Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau lần ngắm sao đó, Vương Nhất Bác vẫn chưa gặp lại Tiêu Chiến. Không phải là không muốn gặp, mà dường như cũng không có lý do nhất định phải gặp. Chỉ là, những lúc thảnh thơi, Vương Nhất Bác đều nhớ đến người kia, người giống hệt như một con thỏ nhỏ.

Khi thì nhẹ nhàng, khi thì ngây thơ ngơ ngác, khi thì xù lông mà xù lông lên là nhe hai răng thỏ xinh xinh kia,  ha ha, thật sự rất giống thỏ mà!

.

.

Cứ như thế, tháng bảy nhẹ nhàng trôi đi, tháng tám đã tới.

Vương Nhất Bác vừa kết thúc một ca phẫu thuật, có chút mệt mỏi. Nhìn đồng hồ, hơn hai giờ, đã qua giờ ăn trưa, song Vương Nhất Bác vẫn ra khỏi văn phòng, đi tới nhà ăn.

Ở cuối hành lang, Vương Nhất Bác trông thấy một người. Cậu đứng trước cửa sổ, âu phục màu xám bạc, giày đen. Thân hình cậu rất cao, nhưng vóc người lại hơi gầy. Mặc dù quay lưng lại với anh, nhưng Vương Nhất Bác vẫn nhận ra cậu.

Vương Nhất Bác đi đến sau lưng người kia, cất tiếng gọi.

- Tiêu Chiến!

Người kia theo tiếng xoay người, nhìn người đang tới, hòa nhã nở nụ cười.

- Là anh à?

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến nghi hoặc mà hỏi.

- Sao cậu lại đến đây? Lại không thoải mái?

- Không phải không thoải mái, là vì chuyện khác.

Vương Nhất Bác nhìn sắc mặt Tiêu Chiến cũng không tốt, kéo tay cậu lại.

Hừ, đúng như mình nghĩ, tay thật lạnh.

Liền hỏi.

- Ăn cơm chưa?

Tiêu Chiến nghe hỏi vậy, gãi gãi đầu, nhớ đến hộp cơm giữ ấm bị mình bỏ quên ở trong phòng, có chút chột dạ.

Vương Nhất Bác thấy vẻ ấp úng của Tiêu Chiến, càng thêm khẳng định sự thật là cậu đã bỏ qua bữa trưa. Không nói lời gì lôi Tiêu Chiến đi.

Tiêu Chiến bị anh kéo đi như vậy, hơi kinh ngạc.

- Vương Nhất Bác, anh muốn làm gì?

- Ăn cơm trưa với gia gia cậu!

Thấy Tiêu Chiến muốn phản bác, lại quẳng thêm một câu.

- Ngoan ngoãn đi theo tôi, anh hai cậu sẽ không biết chuyện cậu bỏ bữa.

Tiêu Chiến lầm bầm trong miệng.

- Đồ bá đạo, lần nào gặp cũng lôi mình đi, làm theo ý anh ta. Hứ... Giận nha!

Vương Nhất Bác nghe cậu lầm bầm trong miệng, quay qua trầm giọng hỏi.

- Nói gì đó?

Tiêu Chiến rụt vai, bĩu môi lí nhí.

- Không có gì.

Thế là, một con thỏ nhỏ cúi đầu ủ rũ, phồng má không tình nguyện đi theo một con sư tử ngang ngược vênh váo tự đắc tới nhà ăn của bệnh viện.

.

.

Vương Nhất Bác vừa uống cà phê vừa vô cùng bất đắc dĩ đỡ trán, nhìn người đối diện từ tốn ăn bữa trưa muộn. Soi mói như Vương Nhất Bác cũng cảm thấy cơm ở nhà ăn bệnh viện rất ngon miệng, thế mà nhìn cái người trước mắt này xem, cậu ta không phải là soi mói, cậu ta rõ ràng là kén ăn!

Ở một góc bàn ăn, xếp ngay ngắn một đống ớt xanh và một đống cà tím, trông cứ như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ vậy. Đây là vì cớ gì, Vương đại thiếu gia anh đã uống hết cà phê sau bữa ăn rồi, mà Tiêu thiếu gia còn chưa dùng hết cơm trưa chứ.

- Thỏ con! Sao không ăn ớt xanh?

- Không thích!

- Vì sao? Cả cà tím cũng không ăn?

- Kẻ thù!

- Cậu kén ăn quá ha?

- Cho anh 10 điểm!

- Mấy món này giàu dinh dưỡng lắm, cậu nên ăn nhiều vào!

- Có nhiều dinh dưỡng đến mấy cũng ăn không vô!

- Không được, phải ăn hết!

- Không thích, ăn không vô!

- Ăn không vô cũng phải ăn!

- Có ăn cũng không vô được!

.....

..


Thế là hai anh chàng to xác, đẹp trai cứ như vậy tranh cãi một cách thiếu dinh dưỡng hết cả một bữa cơm, cuối cùng Vương Nhất Bác đành phải chào thua.

Vương Nhất Bác hung hăng nghĩ.

Hừ! Thỏ thối! Tôi nhất định sẽ sửa cho bằng được cái tật xấu này của cậu!

.

.

Đúng như mong muốn của Vương Nhất Bác, anh quả thực có thêm rất nhiều cơ hội để sửa cái thói xấu thích kén ăn của Tiêu Chiến, thế nhưng chiến công cũng không lý tưởng cho lắm.

Vương Nhất Bác cũng hỏi qua Tiêu Chiến vì sao lại thường xuyên đến bệnh viện, hóa ra gia trưởng Trương gia đã ra tối hậu thư, nếu Tiêu Chiến không đến công ty nhà mình làm, thì muốn hay không cũng phải đến quản lý bệnh viện Nhất Chiến, bằng không nhà lịch sử học gì đó cũng khỏi cần làm nữa, triệt để ở nhà làm mễ trùng luôn cho rồi.

Tiêu Chiến cân nhắc mãi, cảm thấy vẫn là điều kiện tương đối đơn giản của bệnh viện này thích hợp với bản thân hơn. Huống hồ vấn đề ở bệnh viện cũng không nhiều, chế độ quản lý cũng coi như đã hoàn thiện, mình chỉ cần bớt chút thì giờ đi họp hành ký tên là tốt rồi. Phần lớn thời gian, vẫn có thể rúc trong phòng nghiên cứu của mình làm việc mình thích.

Chỉ là Tiêu Chiến không hề nghĩ tới rằng, Vương Nhất Bác mà cậu tình cờ kết thân lại chính là một bảo vật nha. Chuyện là sau một lần ăn cơm trưa, Tiêu Chiến vô tình nhắc đến một dự án mới khiến cậu vô cùng đau đầu, cậu không có kinh nghiệm liên quan đến vấn đề này, nên rất khó đưa ra quyết định. Tuy nói mình không thích công việc này lắm, nhưng nếu đã nhận lời ba tới quản lý bệnh viện, thì nhất định phải làm sao cho tốt. Vốn chỉ định than thở với Vương Nhất Bác chút thôi, không ngờ Vương Nhất Bác sau khi cười nhạo cậu một trận, lại ôm luôn cái nhiệm vụ bất khả thi đó đi mất. Sáng sớm ngày hôm sau, một bản kế hoạch đề xuất kèm theo một phần ăn sáng nóng hổi được đặt trên bàn làm việc của Tiêu Chiến.

Từ đó trở đi, Vương nhị thiếu gia đáng thương không những phải làm một bác sĩ ngoại khoa não, còn trở thành chân sai vặt miễn phí cho Tiêu thiếu gia. Tiêu Chiến mừng rỡ chỉ thiếu điều đi thắp hương bái Phật, còn Vương Nhất Bác ngoài việc nghiến răng nghiến lợi ra, chẳng còn biện pháp nào khác.

.

.

Chiều mùa thu. Trời cao xanh thẳm, từng đám mây rải rác trên bầu trời, dưới ánh mặt trời nóng rực truyền đến từng cơn gió nhẹ, mát dịu.

Tiêu Chiến xoa xoa cái cổ tê cứng, thỏa mãn nhìn thành quả lao động của mình. Nhận lời hiệu trưởng Bạch Lâm tuần sau về trường cũ diễn thuyết, vốn định xế chiều mang diễn văn ra viết, nhưng vì người bá đạo nào đó bỗng dưng lại nổi hứng, hẹn cậu ra ngoài. Tiêu Chiến đành phải bỏ bữa trưa chuyên tâm viết cho xong diễn văn, mặc dù thời gian gấp gáp, nhưng cũng may bản thảo vẫn coi như là hoàn hảo.

Cửa đột nhiên bị mở ra, Tiêu Chiến không cần nhìn cũng biết là ai. Ngoài Vương Nhất Bác ra thì làm gì có ai lại bất lịch sự như thế chứ, ngay cả cửa cũng không thèm gõ mà cứ thế xông vào.

Tiêu Chiến cũng không giận, mấy tháng nay ở gần nhau, vốn đã quen với tính cách của anh, Vương Nhất Bác thực chất là một người rất tùy tính. Ở bệnh viện người ta thấy Vương Nhất Bác có chút nghiêm túc lạnh lùng, nhưng trong đời thường Vương Nhất Bác lại có chút táo bạo và còn rất nhiệt tình nữa. Điều duy nhất không thay đổi chính là sự kiêu ngạo và tài hoa của anh.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác hỏi.

- Không phải đã hẹn đợi ở dưới lầu sao?

Hôm nay Vương Nhất Bác hiếm khi nghỉ phép, vì vậy đã hẹn buổi chiều đi ra ngoài.

- Vương thiếu gia gia tôi thần cơ diệu toán, tính chính xác một con thỏ ngốc không ăn cơm trưa.

Vương Nhất Bác một mặt đắc ý lắc lắc hộp đồ ăn trong tay, ngồi xuống một góc sofa trong văn phòng.

Tiêu Chiến nhìn thấy hộp cơm, cũng chẳng quan tâm mình có phải là thỏ hay không, hai mắt sáng lên, lập tức đi đến hưởng thụ cơm trưa của mình.

Oa.... cá tuyết nấm hương, mình thích nhất a!

Không chút khách khí gắp một miếng cá tuyết bỏ vào trong miệng, tiếp đó gấp một miếng cà rốt bỏ vào miệng, say sưa nhấm nháp, lấy cùi chỏ huých một cái vào Vương Nhất Bác ngồi kế bên.

- Nhất Bác, không ngờ tài nấu nướng của anh tốt thật đó!

Vương Nhất Bác cười nói.

- Còn nói mình không phải thỏ? Chỉ cần được ăn ngon cười tít mắt, miệng nhai như thỏ ăn rau!

Tiêu Chiến còn chưa kịp nuốt xong, suýt nữa thì nghẹn, khụ hai tiếng, trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác mặt đầy vẻ đắc ý.

- Vương Nhất Bác! Tôi đã từng nói miệng anh rất xấu, rất đáng ghét chưa?

Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, đưa ngón trỏ lên sờ sờ lông mày.

- Hôm nay vẫn chưa nói.

- Vương Nhất Bác! Anh...

Tiêu Chiến đối mặt với con sư tử da mặt dày này thực sự là không có chút biện pháp nào.

- Được rồi, thỏ ngốc! Đừng trừng mắt nữa, mau ăn đi, ăn xong tôi dẫn cậu đến một nơi rất tuyệt!

.

.

=== Hết chương 7 ===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro