Chương 32. Liễu Thị Diệt Môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng bất quá Tiêu Chiến của bây giờ thiếu mất sợi cảm hồn, y sẽ không thể có được loại cảm xúc rạo rực vui vẻ nữa, đối diện với người đã giết mình ở kiếp trước, khiến mình không còn đường đi buộc phải trở thành Độc, đã không còn một chút lưu luyến. Tiêu Chiến cũng không muốn qua lại nhiều lời, nói.

"Đừng có nhiều lời nữa, ta tới đây không phải để gặp lại ngươi. Ta chỉ muốn tới xem thử, rốt cục là kẻ nào lại dám bước vào chỗ của ta mà trú chân."

Vương Nhất Bác không rõ, chỗ của ta là sao? Đây chẳng phải Thanh Phong Sơn hay sao? Sao lại thành chỗ của Tiêu Chiến.

Đón thấy ánh nhìn mơ hồ của Vương Nhất Bác đến mình, Tiêu Chiến cũng không muốn dong dài: "Các ngươi xâm phạm lên Thanh Phong Sơn, trú ngụ trong địa bàn của Quỷ Động, còn tùy ý phá bỏ kết giới giữa Quỷ Động với người khác, tự tiện ra ra vào vào, các ngươi xem ta là cái gì?"

Gió phong nổi lên, từng làn khói đen mỗi lúc mỗi cuồn cuộn, lao thẳng vào đám người ở phía trước. Tuy là đám khói vô hình vô định, thế nhưng lực sát thương lại cực kỳ hung hãn, thậm chí có thể tưởng tưởng được đó chính là một thanh loan đao đang bổ nhào về phía mình. Vương Nhất Bác một tay dùng Vân Mây đỡ lấy đám khói đen, ánh mắt vẫn đang dán lên người Tiêu Chiến. Hắn muốn nhìn y lâu một chút, muốn khắc ghi dán vẻ này càng rõ ràng càng tốt, bởi hắn không biết được lần tiếp theo được nhìn thấy y là khi nào.

Nhưng mà hắn vẫn còn có chút suy nghĩ: "Tiêu Chiến, ngươi nói vậy là sao?... Ngươi bây giờ, rốt cuộc là ai?"

"Ma Đốc Quỷ Động núi Thanh Phong - Tiêu Chiến!"

Lời này nói ra, đánh thẳng vào tai tất cả đám người ở đó.

"Cái gì, Ma Đốc Quỷ Động?", "Người này là Ma Đốc sao?", "Hắn là chủ Quỷ Động sao?", "Vậy những chuyện đã xảy ra có phải là ý của hắn hay không?"

Đám môn hạ của Sở Lan vừa nghĩ lại vừa rồi, sao một lúc đánh đồng quan điểm của mình, bọn họ lập tức hướng mũi kiếm về phía Tiêu Chiến, mạnh bạo hơn mười mấy mũi kiếm mà đâm đới.

"Phốc.", tiếng roi từ trên cao quất xuống, Vân Mây một đường mạnh bạo đánh thẳng vào hơn mười mấy mũi kiếm đang hướng về phía Tiêu Chiến mà đâm. Vương Nhất Bác xoay một vòng trên không trung, từ cạnh Quách Thừa đáp đến bên cạnh Tiêu Chiến. Hắn đứng phía trước, đem cả thân người Tiêu Chiến bảo vệ ở phía sau, Vân Mây lại càng được hắn siết chặt hơn.

"Không được động vào hắn!"

Người này hắn bỏ lỡ ba trăm năm rồi, bây giờ nhất định phải bảo vệ.

Đám môn hạ kia là vì phẫn nộ, Thanh Phong trấn người chết chất chồng, kẻ bị điều khiển không dưới mười ngàn người, trong đó có nào là cô phụ, cô mẫu, mẫu thân, phụ thân, biểu ca, biểu đệ của họ, dĩ nhiên họ sẽ không thể nào bình tĩnh trước người mà mình cho rằng là kẻ gây ra thảm án đó.

Có một tên đứng trước, lớn giọng chìa mũi kiếm về Vương Nhất Bác: "Tiên Cơ Quân, người như vậy là sao? Đó là Ma Đốc, người muốn bảo vệ cho hắn à? Hắn là kẻ giết cả nhà ta."

Vương Nhất Bác không nói, Vân Mây vẫn nắm chắc trong tay, chỉ là nếu như người phía trước dám bước lên một bước, động vào Tiêu Chiến dù chỉ là một chút, hắn cũng nhất định sẽ không tha.

Tiêu Chiến bất quá không nghĩ tới gói biểu tình này của Vương Nhất Bác, phút chốc hơi ngạc nhiên, nhưng sao đó vẫn cười nói: "Ta giết ai thì sẽ nhận, nhưng việc Thanh Phong trấn, không phải là việc ta làm, nếu ngươi còn đổ oan cho ta, ta thật sự sẽ giết cả nhà ngươi đấy."

"Ngươi đừng có giảo hoạt, bọn họ chết rồi, ngươi sẽ không uy hiếp được ta!", tên môn hạ kia nói chuyện rất hùng hồn, dường như sự phẫn nộ trong lòng gã đã đạt đến cực điểm. Nhưng dù cho hắn phồng mang trợn má, Tiêu Chiến cũng không có lấy một điểm sợ hãi, vẫn đứng phía sau Vương Nhất Bác mà cất tiếng: "Nếu chết rồi thì còn hài cốt mà nhỉ? Hay là xác cũng được. Ta đều sẽ đem nó mà xâu mà xé, khiến bọn chúng không thể siêu sinh."

Không đợi tên kia nói được gì, Tiêu Chiến liếc nhìn sang ánh mắt vô cùng kiên định của Vương Nhất Bác đang dán lên đám người mà vừa rồi hắn gồng gánh cứu lấy, là vì muốn bảo vệ Tiêu Chiến. Tiêu Chiến không có cảm kích, nhưng cũng vì hảo ý đó mà không làm khó dễ. Tiêu Chiến lớn giọng: "Tiên Cơ Quân là cái loại gì chứ, cũng bị ta điều khiển dễ như vậy!"

Lời này y nói ra, có chút mờ mịt, ngay cả Vương Nhất Bác còn không hiểu rõ. Ngay sau đó y vận lực trong tay, đẩy mạnh vào giữa lưng Vương Nhất Bác, Quách Thừa ở phía xa chỉ kịp gọi lớn: "Sư tôn, cẩn thận!!!!"

Tiêu Chiến vừa rồi tung một chưởng vào phế quản Vương Nhất Bác, hắn hộc máu ngã nhào về phía trước. Ngay sao đó Tiêu Chiến biến đi đâu mất.

Bất quá y làm vậy, chính là có ý muốn giúp hắn. Hắn là Tiên Cơ Quân, việc ngày hôm nay quất mạnh Vân Mây đả thương môn hạ tiên môn chính phái chỉ để bảo vệ quỷ chủ Quỷ Động, truyền ra bên ngoài hắn sẽ thân bại danh liệt, bị xếp vào câu kết tà ma, người đời chửi rủa. Ban nảy lúc Tiêu Chiến nói như vậy, sau khi đả thương hắn khiến hắn ngất đi, người khác nhìn vào sẽ nhận định hắn chính là nhất thời sơ ý bị Tiêu Chiến điều khiển, mới làm ra loại chuyện hồ đồ như vậy, cũng sẽ không ai truy cứu, thậm chí còn cảm kích Vương Nhất Bác xả thân lo chuyện không phải của mình.

...

Khi Vương Nhất Bác tỉnh lại đã thấy bản thân nằm dựa lưng vào một góc cây lớn, bầu trời đã sụp tối.

Đám môn hạ của Sở Lan thấy ngày đường xa xôi, lại lo cho sức khỏe của Vương Nhất Bác, vừa rồi hắn vì bị Ma Đốc đả thương mà ngất đi, hơn nữa loại linh lực cường hãng của Vương Nhất Bác cũng không có ai thêm bổ được.

Vương Nhất Bác xốc người ngồi dậy, ngay lập tức đã thấy bên cạnh có Quách Thừa, Sở Lan và cả Bạch Long nữa.

Thấy Vương Nhất Bác vừa mới rụt rịt mở mắt, đồ đệ ngoan của hắn đã vội vã hỏi han: "Sư tôn, người cảm thấy thế nào rồi? Còn đau ở chỗ nào không?"

"Hắn đâu?"

Câu đầu tiên sau khi tỉnh lại khỏi trận mê man, là "Hắn đâu?"

Bởi vì đối với nam nhân đó, Vương Nhất Bác đã nhung nhớ suốt ba trăm năm, nên hiện tại khi nhìn thấy được người đó vẫn còn sự sống, hắn đã có bao nhiêu phần rạo rực, không muốn đánh mấy y nữa.

Ánh mắt lúc đó hắn nhìn y.

Lo lắng có, đau khổ có, chờ đợi có, tương ngộ có, hạnh phúc có và dày vò cũng có.

Tất cả đều là vì người.

Bạch Long thấy hắn vừa tỉnh lại liền lập tức vận công tu dưỡng lại linh lực tiêu hao của hắn, dù sao y cũng là thần thú.

"Chủ nhân, người đừng quá lao lực, ta chữa trị cho người."

"Tiên Cơ Quân, người ăn chút gì đi.", Sở Lan ở bên cạnh bưng lên bát cháo nóng hổi, muốn để Vương Nhất Bác ăn lấy sức một chút. Dù sao cũng là chuyện của tiên môn mình, người bị trọng thương lại chỉ có mình Vương Nhất Bác, mà lúc đó đám môn hạ của mình còn không thể phân rõ đúng sai, một mực tấn công hắn, Sở Lan chính là hổ thẹn không biết giấu đi đâu.

"Quách Thừa, hắn đâu rồi?"

Vương Nhất Bác căn bản không quan tâm đến những câu hỏi xung quanh, thứ hắn muốn biết chỉ có như vậy. Hắn đưa ánh nhìn chờ đợi đến Quách Thừa, nhìn thấy sự tình này của sư tôn, Quách Thừa không tài nào mở miệng nổi. Còn hắn, hắn lại một mực trông đợi, không đợi được liền bồi thêm: "Lúc đó có phải là hắn không? Là Tiêu Chiến có phải không? Hắn quay về rồi đúng không?".

Vương Nhất Bác dừng một nhịp, sau đó bấu lấy bả vai của Quách Thừa mà siết mạnh, ánh mắt cũng đã ngập nước: "Không phải mơ đúng không? Quách Thừa, hắn quay về rồi, hắn quay về rồi...."

"Sư tôn...", Quách Thừa đỡ lấy hắn, muốn nói đôi chút về sự tình thay đổi, Tiêu Chiến trước mắt không thể đứng cùng thuyền, nhưng y nhìn thấy hắn vì cố nhân đau khổ suốt ba trăm năm, hiện tại chỉ vừa dấy lên một loạt cảm xúc vui vẻ mỏng manh đó, lòng dạ nào Quách Thừa có thể nói nổi, rằng Tiêu Chiến bây giờ là Độc, là Ma Đốc của Quỷ Động, sớm đã ban bố thiên hạ, khai tử Quỷ Động tìm lại thứ gọi là "Khiển Linh Tà Cú Thuật", có thể không màng sống chết bá tánh, dấy lên gió tanh mưa máu kia chứ.

Quách Thừa không nỡ, hắn đã đau khổ quá nhiều rồi. Nếu ngay bây giờ nói Tiêu Chiến đã trở thành Độc, hắn sẽ bị bất ngờ đến chết lặng, rồi sau đó là tự dày vò, dày vò vì bản thân đã đây Tiêu Chiến vào con đường cùng đó, rồi sẽ nhận hết mọi tội lỗi về y. Hắn làm sao có thể bình tĩnh, khi mà đến Quách Thừa mới vừa nghe được thông tin đó tầm một canh giờ trước, y cũng không thể nào tin được.

Quách Thừa kéo đôi môi thành một dấu ngoặc nhỏ: "Đúng vậy sư tôn, trượng sư quay về rồi, chúng ta đợi được người rồi."

...

Quách Thừa và Sở Lan đi dọc theo con suối, quan sát tình hình một chút, dù sao đêm nay cũng phải ngủ tạm ngoài trời, ngày mai mới có thể lên đường được, thế nên bọn họ chính là đi tuần tra một vài vòng.

Vương Nhất Bác sớm đã Bạch Long bên cạnh giúp bồi dưỡng lại linh lực, phải nói rằng Tiêu Chiến hiện tại đã mạnh đến kinh người, một chưởng đó lại có thể đánh nát năm phần nội lực của Vương Nhất Bác.

Sở Lan đi bên cạnh Quách Thừa, cũng không rõ được chuyện Vương Nhất Bác và vị hồng y ô đỏ lúc sáng rốt cục là như thế nào. Sở Lan là nhóm tiên nhân sau này, cũng chưa từng phi thăng, thua người bên cạnh mình tầm hai trăm mấy mươi năm, thế nên chuyện lúc xưa không được chứng kiến cũng không được nghe đến, vì loạt sự tình rối ren đó đã bị Tiêu Thị nhọc công để chìm vào quên lãng.

Sở Lan suy nghĩ một hồi, nhìn thấy Quách Thừa là người hòa nhã dễ gần mới cất giọng hỏi han: "Tiểu Tiên Lãng, Tiên Cơ Quân có quen với người lúc sáng sao?"

Quách Thừa bỗng dừng bước chân, liếc nhìn Sở Lan nhưng không có nói gì.

"Huynh ấy tên Tiêu Chiến nhỉ?", Sở Lan hỏi.

"Sao... Sao ngươi biết?"

"Ta nghe Tiên Cơ Quân gọi như vậy, hơn nữa lúc đầu hai người cứu ta, cũng không phải vì lầm ta là người đó hay sao?"

Đối với một người xa lạ vừa quen biết không lây này, Quách Thừa dù sao cũng không muốn đem chuyện riêng tư của sư tôn mình nói ra, nên đã lấp liếm.

"Không phải đâu, sư tôn ta gặp ai cũng sẽ giúp, chứ không phải vì trông ngóng người tên Tiêu Chiến kia mới cứu ngươi, nên ngươi đừng quá chú ý việc đó."

"Vâng.", Sở Lan rũ mi mắt, gật đầu: "Ra là ta nghĩ sai rồi."

Quách Thừa thấy đã đánh lạc hướng được Sở Lan, bèn cũng không còn cảnh giác, giọng nói đã không còn căng thẳng đến cực điểm, Thừa Kiếm bên hông cũng đã được y thả lỏng ra đôi phần.

"Sư tôn ta tính tình trầm lặng, không thích giao du với người khác. Tiêu Chiến là một trong những người bạn cũ thân thiết với sư tôn ta thôi."

"À, hóa ra là bạn. Tiên Cơ Quân là một người có thể dốc lòng vì bằng hữu như vậy. Xem sự vội vã hỏi han ban nảy của y, y hình như đã lâu rồi không gặp lại người bạn này đúng không? Chắc y nhớ cố nhân lắm nhỉ?"

"Cũng không quá lâu.", chỉ ba trăm năm thôi, chờ đợi đến xương cốt đều mục nát, trái tim hóa băng tuyết lạnh giá hơn Đông Tùy, còn về câu hỏi y nhớ cố nhân lắm nhỉ, Quách Thừa không đủ khả năng để trả lời, không biết dùng lời gì để diễn tả hết. Sự nhung nhớ đến quên mình, dù lao vào biển lửa cũng muốn tìm thấy bóng hình ái nhân, ảnh chân dung Tiêu Chiến do chính tay hắn vẽ bây giờ đã không dưới một ngàn bức treo đầy trong thư phòng và Tàng Thư Các, nói thử xem, dùng lời gì để diễn tả nó đây?

"Xin lỗi Tiểu Tiên Lãng, là ta hỏi nhiều rồi."

...

Khi đêm dài vừa trôi qua, đoàn người ngay lập tức rời đi, dĩ nhiên không có bất kì ai mong ngóng ở lại cái nơi xung quanh đều toàn là yêu ma quỷ quái như vậy. Người lành lặn cõng người bị thương, đi cả một ngày để đến được tiên môn Liễu Thị.

Nhưng mà Liễu Thị hiện tại cũng không khá hơn Sở Thị là mấy...

Đám người Vương Nhất Bác đến nơi, xếp thành một tụm trước cổng tiên môn to tầm hai trượng của Liễu Thị, gõ mãi cũng chẳng có hồi âm. Quách Thừa nghĩ bụng, có khi nào là do Liễu Hanh ngông cuồng, sợ Sở Lan sẽ tìm đến đây nên cố ý không gặp.

"Kì lạ, sao gọi mãi cũng không có ai vậy chứ?"

Dưới phố xá nhộn nhịp, đám bá tánh tay lấm chân bùn đều là vác xẻng cuốc từ ruộng về nhà, bận rộn hết mực, bỗng nhiên có đám người quần áo tuy được dệt từ tơ lụa thượng hạng, kiểu cách cũng toát đầy phong thái, thế nhưng trên người chồng chất vết thương, máu đỏ thấm đầy y phục, mọi người không tránh khỏi tò mò, đều tụm thành một tụm gồm năm bảy người, chỉ tay năm ngón về đám người Vương Nhất Bác mà xì xầm.

Mặc cho bọn họ nói gì, dù sao cũng là tính tò mò của con người ấy mà, Vương Nhất Bác tiến thêm một bước, giúp Quách Thừa gõ cửa.

Thế nhưng dù cho chính Tiên Cơ Quân bước lên gõ cửa gọi người, cũng không có ai trả lời. Quách Thừa đứng bên cạnh mặt mày xám tro, bọn họ đi cả một ngày đường, mệt mỏi đến như vậy, không nể mặt Sở Lan thì thôi cũng phải để Vương Nhất Bác vào mắt, đó là Tiên Cơ Quân thu phục Huyền Vũ, người kí khế ước với Bạch Long, Liễu Hanh như vầy cũng quá cuồng vọng rồi.

"Cái tên chết tiệt Liễu Hanh này, lí nào lại thế!"

Nhưng Vương Nhất Bác không có biểu tình. Lúc này đây, đoán thấy đám người trước mặt không có ý xấu, trong tốp năm tốp bảy bá tánh đứng gần đó, có một lão nông trạc tuổi ngũ tuần, giọng nói ông run run, hỏi Vương Nhất Bác.

"Vị công tử này, vị đến tìm Liễu Tông chủ sao?"

"Vâng thưa thúc bá.", Vương Nhất Bác khẽ gật đầu.

"Ây dà.", vì tuổi già, chiếc lưng vẫn không thể thẳng lên được, khiến cho lão thúc bá đứng thấp hơn Vương Nhất Bác tầm ba tấc. Lão nghe Vương Nhất Bác xác nhận, bỗng thở dài một hơi, sau đó nói tiếp: "Cách đây mấy hôm, vào một đêm Liễu Thị... Bị diệt sạch rồi..."

"Cái gì?!!!!", Vương Nhất Bác, Quách Thừa, Sở Lan, còn có đám môn hạ ở đó, ai ai cũng hoảng hốt khi nghe lão thúc bá trước mặt nói như vậy. Quách Thừa không tin, hỏi lại một lần nữa: "Thúc bá, việc thúc nói... Đều là thật chứ."

"Thật chứ sao không thật.", lão thúc bá nói tiếp: "Nhìn cách ăn mặt đón chắc các cậu là người tu tiên. Nếu vậy các cậu thử mở nó ra đi, đêm hôm đó mưa tầm tả, tiếng sét làm vang động cả một mảng trời, vậy mà lão phu ở cuối thôn còn có thể nghe được tiếng khóc thảm thiết vọng ra từ chỗ này a."

Có lẽ vì tuổi đã già, lão thúc bá mỗi lần nói chuyện đều phải ngưng nghỉ, hít thở thật sâu lấy lại sức bình sinh để có thể lí giải tiếp: "Sự việc rất kì quái, sáng hôm sau tại chỗ này đây, máu tươi thành một đường chảy ra, tàn nhẫn vô cùng. Người không học thức như ta cũng biết, đêm đó Liễu Thị bị diệt môn rồi."

Vương Nhất Bác trầm mặt hỏi: "Tại sao không ai vào xem thử?"

"Không vào được, không vào được."

"Sao lại không vào được?"

"Cửa này thường ngày nhẹ vô cùng, nhưng sau đêm hôm đó lại hoàn toàn khép chặt, dù cho có huy động hết trai trán trong thôn cũng đẩy ra nổi. Cái này hình như, là bị quỷ ám rồi."

Nói đến đây, đám người xung quanh không khỏi rùng mình ghê sợ, trong đầu họ đang mường tượng lại đêm mưa đẫm máu đó.

Đó là chuyện cách đây không lâu, tầm một tuần. Liễu Hanh đang ngồi trên tông tọa, bên cạnh là hai mĩ nữ bón cho hắn vài quả nho xanh tươi mát, phía dưới điện là dàn ca kỉ xinh đẹp vừa đàn vừa múa, quả đúng là một tên công tử trụy lạc, cơ nghiệp mấy trăm năm Liễu Thị rơi vào tên rác rưởi này, hỏng hết hỏng hết.

Tiếng nhạc xập xình, huyên náo cả một góc của Liễu phủ. Liễu Hanh vẫn đang ôm ấp mĩ nữ, cười cười nói nói một cách vô cùng vui vẻ. Hắn lúc đó là không biết, ngày tàn của mình tới rồi.

Từ bên ngoài sân rộng, một môn hạ dưới lệnh hắn một thâm máu me be bét, phần ngực trái cũng đã trống rỗng, đoán chắc đã bị người khác moi tim, tên đó bị một lực mạnh chưởng bay vào chính điện.

Đám ca kỹ dù sao cũng là nữ tử tay yếu chân mềm, nhìn cảnh tượng rùng rợn trước mặt lại sợ đến độ chết đi, cổ cầm hay tiêu sáo quăng toán loạn, đám người trong đại điện nháo nhào một phen, đều tìm một góc khuất nào đó trong đại điện rộng lớn mà trốn đi, bởi cửa chính đang có một nữ nhân bạch y bước vào.

Liễu Hanh mặt mày tái mét, co đôi chân ngồi thành dáng của một con chó hèn hạ trên tông tọa, hắn trợn ngược lắp bắp: "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi là... Mạnh Tử Nghĩa!"

Liễu Hanh nhớ cũng tốt lắm, đúng thật là Mạnh Tử Nghĩa, nhưng nữ tử này trong trí nhớ của hắn chỉ là một nữ tử lượm đồng nát, vì cái chết oan ức của đệ đệ leo mấy trăm bậc thang lên đại điện muốn đòi công đạo, là một nữ tử bị hắn đè ép trên giường mà làm nhục, mà váy bẩn, dù cho có khóc đến tắt tiếng, dù cho có quẫn bách cũng không thể làm hắn đau đớn dù chỉ một chút, là một con mèo với những chiếc móng vuốt đã bị cắt cùn.

Nhưng Mạnh Tử Nghĩa của hiện tại đứng trước mặt hắn, đã có thể một mình giết chết hết thảy đám môn hạ ngoài kia, đến một người giết một người, đến một trăm giết một trăm. Mạnh Tử Nghĩa đều không ngán!

"Ngươi ngươi ngươi....."

Liễu Hanh sợ đến mất mật.

Hắn làm sao mà không sợ, khi bóng dáng Mạnh Mạnh Tử Nghĩa xuất hiện, trên tay nàng vẫn đang nắm giữ trái tim be bét máu của môn hạ kia. Mạnh Tử Nghĩa bây giờ đã là hy quỷ dưới trướn của Tiêu Chiến, còn nói vì sao trở thành quỷ á? Cũng phải nhờ ơn Liễu Hanh ban cho.

Ba trăm năm trước, lúc A Bân bị đám cẩu tử Liễu Thị, vì một cái đèn giấy Khổng Minh mà giết chết, nàng không muốn liên lụy đến Tiêu Chiến nên đành từ bỏ quê nhà, một thân nữ nhi vượt ngàn dặm xa đến tiên môn Liễu Thị, tin vào công đạo mà Liễu tông chủ vẫn thường đứng trên đài cao phát biểu cho đám dân đen bên dưới. Nàng đến được Liễu Thị cũng trầy da tróc vảy, ấy vậy mà cũng không được gì.

Nàng mang một túi vải nhỏ bên vai, bên trong chỉ chứa một vài bộ quần áo, nước uống cùng một chút ngân lượng của Tiêu Chiến để lại. Nàng leo đến nơi, quỳ gối dập đầu trước Liễu Tông chủ, mong muốn đòi lại công đạo cho đệ đệ của mình.

Nhưng Liễu tông chủ cũng là một lão già với nhân cách mục nát, ông không để tâm đến nữ nhân khóc lóc bên dưới, đối với ông Mạnh Tử Nghĩa cũng giống như một cục bùn nhão nhoẹt, càng nhìn càng bẩn mắt. Ông không muốn nghe nên có ý đuổi đi.

Nhưng mà lúc này đây, thiên chi kiêu tử, đứa con trai cưng của Liễu Tông chủ - Liễu Hanh lại để ý nàng. Hắn buộc nàng lên giường rồi cưỡng ép. Mạnh Tử Nghĩa ngay sau đó, một thân uất ức, y phục bị xé một cách khó nhìn, cứ như vậy mà rời khỏi trần thế. Liễu Hanh vì làm chuyện đồi bại với con gái nhà lành, khiến người ta uất ức chết đi trên ngay giường thư phòng mình, vậy mà hắn một tia lo sợ cũng không có, xem Mạnh Tử Nghĩa như một bó rau hư, quấn chiếu xung quanh đem quăng xuống vách núi.

Nàng chết không cam tâm, cứ liên tục vất vưởng quay về quê nhà, Có Quỷ trấn. Đúng vào cái đêm định mệnh hôn đó, A Thành cứu Tống Kế Dương và Vương Hạo Hiên ra khỏi Qui Hành Án, đi ngang Có Quỷ trấn cứu vớt một linh hồn.

Việc ác là vậy, dĩ nhiên ngay lúc này gặp lại nữ nhân năm xưa bị mình hại chết, Liễu Hanh sợ đến cả kinh. Hắn ngồi trên tông tọa run như chó dính mưa, không nói được gì.

Mạnh Tử Nghĩa ngày hôm nay đến đây, quyết định diệt môn Liễu Thị là chuyện phụ, thứ muốn làm nhất là đem cái mạng chó của Liễu Hanh tế sống A Bân. Nàng bước đến bên cạnh, đôi bàn tay nâng thành hình chữ thập, tụ lấy một thanh kiếm huyết sắc toàn bộ, ấn vào ngực trái Liễu Hanh.

Cũng không biết có thế lực đen tối nào chế ngự Liễu Hanh, hắn không cử động được, cứ trơ mắt ngồi đó nhìn Mạnh Tử Nghĩa từ từ đâm trường kiếm vào người mình. Nhưng đáng sợ hơn hết, nàng dày vò hắn cả một đêm, cách một nén nhang mới đâm vào một phân, cứ như vậy nỗi đau kéo dài suốt cả một đêm, ngay sáng hôm sau Liễu Hanh mới chết.

Mà loạt chuyện này cũng không có ai biết rõ, chỉ có người trong cuộc mới có thể tường tận hơn thôi. Ngay sau đêm hôm đó cửa phủ Liễu Thị không còn mở ra được nữa, dĩ nhiên đống thi thể kia vẫn còn nằm ở bên trong mà không được mai táng, thế nhưng Vương Nhất Bác hỏi lão thúc bá có hôi không, lão thúc bá cật lực lắc đầu. Lão nói.

"Dù biết hơn mấy trăm mạng người bên trong đều chết hết, nhưng chúng tôi không mở cửa ra được, thế nên cũng không thể mai tánh. Nhưng mà không có ngửi thấy bất kì mùi hôi thối nào do xác thối rửa mà ra."

Nghe đến đây, toàn bộ người đứng ở đó đều không khỏi mường tượng cảnh ở bên trong, mấy trăm mạng người nằm rải rác dưới nền đất, trong tông điện, trong thư phòng, xác chồng xác đều đang trong giai đoạn phân hủy, dòi bọ lần mò đến muốn hút lấy chút dinh dưỡng cuối cùng của một cái xác xanh. Nhưng may mắn một điều, Liễu phủ hiện tại đã bị một tầng kết giới đóng kín, thế nên loạt mùi hôi thối do xác chết tan rã cũng không có phát ra, nếu không người ở đây buộc phải chuyển đi nơi khác.

Vương Nhất Bác ngay sau khi nghe lão thúc bá nói như vậy, lòng đã không thể không nôn nao.

"Vân Mây, triệu tới!"

Ánh kim sáng lóa của một đoạn dây nhỏ tụ trên lòng bàn tay Vương Nhất Bác. Vân Mây thế lực cường hãn đã được triệu đến, như có một dòng linh lực cường bạo chạy qua, Vân Mây đánh một đường vào cửa lớn Liễu Thị, ngay sau đó kết giới mang đầy tà khí kia biến mất, lúc này bọn họ mới có thể ngửi được mùi hôi thối đến muốn ngất đi tỏa ra từ bên trong.

Hơn mấy trăm mạng người Liễu Thị đều đã bị diệt, không còn một ai sống sót, ngay cả đám kỹ nữ hằng ngày vẫn chọn cách leo lên giường của Liễu Hanh để kiếm ăn, toàn bộ lũ mạt rệp đó đều chết hết. Mùi hôi thối tanh tưởi bốc lên, đám người đứng gần đó hửi thấy đều muốn buồn nôn, bọn họ có khăn dùng khăn, không có khăn thì dùng tay áo, đều là đồng loạt che kín miệng và mũi mình, có một vài cô nương không nhịn được còn ói khan tại chỗ.

Sở Lan cùng Quách Thừa đưa tay che mũi, Quách Thừa mặt mày kéo thành mấy đường méo mó, trong lớp vải che ở miệng, khẽ nói: "Mấy người này chết khi nào vậy? Đoán chắc cũng sắp phân hủy hết rồi."

Trái ngược với biểu tình ghét bỏ của đám người kia, Vương Nhất Bác cũng không có lấy mấy điểm ghê sợ. Hắn thu lại Vân Mây, một đường vào trong. Bên trong quả đúng là một cảnh tượng hãi hùng, thi thể môn hạ Liễu Thị chồng chéo lên nhau, đang đi vào giai đoạn phân hủy, Vương Nhất Bác lướt qua đám thi thể đó xem xét một lúc, Quách Thừa và Sở Lan mặc dù ghê tởm thứ cảnh tượng này, nhưng cũng lê bước theo phía sau Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đi đến đại điện Liễu Thị, trên tông tọa ở kia chính là thi thể của Liễu Hanh. Liễu Hanh vẫn ngồi với cái dáng vẻ cao ngạo như lúc đầu, có thể bị một loại năng lực nào đó, Liễu Hanh vẫn giữ được mi mắt mở to, hắn vậy mà vẫn chưa chết.

Dù nói chưa chết, thế nhưng là đau khổ không bằng chết đi. Thanh trường kiếm cắm sâu vào ngực, xung quanh còn được thả một đám quạ đen, bọn chú đang châu đầu đem cái mỏ nhọn hoắt của mình, gấp rút mà mổ lấy lớp thịt tươi trên cơ thể Liễu Hanh. Hắn là bị chính đám quạ đen đó mổ thịt ăn lấy ngay khi còn sống.

Dường như sự việc kéo dài mạng sống và đau đớn cho Liễu Hanh, khiến hắn chịu nỗi đau dày vò trước khi chết, sau này cũng sẽ không thể đầu thai chuyển kiếp được có liên quan mật thiết đến kết giới bao phủ xung quanh Liễu môn. Bởi vì khi Vương Nhất Bác dùng Vân Mây đánh xuống, kết giới bị đánh tan, ngay lúc hắn tiến đến tông điện, Liễu Hanh cũng ngay lúc đó mà chết đi, hóa thành một đám dịch thể màu đen nhớp nháp chảy ra khỏi lớp kim phục kia.

Sở Lan rít lấy một hơi, vẫn đang cật lực che miệng.

"Chuyện gì thế này? Liễu Tông chủ làm sao lại vậy?"

Đối với câu hỏi này hoàn toàn không thể tìm được câu trả lời. Sự tình sảy ra trước mặt quá đổi khác lạ, từ trước tới nay chưa từng có kiểu giết người nào như thế này cả. Đám người Sở Lan quan sát xung quanh, quả thực không còn một ai sống sót. Vương Nhất Bác đứng trầm ngâm trước đống dịch nhầy đen ngòm kia, lát sau dường như đã nhận ra gì đó, hắn chạy vội ra ngoài.

Vừa hay khi Vương Nhất Bác từ tông điện chạy đến sân trước, hắn nhìn thấy có một đóa hoa hải đường tụ bằng âm khí, màu sắc cánh hoa là một màu đen u ám. Nó tụ sẵn trên trời, đang cật lực hút lấy âm khí cùng oán khí cường hãn của đám thi thể trong phủ. Ngay sau khi Vương Nhất Bác có ý định bắt lấy, hải đường đã sớm bay đi mất.

Quách Thừa nhìn thấy Vương Nhất Bác chạy ra cũng vội theo sau. Nhìn đóa hải đường kì lạ kia bay đi, Quách Thừa mờ mịt không hiểu.

"Sư tôn, đó là cái gì?"

"Mầm họa."

"Mầm họa?"

"Mầm họa?", Sở Lan cùng Quách Thừa đồng loạt hô lên. Vương Nhất Bác mặt mày xám tro, nói tiếp:  "Chuyện này tạm thời không có thời gian giải thích. Ở đây gần Tiêu Thị, ngươi cùng Sở công tử đến đó điều thương, ta quay về Vương Thị."

"Sư tôn, người quay về Vương Thị làm gì?", Quách Thừa tròn mắt hỏi, ý muốn theo hắn.

"Mầm họa đó, đang hướng đến Vương Thị."

______

Xin lỗi mọi người vì đã ra chap trễ, bận quá huhu :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro