Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, cửa phòng của Vương Nhất Bác chợt mở.

"Nhất Bác Ca , Vu Bân Ca."

" Hải Khoan đến rồi à." Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn về phía cánh cửa, sau đó chuyển ánh mắt nhìn cục cưng của mình.

" Hải Khoan, nhanh đến cứu Vu Bân hyung của em." Vương Nhất Bác thấy Hải Khoan đến, ôm Chiến Chiến bước đến cửa.

"Đây là?" Mặc dù Lưu Hải Khoan đã nghe Vu Bân nói Vương Nhất Bác có con trai nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn rất ngạc nhiên, quả là một đứa trẻ rất đáng yêu.

"Con anh." Cuối cùng, lương tâm trỗi dậy, Vương Nhất Bác giơ tay ôm Chiến Chiến vào lòng. Chiến Chiến cũng không giãy dụa, nằm sấp vào người Vương Nhất Bác, cười toe toét lộ ra hai hàm không có răng với Lưu Hải Khoan

Vu Bân uất ức ngồi xổm ở góc tường, thương tiếc đếm số tóc bị bứt xuống. ( Ôi =)) Thấy thương Bân Bân ghê *bụm miệng cười* )

"Vu Bân hyung, anh không sao chứ?" Lưu Hải Khoan cũng không phải quan tâm mà mang theo một chút hả hê, hiện tại lại có một bé tổ tông bắt nạt Vu Bân rồi.

"Lúc Vu Bân hyung gọi điện thoại đến, em còn không tin." Lưu Hải Khoan bĩu môi nhìn Chiến Chiến, nói chuyện với Vương Nhất Bác.

"Ha ha, lời nói của cậu ta quả thật là rất khó có thể tin tưởng." Vương Nhất Bác vừa nói vừa cầm lấy bình sữa đưa đến bên miệng Chiến Chiến. Hai tay bé nắm lấy chiếc bình, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cử động hút chiếc núm vú của bình sữa.

Lưu Hải Khoan mặc dù kinh ngạc nhưng không biểu lộ ra mặt. Đứa trẻ này xuất hiện dường như có thể thay đổi rất nhiều thứ. Cậu rất chờ mong.

Chiến Chiến uống sữa xong, ợ một tiếng thật to, rồi chui vào lòng Vương Nhất Bác. Vài ngày vừa qua, những động tác nhỏ nhặt của Chiến Chiến - Vương Nhất Bác nắm rõ như lòng bàn tay, hành động này nếu không phải là biểu hiện cho việc xấu hổ thì là mệt nhọc. Rõ ràng là bé đã mệt rồi.

Ôm Chiến Chiến, để bé tìm một vị trí thoải mái trong lòng mình, chỉ thấy Chiến Chiến cong thân thể nho nhỏ lại, nháy mắt nhìn Vương Nhất Bác giống như đang chờ đợi điều gì. Vương Nhất Bác hôn một cái lên trán Chiến Chiến, bé liền ngậm lấy ngón tay cái, nhắm mắt tiến vào giấc ngủ.

Hai người còn lại đều không nói chuyện, lẳng lặng mà nhìn. Mãi cho đến khi Vương Nhất Bác nghe được tiếng hít thở đều đặn của Chiến Chiến, biết bé đã ngủ rồi, đứng dậy ôm Chiến Chiến đặt lên giường, đắp chăn, dùng ánh mắt bảo họ ra ngoài, sau đó mới cất tiếng nói.

"Nói đi, tìm tớ có việc gì? Không phải chỉ là do tò mò vì Chiến Chiến chứ." Đối mặt với mọi người ngoại trừ Chiến Chiến, anh lại là một Vương Nhất Bác thông minh nhìn xa trông rộng, tổng giám đốc quyết đoán của tập đoàn Vương Thị.

"Hì hì, Nhất Bác hyung, thật là, thái độ của anh với chúng em khác xa với bé tổ tông nha." Lưu Hải Khoan cười hì hì nói, cầm lấy bánh ga tô trên bàn, ăn từng miếng một. ( Lạ nhỉ, chap 1 giới thiệu là bạn cùng trường mà sao giờ xưng huyng *cau mày* mà thôi kệ *ngó lơ )

"Ái chà chà ~ Cái gì mới có thể làm thỏa mãn hai mắt tổng giám đốc Vương của chúng ta, tiểu sinh bái phục bái phục." Vu Bân đã quên mất đau đớn mà Chiến Chiến vừa gây ra cho hắn, lại bắt đầu tính tình vốn có của mình.

Vương Nhất Bác không nói gì, ngồi nhìn hai người họ.

Vu Bân nháy mắt ra hiệu với Lưu Hải Khoan, nhưng Lưu Hải Khoan không hề có động tĩnh, Vương Nhất Bác ở đối diện cũng không lên tiếng, vậy mà ánh mắt khiến hắn có cảm giác giống như bị nghìn vàng đè ép.

Vu Bân thanh lọc cổ họng, "Nhất Bác, tìm được Hạo Hiên rồi."

"Ở đâu?"

"Cô nhi viện, tớ đã đi điều tra, bốn năm trước, một người phụ nữ tên là Hạ Y Nghiên đưa đến." Vương Nhất Bác nghe xong, trong lòng dao động, người phụ nữ tên Hạ Y Nghiên ấy là mẹ kế của anh.

"Nguyên nhân?"

Lưu Hải Khoan uống trà thảo mộc mà quản gia mới đưa lên xong, sờ sờ bụng, "Không lâu sau khi Hạ Y Nghiên đưa Hạo Hiên đến cô nhi viện thì bị bệnh chết."

Chết rồi sao? Người phụ nữ đó đối xử với anh rất tốt nhưng cuối cùng vì cha anh bạc bẽo mà rời khỏi, cứ như thế mà chết sao? Vương Nhất Bác nhíu mày, bất chợt cảm thấy hơi nhức đầu. Vu Bân và Lưu Hải Khoan im lặng, cẩn thận quan sát sắc mặt của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác tựa đầu vào sofa, "Vu Bân, ngày mai đưa Hạo Hiên trở về, cậu biết phải làm thế nào rồi."

"Tớ biết rồi."

Lưu Hải Khoan cảm thấy sự việc dường như đã yên ổn, lại bắt đầu ăn uống, "Nhất Bác hyung, kỹ thuật làm bánh ngọt của đầu bếp nhà anh càng lợi hại hơn trước rồi."

Vương Nhất Bác nghĩ không cần phải nói cho Lưu Hải Khoan, bởi vì Chiến Chiến xuất hiện nên anh mới cố ý đi mời đầu bếp đến.

"Em ăn ít thôi, lát nữa không ăn được cơm tối đâu đấy." Vu Bân không nhìn nổi bộ dạng ăn uống vô cùng thê thảm của cậu.

"Không sao đâu! Em còn có tám cái dạ dày đang chờ được sai phái." Không thèm ngẩng đầu lên, cậu vươn tay lấy phần bánh còn chưa ăn hết của Vu Bân.

"Này này này, sao em lại như vậy, đó là của anh!" Vu Bân đứng lên đánh về phía Lưu Hải Khoan, Lưu Hải Khoan cầm bánh ga tô vội vã nuốt đồng thời né tránh khiến Vu Bân uổng công.

"Tớ cho cậu phần của tớ đây này." Vương Nhất Bác buồn cười nhìn hai kẻ dở hơi ở phía trước, quay đầu nhìn đồng hồ một chút, thời gian ngủ trưa của Chiến Chiến luôn rất ngắn, bây giờ chắc cũng sắp tỉnh rồi.

Vu Bân và Lưu Hải Khoan tiếp tục cuộc chém giết tranh giành bánh ga tô, Vương Nhất Bác đứng dậy đi vào trong phòng ngủ.

Đúng như anh suy nghĩ, Chiến Chiến đã tỉnh, đang ngồi ở trên giường, nghịch bàn chân nhỏ của bé, vô cùng dễ thương, nghe được tiếng Vương Nhất Bác mở cửa, mắt to dừng lại trên người Vương Nhất Bác ba giây sau đó di dời, tiếp tục nghịch bàn chân nhỏ.

Bé làm sao vậy, bình thường đều vươn tay muốn anh ôm mà? Bàn chân dẫm lên tấm thảm nhung thiên nga được trải ra là vì Chiến Chiến, Vương Nhất Bác ngồi xổm ở đầu giường.

"Chiến Chiến." Tiếp tục nghịch bàn chân.

"Chiến Chiến." Nghịch bàn chân.

"Chiến Chiến." Vẫn tiếp tục nghịch bàn chân. Bàn chân có lực hấp dẫn đến thế sao? Vương Nhất Bác giơ tay chạm vào bàn chân nhỏ bé trắng nõn và đáng yêu của Chiến Chiến, trơn bóng, mềm mại, thật sự cảm thấy rất thích.

Má Chiến Chiến đỏ bừng, con mắt trừng to nhìn Vương Nhất Bác, đây là đang tức giận ư?

"Cục cưng? Sao vậy?" Vương Nhất Bác ôm Chiến Chiến vào lòng nhưng bé ưỡn ẹo nhăn nhó.

Vương Nhất Bác tỉ mỉ hồi tưởng một chút, bình thường lúc Chiến Chiến tỉnh lại, anh đều bên cạnh bé, lẽ nào bởi vì hôm nay mình không ở cạnh bé sao?

Nâng cơ thể bé nhỏ của Chiến Chiến lên, anh hôn trán bé, để đầu bé đặt vào vai mình, "Cục cưng? Giận ba phải không? Ngoan nào ~Ba không rời khỏi con đâu." Nhẹ nhàng vỗ về lưng Chiến Chiến.

Vương Nhất Bác loáng thoáng nghe được tiếng khóc nức nở, "Chiến Chiến, sao vậy? Đừng khóc ~ Đừng khóc ~" Vương Nhất Bác nói xong, Chiến Chiến liền vỡ òa, to đến mức cả Vu Bân và Lưu Hải Khoan đều nghe thấy nên chạy vào.

"Cục cưng, không khóc không khóc, cục cưng khóc làm ba đau lòng." Vương Nhất Bác hôn nhẹ vào má Chiến Chiến, bàn tay nhỏ của bé gắt gao siết chặt lấy áo của anh.

Vu Bân và Lưu Hải Khoan lần đầu tiên thấy Vương Nhất Bác như thế cũng có chút mờ mịt. Sau khi được Vương Nhất Bác hôn trán và xoa lưng an ủi, Chiến Chiến rốt cuộc cũng ngừng khóc thế nhưng vẫn cứ thút thít một chút.

"Nhất Bác hyung." Lưu Hải Khoan nhẹ nhàng gọi Vương Nhất Bác, anh hơi ngẩn ngơ ôm Chiến Chiến.

Chiến Chiến vừa tỉnh lại phát hiện Vương Nhất Bác bình thường vẫn bên cạnh bé nhưng lúc nãy không có mặt, trong ý thức bắt đầu có chút tức giận. Thấy Vương Nhất Bác dỗ dành mình như thế, Chiến Chiến cảm thấy hơi tủi thân, lại nghĩ không phải Chiến Chiến không tốt, dưới sự mâu thuẫn đó, tư duy đơn giản của bé có chút bực bội.

Áo sơ mi bị ẩm ướt dính bết vào người khiến anh hơi khó chịu. Nhưng Chiến Chiến vừa mới khóc xong, không thể buông bé xuống. Vương Nhất Bác ngồi trên giường để Chiến Chiến ngồi lên đùi anh, một tay ôm cơ thể mềm mại ở trong lòng mình, một tay vỗ nhè nhẹ tấm lưng của bé.

Vu Bân và Lưu Hải Khoan nhìn nhau một chút, hiểu rõ ý của đối phương, đóng cửa lại.

"Xem ra hôm nay không thể ăn chực cơm được rồi." Lưu Hải Khoan sờ cái bụng dẹt của cậu, vẻ mặt mất mát.

"Em còn có tâm trạng để nghĩ đến việc đó sao, đừng để Nhất Bác nghe thấy đấy. Đi, anh mời em ăn, ăn được ngủ được mới có thể làm việc tốt." Vu Bân xoa xoa mái tóc, vỗ vai Lưu Hải Khoan, hai người kề vai đi ra cửa chính của Vương gia.

Bên trong phòng, Chiến Chiến ở trong lòng Vương Nhất Bác dường như đã khôi phục bình thường, cẩn thận ngẩng đầu dùng đôi nhãn cầu to tròn len lén nhìn Vương Nhất Bác. Thấy Vương Nhất Bác không nhìn mình, Chiến Chiến có chút mất hứng bĩu môi, móng tay nhỏ cào lớp da bên dưới áo sơ mi của Vương Nhất Bác, mặc dù lực không mạnh nhưng cũng khiến Vương Nhất Bác đang ngơ ngẩn hồi phục lại.

Chung sống như thế, Chiến Chiến sẽ không rời bỏ anh, trong lúc đó giữa hai người hình thành một bầu không khí vô hình, Vương Nhất Bác không biết rốt cuộc là tốt hay không tốt.

Dịu dàng nhìn cục cưng đang không vui ở trong lòng mình, khóe miệng Vương Nhất Bác khẽ cong lên, vuốt mái tóc mềm mượt của bé, "Cục cưng? Con dọa ba rồi đó biết không?"

Chiến Chiến nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào Vương Nhất Bác, không biết bé nghe có hiểu không. Thấy ba dịu dàng với mình như vậy, bé không khỏi lộ ra nụ cười ngọt ngào, mắt to biến thành vầng trăng khuyết dễ thương.

End Chap 3.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro