€ Chương 13. H ( có yếu tố 18+ )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn nhà này... Bên trong sao lại sạch sẽ đến như vậy.

Lệ Dĩnh hôm nay vẫn là đã tìm cách leo vào bên trong, đi dọc theo hành lang thông qua khung cửa sổ đã ngã màu cô thấy bên trong rất sạch sẽ còn có tiếng nước chảy.

Rốt cuộc thì có bí mật gì ?

Lệ Dĩnh đi một vòng phát hiện mặt trước và mặt sau căn nhà không hề giống nhau, phía trước nhìn cũ kỹ phủ đầy rêu xanh nhưng phía sau lại hoàn toàn sạch sẽ và lồng lẫy.

Đứng lại...

Một khẩu súng đang đang ngay lưng của Lệ Dĩnh.

Ngươi là ai ?

Không được quay lại.

Lệ Dĩnh chỉ định quay đầu liền cảm nhận súng ấn sâu vào da thịt, kéo theo ngữ khí lạnh lùng.

Tại sao đến đây, nhằm mục đích gì?

Tôi là một nhà khảo cổ đi ngang thấy ngôi nhà này liền hiếu kỳ.

Lệ Dĩnh nhanh trí lấy đồ trong túi đã chuẩn bị ra rồi đưa về phía sau.

Nơi này không phải nơi cô nên đến.

Người này đánh ngất Lệ Dĩnh, khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm ở nhà của bà lão. Rốt cuộc nơi đó có gì người lúc nãy là ai ?

& Bệnh viện Ánh Dương.

Tiêu Chiến anh đi đâu mà vội vàng vậy.

Anh đến đón Nhất Bác hôm nay em ấy xuất viện.

Tiêu Chiến tâm tình vui vẻ vừa xuống xe liền nhanh chóng giúp cậu hoàn thành các thủ tục.

Cuối cùng cũng được về nhà rồi.

Nhất Bác ngã người lên giường lăn mấy vòng tận hưởng, nằm ở đó đúng là cực hình với cậu mà.

Tiêu Chiến, đây là tấm hình gia đình của anh sao ?

Nhất Bác nhìn lên kệ tủ ở đó có một tấm hình, anh lúc nhỏ đáng yêu như vậy sao?

Đúng đó.

Tiêu Chiến đang chuẩn bị bữa tối liền nói vọng ra.

Chị Lệ Dĩnh nói hôm nay bị đánh ngất, một giọng nữ rất trẻ nhưng Tiêu Chiến lại nói anh chỉ sống với bà, vậy đứa bé gái trong hình này là ai ?

Nhất Bác vừa nhìn chằm chằm người đứng cạnh Tiêu Chiến sâu chuỗi tất cả những gì Lệ Dĩnh nói thì có khả năng đó là cô gái trong ảnh này.

Tiêu Chiến anh có em gái sao ?

Có chứ, con bé nhỏ hơn anh 2 tuổi, khi nhỏ bị lạc đến nay vẫn chưa tìm được.

Sao anh không báo với cảnh sát tìm hộ.

Anh không muốn có bất cứ liên quan gì đến cảnh sát.

Tiêu Chiến ném mạnh con dao xuống thớt rồi tức giận nói.

Được được, em sẽ không nhắc đến nữa.

Nhất Bác cũng nuốt một ngụm khí lạnh mà trả lời.

Em ăn nhiều một chút ốm như vậy ?

Tiêu Chiến gấp một miếng cá to vào chén của cậu.

Anh cũng đâu có khá hơn là bao nhiêu chứ.

Nhất Bác cũng gấp lại cho Tiêu Chiến một miếng, cứ như hoặc họ vừa ăn vừa nói chuyện, cùng nhau dọn dẹp.

Khoảng thời gian này có lẽ là khoảng thời dài nhất mà họ bên nhau, Tiêu Chiến cũng bắt đầu suy nghĩ bản thân sắp 30 tuổi rồi, có phải nên nói với Nhất Bác chuyện mình muốn tiếng xa hơn không, dù sao cả 2 cũng đâu còn người thân nào.

Nhất Bác em có nghĩ đến chuyện chúng ta sẽ tiến xa hơn không ?

Tiêu Chiến không nghĩ ngợi gì nhiều lập tức gọi điện cho Nhất Bác.

Sao vậy ? Anh không khoẻ ở đâu à.

Đột nhiên hỏi như vậy Nhất Bác đang cùng mọi người thảo luận chuyên án cũng lập tức phải ngừng lại.

Không có, chỉ là anh cảm thấy chúng ta ở bên nhau cũng 3 năm rồi, em....

Tiêu Chiến định nói gì đó đột nhiên giật mình, 3 năm rồi sao ? Từ cái lần cậu phát sốt kia cho đến bây giờ đã là 4 năm rồi.

Bảo bối, em phải thực hiện một nhiệm vụ quan trọng, tối về sẽ cho anh một bất ngờ được không ?

Nhất Bác lại cho rằng đã 4 năm rồi, kể từ cái lại giới thiệu kia thì cậu đã duyệt ảnh rồi.

Lần này nhiệm vụ của chúng ta là phải bắt tội phạm trốn trại, theo như tôi điều tra người này đang giả mạo thân phận của một ai đó.

Trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt, đó là tên tội phạm mà họ đang tìm kiếm.

Nhất Bác cậu chuẩn bị đi chúng ta sắp phải đi xuống phía Tây vài ngày.

Rõ.

Nhất Bác nghiêm giọng thực hiện mệnh lệnh.

Cúp điện sao ?

Tiêu Chiến về nhà nhưng bật mãi không thấy sáng điện, liền dùng điện thoại soi đường đi.

Happy birthday to you, Happy birthday to you....

Từ trong bếp xuất hiện một ánh sáng nhẹ nhàng cùng câu hát chúc mừng sinh nhật rất ngọt ngào.

Chuyện này....

Tiêu Chiến mơ hồ nhận lấy bánh kem từ Nhất Bác, còn xúc động đến không nói nên lời.

Mai em phải đi xa một chuyến, không thể đón sinh nhật với anh, nên hôm nay em tổ chức sớm cho anh.

Nhất Bác hôn Tiêu Chiến một cái rồi tươi cười.

Nhất Bác em làm anh xúc động quá.

Tiêu Chiến đặt bánh kem xuống rồi ôm chặt cậu mà bật khóc, suốt ba năm nay tui có đôi lúc không thể cùng nhau trải qua sinh nhật hay dịp lễ đúng hẹn, họ luôn tìm cách bù đắp cho đối phương.

Nào anh cầu nguyện đi.

Nhất Bác giúp Tiêu Chiến đốt đèn cầy rồi lấy điện thoại giúp anh lưu giữ lại khoảnh khắc này.

Tiêu Chiến, anh gả cho em được không ?

Vừa mở mắt đã thấy Nhất Bác lấy ra từ túi áo một chiếc nhẫn lấp lánh.

Em đang cầu hôn anh có phải không ?

Tiêu Chiến như không tin vào mắt mình vậy, cậu là đang cầu hôn anh, cậu thực sự muốn nắm tay anh bước lên lễ đường.

Bảo bối, từ gặp nhau đến quen biết, rồi yêu anh cũng đã 4 năm, em thấy đây là khoảng thời gian đẹp để cho anh một danh phận.

Nhất Bác mỉm cười nhìn Tiêu Chiến, người con trai này rất tốt, rất dịu dàng và cũng rất yêu cậu, Nhất Bác cũng không biết chuyện sát thủ giấu được bao lâu nữa nhưng cậu chỉ biết hiện tại phải làm điều này.

Anh... Đồng ý.

Tiêu Chiến gật đầu chấp thuận, Nhất Bác đeo chiếc nhẫn lên tay cho anh rồi kéo anh thật nhanh vào nụ hôn, một nụ hôn của sự chiếm hữu mạnh mẽ, cả hai cứ như thế môi liền môi bắt di chuyển vào trong phòng, vừa đi thì tay đã không tự chủ mà sờ mó khắp nơi trên người anh rồi.

Vừa vào đến phòng liền đẩy mạnh xuống giường, Tiêu Chiến vì bất ngờ nên liền nhăn mặt chân không tự chủ cũng dang rộng ra.

Bảo bối anh nói xem, lần này chúng ta sẽ có em bé không ?

Nhất Bác vừa dứt lời liền trói hai tay anh lại thô bạo mà cắn mút, hai chân Tiêu Chiến cũng bắt đầu dơ cao hơn, vuốt dọc theo đường cơ bụng của cậu.

Nhất Bác hôn... Khó chịu...

Tiêu Chiến mắt đã động một tầng sương rồi, chủ động nâng người lên tìm môi của cậu mà hôn.

Anh thật hư mà.

Nhất Bác hết kiên nhẫn rồi, dùng miệng trực tiếp xé rách miếng vải mỏng trước huyệt đạo của anh, rồi di chuyển môi khắp cơ thể anh mà cắn mút, một chỗ cũng không bỏ xót.

A.... Nhất Bác bẩn lắm.

Thấy cậu đưa lưỡi liếm lấy nguyệt đạo thì Tiêu Chiến vội vàng dùng tay che lại.

Rất ngon không bẩn.

Nhất Bác lấy tay Tiêu Chiến rồi ôn nhu nói, lần này cậu chuẩn bị đi vào hoàn toàn không chuẩn bị trước.

A......

Tiêu Chiến đau đớn đến tột cùng, hai tay nắm chặt lấy gra giường, mắt đã sớm mờ mịt vì nước mắt chảy ra quá nhiều rồi, chân cũng công đến mức đau nhức, toàn bộ cơ thể điều uốn éo theo từ cú thúc của Nhất Bác.

Nhất Bác... Không được rồi, em đừng.... Đừng bóp chặt vật nhỏ của anh.

Tiêu Chiến lắc đầu, dùng tay đánh vào bàn tay đang giữ chặt của cậu, anh muốn ra nhưng Nhất Bác đã cố giữ lại.

Em giúp anh.

A.... Chậm thôi....

A.... Nhanh chút....

Mau nhả... Anh sẽ... Vào... Miệng em mất.

Tiêu Chiến thực sự chịu hết nổi rồi, anh nhất định phải bắn nhưng miệng Nhất Bác vẫn còn ngậm lấy nó thì làm sao anh dám, Tiêu Chiến gòng mình chịu đựng đến gân ở trán cũng xuất hiện.

A..... Em không sao chứ ?

Tiêu Chiến cuối cùng cũng là bắn hết vào miệng của cậu, anh vội vàng ngồi dậy xem Nhất có làm sao không ?

Không khóc, còn phải đền bù.

Nhất Bác vừa dứt lời Tiêu Chiến liền thấy điểm G bị chọc chủng, cắn lấy vai cậu, anh kiệt sức ngất xỉu, cậu thoả mãn vì lần này tinh dịch nằm trọn bên trong nguyệt đạo của anh, đỡ anh nằm xuống, không hề có ý định rút vật nhỏ ra, cứ như vậy ôm người đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro