khi gặp gia trưởng, anh chính là giận không chỗ phát tiết.

- Này, họ Vương kia, tôi nể mặt Tiểu Chiến mới tới chúc mừng các cậu, cậu đừng có mà gieo oán cho tôi nhá.

Vương Nhất Bác cười lạnh nói.

- Hừ, anh mà cũng có lòng tốt?

Nói tới chỗ này, Tiêu Chiến và Trương Triệu Quang cũng có chút oán giận Trương Triệu Huệ. Lúc bọn họ vừa về đến nhà, Trương Triệu Huệ cố tình làm ra vẻ bí ẩn khiến bọn họ phải thầm lau mồ hôi trong lòng. Tiêu Chiến vẫn mang lòng hổ thẹn đối mặt với ba mẹ. Nghĩ đến việc mình không thể thuận theo tâm ý của họ muốn mình chia tay với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến thật sự rất khó vượt qua.

Ai ngờ rằng hai vị lão nhân kỳ thực đã sớm tiếp nhận rồi, còn chuẩn bị lễ vật chúc phúc bọn họ. Sau đó lại nhìn thấy Trương Triệu Huệ tới đưa nhẫn, mới biết thì ra hắn đã sớm biết rõ tình hình, nhưng lại cố ý che giấu để cho bọn họ lo lắng.

Trương Triệu Huệ thấy không riêng là Vương Nhất Bác bất mãn với mình mà ngay cả anh hai lẫn em trai mình đều có chút tức giận nhìn mình, hắn lập tức giải thích.

- Cái này, kỳ thực tôi cũng chỉ biết sớm hơn mấy người nửa giờ mà thôi.

- Chuyện chiếc nhẫn thì sao?

Vương Nhất Bác không tha thứ. Đã sớm sai hắn đi làm nhẫn, hắn làm sao có khả năng chỉ biết sớm
hơn nửa giờ.

Trương Triệu Huệ vội vàng giải thích.

- Chuyện đó thật sự là oan cho tôi quá rồi! Đúng, là mẹ gọi tôi đi làm chuyện chiếc nhẫn, thế nhưng… tôi không nghĩ tới đó là dành cho các cậu. Mấy người biết mà, mẹ lúc nào cũng đem mấy chuyện trên trời dưới đất giao cho tôi, tôi làm sao biết được rốt cuộc bà muốn làm cái gì…

Mặc dù nói như vậy, nhưng nghĩ tới tình cảnh lúc vào cửa, Trương Triệu Quang cũng không nhịn được oán giận.

- Triệu Huệ chú cũng được lắm, đã biết trước rồi mà lúc bọn anh trở về còn nói những câu doạ người kia. Làm Tiểu Chiến lo lắng gần chết!

Trương Triệu Huệ cợt nhả nói.

- Ha ha, trêu mấy người chơi chút thôi mà! Giờ không phải hữu kinh vô hiểm, đều là đại hoan hỉ mà!

- Nhất Bác, bỏ đi anh, cũng đã không sao rồi.

Tiêu Chiến nghe Trương Triệu Huệ giải thích xong, cũng cảm thấy có thể lý giải. Hơn nữa tính tình anh ba chính là yêu thích đùa giỡn, cậu cũng quen rồi.

Nghe thấy Tiêu Chiến thay mình cầu xin, Trương Triệu Huệ càng không sợ hãi.

- Đúng vậy, chúc mừng các cậu đã tu thành chính quả! Chúng ta uống một ly chúc mừng nào!

Taycũng đưa chai rượu vang trong tay lên lắc lắc.

Vương Nhất Bác sao có thể dễ tha cho Trương Triệu Huệ, nhưng thấy thỏ con lên tiếng xin tha cho hắn, cũng không nói gì nữa. Lúc này, Hân Hân bưng khay mang đến ba cái ly uống rượu và một cốc sữa bò. Cô vừa đặt ly rượu lên bàn trà, vừa nói,

- Phu nhân nói, Tam thiếu gia không thể uống rượu, muốn chúc mừng thì uống sữa tươi.

Vương Nhất Bác trông thấy Hân Hân bèn cười giả lả nói.

- Hân Hân, mấy ngày nay có khỏe không?

Hân Hân dẩu môi, có chút bất mãn nói.

- Không tốt lắm…

Vương Nhất Bác đề nghị.

- Tam thiếu gia cô sắp chuyển ra đại trạch rồi, có muốn đi theo chăm sóc cậu ấy không?

Hân Hân nghe xong đề nghị này, con mắt trợn tròn lên sáng như hai đèn pha ô tô.

- Thật sự có thể sao?

- Đương nhiên, ra khỏi đại trạch còn được tự do hơn nhiều. Hơn nữa, còn có thể thoát khỏi một số kẻ gian ác!

Hân Hân kích động gần chết, Tam thiếu gia tính cách hiền hòa, đáng yêu lại còn rất xinh đẹp nữa, những người bạn biết cô được phái đi chăm sóc Tam thiếu gia, đều ước ao không được. Hơn nữa trong một tháng ở bệnh viện kia,  trên căn bản không đưa ra yêu cầu gì hà khắc với mình.

Nhìn Hân Hân đang đắm chìm trong ảo tưởng tươi đẹp của mình, Vương Nhất Bác hướng về Trương Triệu
Huệ nhướng mày.

- Nhất Bác, đừng giận anh ba!

Tiêu Chiến bất đắc
dĩ nhìn Vương Nhất Bác nổi tính trẻ con. Cậu biết Vương Nhất Bác vẫn đang tức
chuyện Trương Triệu Huệ cố ý giấu giếm, nhưng cũng không đến mức phải lấy
Hân Hân ra chọc tức anh ba vậy chứ.

Người cả nhà đều biết Trương Triệu Huệ phong lưu đột nhiên chuyển tính, vứt sạch hết đám oanh oanh yến yến vây quanh mình trước đây, hơn một tháng nay dốc hết sức lực theo đuổi cô hầu gái có chút mê hoặc này. Kết quả ấy à… hừ… chỉ có thể nói “Cách mạng chưa thành công, Triệu Huệ vẫn cần nỗ lực!”

Trương Triệu Huệ nhìn cái người chìm đắm ở trong ảo tưởng kia, tức giận nói.

- Hân Hân, đừng có nằm mơ! Bây giờ lập tức đi đến phòng tôi, đem toàn bộ đống áo sơ mi trắng lần trước cô lấy ra giặt mang đến phòng giặt tẩy sạch lại một lần nữa cho tôi. Trước mười hai giờ không giặt xong, cũng đừng hòng ngủ!

Nhìn Hân Hân trề môi đi ra khỏi phòng, Trương Triệu Huệ bất mãn nhìn Vương Nhất Bác.

- Vương Nhất Bác đáng chết, sao cậu có thể nghĩ ra cái chủ ý xấu xa đấy làm hại tôi? Tôi nói thế nào cũng coi như là anh vợ cậu, hại tôi, cuộc sống của cậu cũng không dễ chịu đâu!

Không đợi Vương Nhất Bác trả lời, Tiêu Chiến đã sầm mặt quát lên.

- Anh ba, anh đang nói cái gì?

Vương Nhất Bác vỗ bắp đùi chan chát, khoái chí cười ha hả nói.

- Ha ha ha, Trương lão Nhị, anh chết chắc rồi!

Trương Triệu Huệ cũng là thông minh một đời hồ đồ nhất thời, nhận anh vợ đến anh cũng không dám nói, thế mà Trương lão Nhị này lại có lá gan xúi quẩy?

Trương Triệu Huệ đột nhiên ý thức được mình vừa nói cái gì, luôn liệng xin khoan dung.

- Này này… Tiểu Chiến, đừng nóng giận, đừng nóng giận a, Tiểu Chiến! Là anh ba nói sai, xin lỗi mà…

Nhìn Tiêu Chiến trầm mặt không nói lời nào, Trương Triệu Huệ cũng sốt ruột, nháy nháy mắt với Trương Triệu Quang. Trương Triệu Quang làm bộ ngó lơ như việc không liên quan tới mình, nhưng trong lòng thì sung sướng nghĩ thầm.

Lão Nhị, chú cũng có ngày hôm nay a? Cho vừa mà!

Tuy rằng ở Trương gia vui vẻ ấm ấp, nhưng trong lòng Tiêu Chiến vẫn rất lo lắng, đối mặt với người nhà Vương Nhất Bác, bọn họ sẽ lại gặp phải những trắc trở nào nữa đây? Con đường hạnh phúc của họ có được kéo dài không?

.

.

.

.

Vương Nhất Minh đối với thân thể và khí phách tráng kiện của mình rất bội phục. Đổi thành bất luận lão nhân nào ở tuổi lục tuần này, khi nghe được tin con trai mình đi yêu một đứa con trai khác đều sẽ lên máu mà ngất đi!

Nhưng lúc này đây ông vẫn dồi dào sinh lực, mặt không đỏ tim không đập, ông cảm thấy ông hoàn toàn có đủ sức để chửi bới thằng nghịch tử Vương gia hơn hai tiếng đồng hồ rồi một cước đá bay cái thằng dám câu dẫn con trai ông ra khỏi cửa Vương gia.

Hừ, tiểu tử thối, đàn bà con gái tử tế không thích, lại đi thích đàn ông con trai. Thích con trai nhà ai không thích, mà nghe đâu lại đi thích con trai Trương gia. Không đúng, không đúng, là con trai nhà nào cũng không được thích!

Lại nói, nhắc tới Trương gia ông lại giận không chỗ phát tiết, hơn hai mươi năm trước ông đã cùng lão Trương
Thư Hùng kia cắt áo đoạn nghĩa, cả đời không qua lại với nhau. Con trai của Trương gia nhà lão, còn có thể là đứa tốt lành gì chứ? Con trai mình rốt cuộc là mắt mũi có vấn đề thế nào, lại cứ một mực là con trai nhà Trương gia mới
chịu? Không đúng, không đúng, là con trai nhà ai cũng không được!

Vương Nhất Minh chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng khách rộng lớn, thi thoảng còn nhìn về phía cửa, muốn biết thằng nghịch tử kia đã về hay chưa.

- Ba, ba ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi.

Vợ của Vương Nhất Thiên tay xoa cái bụng hơi nhô ra khuyên nhủ.

- Đúng đấy, ba, ba cứ đi tới đi lui như thế, Tiếu Nhiên cũng chóng mặt!

Vương Nhất Thiên cũng mở miệng nói, kỳ thực là đau lòng cho vợ mình đang mang thai nhiều hơn.

Vương Nhất Minh nhìn con trai con dâu, có chút bất đắc dĩ ngồi xuống ghế sofa, mông chưa chạm ghế, lập
tức lại đứng bật dậy. Liên tục nhiều lần, tới tới lui lui, lại khiến người ta choáng váng đầu óc.

Vương Nhất Thiên nhìn điệu bộ của ba mình, cảm thấy tình cảnh ngày hôm nay nhất định sẽ đặc biệt
gay gắt, liền nói với vợ.

- Tiếu Nhiên, mệt không. Lên lầu nghỉ ngơi đi!

Kỳ thực, hắn rất sợ hỏa lực của ông ba mình và thằng em ngộ thương vợ con yêu dấu của
hắn.

- Em không sao, vẫn là bồi ba chờ Nhất Bác trở về đi!

Tiếu Nhiên dịu dàng nói, thực ra cô cũng rất hiếu kỳ đối với người yêu của Vương Nhất Bác, cô muốn biết đến cùng là người đàn ông như thế nào có thể thu phục được chú em lãnh ngạo tự đại nhà mình.

.

.

.

=== Hết chương 42 ===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro