Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian vụt trôi, chỉ trong chớp mắt, cục cưng của Vương Nhất Bác đã ba tuổi.

Hôm nay, dưới ánh mặt trời rực rỡ, trong vườn hoa rộng lớn của Vương gia, Hạo Hiên mười một tuổi và Chiến Chiến ba tuổi chơi đá bóng.

"Hiên Hiên~" Chiến Chiến chu cái miệng nhỏ nhắn, lắc lư chiếc mông nhỏ, nũng nịu với Hạo Hiên. Bởi vì tuổi của hai người không xa nhau lắm nên Chiến Chiến không thích gọi Hạo Hiên là chú, mà vẫn xưng hô Hạo Hiên giống như Vu Bân.

Không ai có thể chống chọi được sức hấp dẫn của một Chiến Chiến đáng yêu như vậy, huống hồ Hạo Hiên cũng không muốn cậu còn nhỏ như vậy mà đã bị gọi là chú.

"Hiên Hiên~ đưa bóng cho Chiến Chiến đi ~" Chiến Chiến kéo tay Hạo Hiên , đung đưa trái phải.

"Chiến Chiến, nhưng lúc chơi đoán số em bị thua mà!" Hạo Hiên ngồi xổm xuống, véo má Chiến Chiến một chút.

"Đi mà đi mà ~ Hiên Hiên giỏi hơn cục cưng Chiến Chiến rồi, đưa bóng cho Chiến Chiến đi." Chiến Chiến cọ cọ má lên người Hạo Hiên.

Hạo Hiên sờ sờ đầu Chiến Chiến, "Được rồi được rồi, Hiên Hiên giỏi hơn cục cưng Chiến Chiến." Nói xong liền đưa bóng cho Chiến Chiến.

"Ahhaa, Hiên Hiên tốt nhất!" Chiến Chiến ôm quả bóng nhỏ chạy đến chỗ cách Hạo Hiên mười mét, "Hiên Hiên, bắt lấy nhé, Chiến Chiến muốn đá." Chiến Chiến hướng về phía Hạo Hiên mà hét lên.

Hạo Hiên vẫy tay ý bảo bé đá bóng đi. Chiến Chiến đưa cầu đặt ở dưới chân, kéo chiếc quần nhỏ lên, làm một loạt động tác giãn gân cốt, Hạo Hiên bật ra một tiếng cười nhìn Chiến Chiến.

"Hiên Hiên, bóng đến đây." Chiến Chiến vừa la vừa cố sức đá bóng đi, thừa dịp hai con mắt của Chiến Chiến đang nhìn chằm chằm vào quả bóng, Hạo Hiên khẽ khàng tiến vài bước về phía trước, "Chiến Chiến đá giỏi quá ~" Hạo Hiên cầm lấy quả bóng, khen ngợi Chiến Chiến. Bé nghe vậy, miệng toét ra, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết, cười ngọt ngào với Hạo Hiên.

"Cục cưng ~" Cách đó không xa truyền đến giọng nói của Vương Nhất Bác.

"Ba ba~" Chiến Chiến chạy với tốc độ nhanh nhất hướng đến phía Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác âu yếm nhìn cục cưng đã ba ngày anh không được gặp. Chiến Chiến rất thuần thục đưa hai bàn tay ôm lấy cổ anh khi Vương Nhất Bác khom người xuống, hai chân nhỏ đạp đạp, cả người đã bị Vương Nhất Bác ôm vào trong lòng.

"Ba, ba" Chiến Chiến ở trong cổ Vương Nhất Bác cố sức hô hấp, nghe được thanh âm êm dịu của Chiến Chiến, anh không khỏi nhớ đến cảnh tượng dạy bé tập nói lúc trước.

"Chiến Chiến." Vương Nhất Bác sờ chiếc tai nhỏ của Chiến Chiến.

"Chén... Chén..." Chiến Chiến cố gắng uốn lưỡi, muốn phát âm, nhưng bé biết mình phát âm không đúng, hàng lông mày nhỏ nhăn lại.

"Chén... Chén Chén... Chen...Chén..." Chiến Chiến nói từng đợt một.

"Chiến Chiến." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng lặp lại.

"Chén... Chiến..." Chiến Chiến nghi hoặc nhìn Vương Nhất Bác.

"Cục cưng, tiếp tục đi."

"Chiến Chiến...? Chiến Chiến." Chiến Chiến thấy Vương Nhất Bác hướng về phía bé tỏ vẻ khen ngợi, cái miệng bé hài lòng không ngừng nói, "Chiến Chiến, ba Bác..."

Kì thật chữ Chiến Chiến hay nói nhất là Bác, thứ hai là ba, sau đó là Chiến Chiến. Sau khi ở chung với Vu Bân và Lưu Hải Khoan một thời gian, LuLu cũng học theo Vu Bân, gọi Hiên Hiên.

Chiến Chiến bao giờ cũng khẽ lay động chiếc đầu nhỏ, tự mình sáng tạo thêm một chút, ví dụ như, "Vu Vu... Khoan Khoan... Bân Bân..."

Bé thích đọc thành một từ lặp thanh, mặc dù Lưu Hải Khoan chống đối rất nhiều lần nhưng Chiến Chiến vẫn không chịu sửa.

"Bân Bân~" Chiến Chiến đứng ở phía sau Vương Nhất Bác gọi Vu Bân đang đi vào.

"Bé tổ tông, cháu không thể không gọi Bân Bân sao? " Vu Bân tỏ vẻ khổ sở.

"Thôi được, cháu cứ gọi Bân đi." Vu Bân kìm nén cơn huyết áp cao, lấy tay vỗ nhẹ vào trán.

"Khoan Khoan." Chiến Chiến thấy Lưu Hải Khoan đang ăn kem ly rất ngon miệng.

"Chú giúp cháu chuẩn bị xong cả rồi." Lưu Hải Khoan vừa nói vừa lấy kem ly vị sữa ra.

"Hì hì." Chiến Chiến nhoài người vào lòng Vương Nhất Bác, tỏ vẻ thẹn thùng.

Vương Nhất Bác ôm Chiến Chiến, nhanh chóng tiến về phía căn phòng rộng lớn, "Vào trong ăn đi."

"Ba ba, ăn ăn." Chiến Chiến ngồi trên đùi Vương Nhất Bác, cầm kem ly, "Chiến Chiến đút cho ba ăn." Chiến Chiến ngậm lấy một miếng, cái miệng nhỏ nhắn chạm vào môi Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác mở miệng, ngậm làn môi ngòn ngọt của Chiến Chiến vào trong miệng, mút lấy, dùng đầu lưỡi liếm một vòng xung quanh viền môi bé, không hề buông lơi, vừa rồi anh cảm giác được cục cưng của mình khẽ run rẩy một chút, thật sự là rất mẫn cảm.

"Uhm... Uh..." Chiến Chiến mặc dù rất thích làm việc thân mật như thế với Vương Nhất Bác nhưng bé không biết cách thở, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, lúc này Vương Nhất Bác khẽ mổ một cái lên cái miệng nhỏ rồi mới buông ra.

Nhìn Chiến Chiến cúi đầu xuống ăn kem ly, bờ môi hồng khẽ mở ra đóng lại, nước óng ánh phủ lên môi bé, vô cùng mê người.

"Chiến Chiến, đút ba ăn." Ngực của Vương Nhất Bác dán vào lưng Chiến Chiến, hai tay anh khéo léo vòng qua ôm bé.

"Không nên." Bé không muốn bị khó thở đâu.

"Chiến Chiến không thích ba sao?" Vương Nhất Bác giả vờ đáng thương, Chiến Chiến nghe thấy, ngay lập tức ngẩng đầu, thơm một cái lên má anh, "Chiến Chiến thích ba nhất."

"Không phải Chiến Chiến vừa mới nói thích Hiên Hiên nhất sao?" Hạo Hiên muốn đùa Chiến Chiến một chút.

Chiến Chiến ngừng ăn, nhìn Vương Nhất Bác, phát hiện hai tay anh vòng qua trước ngực, vẻ mặt vô cảm nhìn mình, "Chiến Chiến thích ba nhất!" Chiến Chiến quay đầu nhấn mạnh với Hạo Hiên, hiện tại bé có chút lo lắng, sợ ba giận dỗi.

"Vậy Chiến Chiến không thích Hiên Hiên ư?" Hạo Hiên làm bộ muốn khóc, Chiến Chiến lúng túng nhìn trái nhìn phải.

"Bé tổ tông thích Hiên Hiên nhất, còn yêu ba nhất." Vu Bân nói.

Ngay lập tức Chiến Chiến có sức sống hẳn lên, "Đúng đúng, Vu Vu nói rất đúng." Chiếc đầu nhỏ gật gật liên tục.

Vương Nhất Bác vươn tay ra nâng chiếc cằm nhỏ của Chiến Chiến lên, "Xem cục cưng nôn nóng, đầu muốn rớt rồi này."

Thấy vẻ mặt Vương Nhất Bác ôn hòa, Chiến Chiến đặt ly kem trong tay xuống, nhào tới trên người Vương Nhất Bác, ôm lấy anh, "Chiến Chiến yêu ba nhất."

Vương Nhất Bác bật cười ha ha, vui vẻ không thể kiềm chế, "Cục cưng biết cái gì là yêu sao?" Vương Nhất Bác quét kem còn dính bên miệng Chiến Chiến, bỏ vào trong miệng mình. Chiến Chiến thấy động tác của Vương Nhất Bác, khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần hồng lên.

"Thì... Thì... Chính là ba với Chiến Chiến..." Chiến Chiến nghiêng đầu, cố gắng tổ chức ngôn ngữ.

"Cục cưng, sau này chỉ có thể hôn ba, biết không?" Vương Nhất Bác dựa sát vào Chiến Chiến.

"Vâng." Chiến Chiến gật đầu, vẻ mặt tỏ vẻ cam đoan, nắm tay nhỏ còn đặt trước ngực.

Vu Bân có phần không chịu nổi, mặc dù Vương Nhất Bác dụ dỗ con trai của cậu ta, nhưng lại khiến hắn cảm thấy da gà nổi lên toàn thân, mà Chiến Chiến cũng chỉ có vào lúc này mới gọi hắn là Vu Vu.

End Chap 9.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro