Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi đến khi Tiêu Chiến phục hồi tinh thần lại, phát hiện đã bị Vương Nhất Bác kéo đi tới sân thượng. Sân thượng này nằm ở phòng tiệc lầu hai, kéo dài vươn ra ngoài kiến trúc chính, từ nơi này nhìn ra, có thể thấp thoáng thấy đủ loại tường vi trong vườn hoa của quán rượu.

Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, cảm thấy tinh thần thoải mái hơn. Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi.

- Khá hơn chút nào không?

Tiêu Chiến mỉm cười đáp.

- Ừm, tốt hơn rồi!

Vương Nhất Bác hỏi.

- Sao cậu lại quen Triệu Khải?

Không biết vì sao, đối với chuyện này, Vương Nhất Bác rất quan tâm.

Tiêu Chiến vịn vào lan can sân thượng, nhẹ nhàng vươn người ra ngoài ngửa đầu nhìn lên trên, như thể muốn nhìn rõ những vì sao trên trời.

- Hửm? Anh Triệu sao? Anh ấy là anh trai của một đàn em tôi quen khi còn học bên Mỹ, tôi đi Mỹ nghỉ phép, gặp mấy lần, nên quen biết.

Trả lời xong vấn đề của Vương Nhất Bác, lại thuận miệng hỏi anh.

- Anh thì sao?

Vương Nhất Bác ngây người, tuy rằng ngữ khí không tốt, nhưng vẫn đáp.

- Tại sao biết Triệu Khải? Hừ, xem như là bạn học đi! Tới cái tiệc rượu này, là bị ép buộc!

Sau đó, hai người hình như cũng không hứng thú với đề tài này, trở nên trầm mặc. Một lúc sau, Tiêu Chiến thong thả nói.

- Hôm nay khí trời rất tốt, bầu trời đêm hẳn là đẹp lắm. Chỉ tiếc là ở giữa thành phố, thật khó ngắm rõ được trời đêm!

Ánh mắt Vương Nhất Bác sáng ngời, có vẻ như rất hào hứng, hỏi.

- Muốn ngắm không? Đi theo tôi!

Nói xong, cũng không chờ Tiêu Chiến đồng ý, nắm tay lôi Tiêu Chiến đi, nhảy lên chiếc xe yêu quý của mình, nghênh ngang rời đi.

.

.

.

Xe của Vương Nhất Bác chạy dọc theo con đường dẫn tới bờ biển, đèn điện sáng choang dần dần trở nên mờ nhạt lui lại phía sau, thay vào đó chính là một dải biển đen mênh mang, gió biển nhẹ nhàng.

Xe đỗ lại ở một vị trí rộng rãi trên con đê. Địa thế nơi này cao hơn những chỗ khác rất nhiều, cũng hơi cách xa bờ biển, đứng ở đây, có thể nhìn thấy những tảng đá nằm trên bờ cát bị sóng biển bào mòn, cũng có thể ngắm nhìn bầu trời, vì rời xa đô thị, trời đặc biệt trong trẻo, ánh sao lấp lánh, dường như vươn tay ra là có thể chạm tới. Nơi này có lẽ là chỗ gần với Hải Thiên nhất...

Tiêu Chiến đánh giá cao địa điểm trong lành tuyệt đẹp này, có chút say mê.

Vương Nhất Bác lúc này đã vòng ra đuôi xe, mở cốp sau lên.

- Này... Qua đây giúp coi! Đừng có đứng đực ra đó như con thỏ ngốc thế!

Tiêu Chiến nhíu nhíu mày, xụ mặt xuống vừa đi vừa nói.

- Vương Nhất Bác! Miệng anh xấu thật đó! Tôi có tên tuổi đàng hoàng, đừng có mà này này nọ nọ! Với lại, không được gọi tôi là thỏ ngốc!

Tâm tình tốt của Vương Nhất Bác không hề bị lời phản bác của Tiêu Chiến quấy nhiễu, trái lại còn hăng hái hơn.

- Hửm... Nhìn vẻ mặt lúc này của cậu coi có giống thỏ ngốc không hử?

- Anh....

Tiêu Chiến vừa mở miệng muốn cãi lại, nhưng lại thấy món đồ bên trong xe Vương Nhất Bác, liền tròn xoe hai mắt, ngẩn người đứng đó.

Vương Nhất Bác thấy bộ dáng như vậy của Tiêu Chiến, trộm cười đến xém bị chuột rút. Anh như thấy trước mặt mình là một con thỏ nhỏ đang định xù lông, nhe răng nhưng lại vì hiếu kỳ và kinh hỉ, quên cả tức giận, trợn tròn hai mắt, miệng hơi mở ra, lộ ra cả hai cái răng thỏ trắng xinh, đần mặt ở đó nhìn.

Ha ha ha, còn nói không phải là thỏ ngốc? Vốn chỉ là một con thỏ ngố thỏ đần thỏ siêu ngốc! Ha ha ha!

Trong xe Vương Nhất Bác, cư nhiên lại là một chiếc kính thiên văn. Mặc dù là loại đơn giản có thể tháo ra để ở trong xe sử dụng bất cứ lúc nào, nhưng Tiêu Chiến biết, là một người yêu thích thiên văn, có thể có được một chiếc kính viễn vọng như thế này, cũng đã đủ chuyên nghiệp. Bởi vì quà sinh nhật năm ngoái anh ba tặng cậu, chính là một chiếc kính viễn vọng như vậy.

Vương Nhất Bác gọi Tiêu Chiến.

- Đừng có ngẩn ra đó nữa, mau lại đây!

Tiêu Chiến phục hồi tinh thần lại, quên mất luôn vụ tranh luận vừa rồi. Đôi mắt tròn xoe sáng rực, cười không khép miệng, cứ "woa woa" không ngừng, cùng Vương Nhất Bác hào hứng cẩn thận lắp ráp kính viễn vọng, đặt ở một điểm địa thế hơi cao lại bằng phẳng.

.

Vương Nhất Bác tùy ý dựa vào đầu xe, hai chân thon dài vắt chéo lên nhau, trong tay cầm một ly rượu đỏ, nhâm nhi vừa thưởng thức rượu vừa thưởng thức Tiêu Chiến. Tiêu Chiến hiện tại đang nhoài người nhìn vào kính viễn vọng ngắm sao trên trời, vừa ngắm, vừa trộm liếc cái người đang nhàn nhã tự đắc ở một bên.

Thật đúng là một kẻ vừa lãng mạn lại vừa biết hưởng thụ! Trong xe không chỉ cất kính viễn vọng, còn có cả rượu vang nữa. Hừ, nhất định là để tán gái bất cứ lúc nào nên mới chuẩn bị kĩ càng thế.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến hỏi.

- Chỗ Vương thiếu gia tôi đây tìm ra, thỏ con có hài lòng không?

Tiêu Chiến đã sớm không còn giận hờn với biệt danh mới của mình, cậu đứng lên, tay đút vào túi quần, nghiêng người nhìn về phía Vương Nhất Bác.

- Thật sự rất tuyệt! Hôm nay sao Chức Nữ rất sáng, đối vọng với sao Ngưu Lang trong chòm Thiên Ưng, hôm nay đến đây thực sự là không uổng!

Vương Nhất Bác không nhịn được cười nói.

- Thật là không nhìn ra, cậu là người như vậy.

Tiêu Chiến cau mày.

- Vậy ở trong mắt Vương thiếu gia, tôi là loại người gì đây?

- Nhà lịch sử học... cứng nhắc bảo thủ, trăm năm bất biến chỉ mặc áo sơmi với quần tây...

Vương Nhất Bác càng nói càng hưng phấn.

- Đúng rồi, còn nữa còn nữa, đeo cặp kính dày như đít chai, còn hơi hói đầu....

Dứt lời, không có hình tượng chút nào ngửa mặt ra xe, một tay chỉ vào Tiêu Chiến cười ha hả.

- Vương Nhất Bác! Anh... Anh... Anh...

Tiêu Chiến hai mắt trợn to, giận dữ mà nhìn Vương Nhất Bác, nhưng cả nữa ngày một câu cũng không thốt ra được.

Vương Nhất Bác cười nửa ngày trời, chỉ nghe thấy Tiêu Chiến "Anh anh anh" một hồi rồi lại thôi, liền đứng lên nói với Tiêu Chiến.

- Này! Không phải miệng lưỡi sắc nhọn lắm sao! Sao giờ không nói? Giận thật rồi à?

Dứt lời, cầm lấy chai rượu để bên cạnh, rót vào một chiếc ly khác, đi về phía Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác chìa ly rượu ra trước mặt Tiêu Chiến, mỉm cười nói.

- Được rồi thỏ con, đừng tức giận!

Tiêu Chiến nhìn ly rượu đỏ kia, nhíu mày nhìn về phía Vương Nhất Bác.

- Vừa nãy là ai nói bệnh nhân không thể uống rượu?

- Đừng nói là cậu không muốn uống!

Ánh mắt Vương Nhất Bác tràn đầy vẻ khiêu khích. Quả nhiên, anh không hề buông tha ánh mắt ảo não thất vọng của Tiêu Chiến ở tiệc rượu lúc đó, cũng không buông tha động tác khẽ liếm môi hết sức đáng yêu kia.

Tiêu Chiến bĩu bĩu môi cầm lấy ly rượu, cái miệng nhỏ xinh khẽ nhấp. Vương Nhất Bác nhìn chất lỏng màu đỏ kia chầm chậm chảy vào đôi môi như cánh hồng, trong lòng cứng lại. Vì che giấu lúng túng, Vương Nhất Bác nhanh nhảu nói.

- Lượng rượu vang vừa phải có thể thúc đẩy giấc ngủ, điều tiết chức năng của tim. Cậu không cần phải hoàn toàn kiêng rượu.

Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác, không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của anh.

- Tôi đã nghiên cứu qua bệnh án của cậu. Cơ thể cậu vốn không tốt, là vì sinh non nên thể chất ốm yếu. Thật ra điều dưỡng những năm qua, cậu đã không còn yếu ớt như vậy rồi, hoàn toàn có thể giống như người bình thường, uống rượu và vận động vừa phải đối với cậu đều không có vấn đề gì.

Nói đến đây, Vương Nhất Bác một mặt nghiêm túc.

- Còn về việc lần trước cậu đột nhiên ngất xỉu, tôi rất xin lỗi, không tìm ra được nguyên nhân. Câu biết đó, đại não con người vô cùng phức tạp, có rất nhiều trường hợp, bác sĩ cũng không thể tìm ra đáp án. Tôi đang nghĩ, chuyện lần này, không ngoại trừ áp lực tinh thần của cậu quá lớn.

Tiêu Chiến nghe xong, trầm tư một chút, lại có chút lúng túng cúi đầu, lí nhí hỏi.

- Có phải anh cảm thấy tôi làm chuyện đó là rất ngốc không?

Vương Nhất Bác không hề nói gì, chỉ lẳng lặng mà nhìn cậu, mắt chứa ý cười, một mặt yên lặng.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác như vậy, đột nhiên nhớ lại, hai người từ khi quen biết tới giờ, vẫn luôn là cãi vã đấu võ mồm, chưa từng yên lặng như thế này.

.

.

Thu dọn đồ cẩn thận bỏ vào cốp sau xong, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi vào trong xe. Hai người đều không có ý về nhà, bèn cứ lẳng lặng ngồi đó, lắng nghe tiếng nhạc êm ái trong xe. Nương theo ánh đèn xe, nhìn sóng biển vỗ nhẹ vào bãi cát.

Tiêu Chiến vì uống rượu, sắc mặt ửng hồng, mắt cũng không tự chủ được chậm rãi nhắm lại. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến như thế, đột nhiên cảm thấy nơi nào đấy trong lòng mềm nhũn ra.

Vương Nhất Bác ngồi thẳng người, lấy cùi chỏ thúc thúc Tiêu Chiến, hỏi.

- Này, đừng nói là say rồi nha thỏ ngốc?

Tiêu Chiến hé cặp mắt đang díu lại vì buồn ngủ, bất mãn phồng phồng má, lầm bầm gì đó trong miệng, sau đó cựa cựa mình, tìm một tư thế thoải mái, thiêm thiếp ngủ.

Vương Nhất Bác nhìn biểu tình đáng yêu của cậu khi say thật muốn nhéo cái má đang phồng kia. Đưa tay qua hạ thấp ghế dựa của Tiêu Chiến xuống, để cậu ngủ thoải mái hơn một chút. Lại suy nghĩ, cởi áo khoác của mình ra, đắp lên người cậu.

Sắp xếp tất cả ổn thỏa xong, Vương Nhất Bác mới dựa vào ghế, cơn buồn ngủ cùng từ từ kéo đến...

.

.

=== Hết chương 6 ===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro