Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hình ảnh một người đàn ông kéo theo chiếc vali lớn ít nhiều khó tránh khỏi ánh nhìn của người ngoài, tuy nhiên người đàn ông đó chẳng mấy quan tâm, vẫn là cao lãnh đi dọc theo hành lang vắng người, dừng lại trước một phòng bệnh, anh nhẹ nhàng mở cửa, không quên kéo theo chiếc vali của mình, dựng nó vào một góc, ánh mắt chua xót nhìn về phía người đang yên tĩnh nằm trên giường bệnh. Tiến lại phía giường bệnh, nơi con người kia đang nằm giữa một đống dây rợ chằng chịt, nhẹ nắm lấy bàn tay không có chút phản ứng nào của người ấy trong lòng anh dấy lên một trận đau xót, trái tim như có thứ gì đó bóp nghẹt đến nỗi khó thở. Người trước mặt kia mới đây thôi còn nói thích anh, nói đợi anh, từng hành động cử chỉ đều hết mực ôn nhu vậy mà bây giờ chỉ an an bình bình mà nằm ở đó, không một lời nói, không một chút phản ứng, lồng ngực cứ phập phồng đều đều từng nhịp từng nhịp như vậy. Chẳng thể ở lại lâu được nữa, cái không khí ngột ngạt nơi căn phòng này, hình bóng con người kia... thực sự khó chịu, một cảm giác rất khó diễn đạt được, chỉ là anh sợ nếu còn nắm tay cậu như thế này, nếu còn bên cậu, ngắm nhìn cậu lâu thêm nữa bản thân sẽ khó mà rời đi được. Chầm chậm cúi xuống, khẽ đặt lên môi người kia một nụ hôn, chỉ là cái chạm môi trong phút chốc mà lưu luyến mãi không rời. Luyến tiếc rời bàn tay kia, đi về góc phòng lấy chiếc vali vừa được đặt ở đó, anh rời đi không quên nói câu cuối cùng với cậu

- Đợi anh...

***

Một, hai ngón tay khẽ lay động sau đó lông mày người nọ liền nhíu lại, khó khăn mở đôi mắt của mình, dường như đồng tử có chút nhạy cảm khi tiếp xúc với ánh sáng ban ngày mà lại ngay lập tức nhắm mắt lại, phải sau đó vài giây cậu mới hoàn toàn nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Xộc vào mũi cậu nồng nặc mùi sát trùng, mọi thứ xung quanh đều là màu trắng, quay nhẹ đầu nhìn sang bên cạnh, cậu khẽ mở miệng gọi, thanh âm khàn khàn nhưng đủ để người khác nghe thấy

- Hàn Phi!

- Anh tỉnh rồi - cô gái kia có chút ngỡ ngàng, ngay sau đó liền hạnh phúc mà rời đi - để em đi gọi bác sĩ

Cậu giơ tay lên ôm đầu như cố nhớ gì đó, mọi thứ trước đó hiện về như một thước phim ngắn nhưng điều khiến cậu tò mò người hôm đó là ai?

Thật lạ, Vương Nhất Bác có khả năng nhớ lại tất cả, có thể nói qua mọi kiểm tra kết luận hoàn toàn bình thường, duy chỉ có một con người khi nhớ lại mang cho cậu một cảm giác vô cùng khó tả, đau đớn có, hạnh phúc có, là muốn bao bọc, muốn ở bên nhưng gương mặt người đó cậu hoàn toàn không thể nhớ rõ. Vương Nhất Bác nhớ từng kỉ niệm, từng cảm giác những lúc bên người kia nhưng lại cảm thấy vô cùng bất lực khi không thể tìm được trong từng mảnh kí ức ấy tên người nọ, cũng mãi không thể nhìn rõ được khuôn mặt người ấy.

- Nhất Bác... Nhất Bác...

Giọng nói của người bên cạnh kéo cậu trở lại thực tại, nhìn người bên cạnh đưa cho một bát cháo liền nhận lấy

- Cảm ơn em! - cậu liền nở nụ cười với cô gái kia sau đó tự mình ăn hết bát cháo

- Mai em sẽ đi!

- Nhanh vậy sao, mới hôm qua...

- Đã 2 tuần rồi

Câu nói khiến Nhất Bác giật mình dừng lại, ngẩng lên nhìn người bên cạnh

- 2 tuần?

- Đúng vậy, anh đã hôn mê suốt 2 tuần rồi!

- Vậy anh ấy... - dù cậu không nhớ tên, nhưng vẫn còn nhớ có một người cậu từng yêu như sinh mệnh, vậy nên muốn gặng hỏi cô gái một chút hi vọng cô gái đó sẽ biết người kia

- Ý anh là Tiêu Chiến?

"Ra là Tiêu Chiến... cái tên thật đẹp" Nhất Bác thầm nghĩ nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ vẻ bình thản

- Ừ

- Anh ấy đi rồi!

 Nhất Bác bị một câu nói làm cho nhất thời bất động, trái tim cậu như nhảy khỏi lồng ngực vì câu nói đó, hàng loạt câu hỏi lần lượt hiện ra "Đi rồi? Không phải anh ấy bị thương nặng quá mà..." 

Cậu liền lắc đầu vài cái tự kéo mình ra khỏi những suy nghĩ tiêu cực kia, vẫn là cố tỏ ra vẻ ngoài bình thản chỉ ừ nhẹ một tiếng rồi tiếp tục ăn nốt bát cháo trong tay.

Hàn Phi cũng không hỏi gì thêm, chỉ lẳng lặng chờ cậu ăn xong rồi rời đi, trước lúc li khai cũng không quên dặn người kia chăm sóc bản thân cẩn thận.

***

"Cậu ấy tỉnh rồi"

- Thật tốt, sau này nhờ Giáo sư chăm sóc cậu ấy hộ tôi

" Có điều..."

- Ông cứ nói đi!- giọng anh trầm ổn một cách lạ lùng, dường như đã đoán trước người ở bên kia định nói điều gì

"Chỉ là cậu ấy hình như không còn nhớ đến cậu nữa..."

- Điều này cũng không nằm ngoài khả năng dự liệu của tôi - anh nở nụ cười dường như có chút chua xót - kể cũng tốt, cậu ấy sẽ có cuộc sống mới của mình, một cuộc sống không có tôi...

" Tiêu Chiến, cậu nhớ chăm sóc bản thân, đừng để đến khi làm phẫu thuật xảy ra vấn đề bất trắc, mọi thứ ở đây có tôi lo giùm cậu"

- Cảm ơn ông, Giáo sư. Thực sự cảm ơn bao nhiêu năm qua đã thay ba tôi làm tròn bổn phận của ông ấy. 

"Đừng nói vậy, là tôi đặc biệt quý mến cậu. Vậy thôi nghỉ ngơi sớm, đừng lo nghĩ gì nhiều. Tôi còn có việc"

- Tạm biệt, ba...

Người ở đầu dây bên kia nghe như có chút chẳng lành, nghĩ lại quãng thời gian trước đây cùng thằng nhóc đó mà sống mũi cay cay. 

Tiêu Chiến bên này sau khi bật lên câu cuối tròng mắt cũng đã đỏ hoe, trước đây anh luôn mong cậu quên đi bản thân mình vậy mà sao giờ đây lại khó chấp nhận đến như vậy. Lại nghĩ đến vị giáo sư mà anh đã dần coi ông là ba của mình, cảm giác phải nói lời tạm biệt một ai đó thật khó, nghĩ lại vừa ban nãy có phải là nên nói lời từ biệt không...

Ở Pháp thật tốt, nhịp sống thật chậm rãi, mọi thứ đều hoàn hảo chỉ là không có em... Vương Nhất Bác, anh nhớ em rồi, hi vọng ở đó em cũng nhớ anh như vậy... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro