Ngoại Truyện 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác cực kì nuông chiều Chiến Chiến nên bé có rất nhiều thói quen 'không tốt'.

Bé Chiến Chiến không thích đi tất và giày, thích để chân trần dẫm lên tấm thảm lông ngỗng mềm mại, dần dần lớn lên, cũng đến thời gian bé học đi.

Bởi lẽ thảm lông ngỗng phủ kín từng góc nhà nên Vương Nhất Bác chỉ có thể cởi giày đặt ở cửa, Chiến Chiến ngồi xếp gỗ trên tấm thảm đắt tiền thấy Vương Nhất Bác quay trở về, ném miếng gỗ trong tay, đôi tay ngắn tũn sẽ vươn ra đòi Vương Nhất Bác ôm mình.

Thấy Chiến Chiến như thế, những vất vả mệt mỏi trong một ngày làm việc chợt tan biến hết, Vương Nhất Bác ôm lấy cục cưng của anh lên nhà thay quần áo cho thoải mái tinh thần.

Chiến Chiến cũng ngoan ngoãn ngồi trên thảm nhìn Vương Nhất Bác thay quần áo.

Vương Nhất Bác đổi quần áo xong, đi vào phòng tắm rửa chân tay, lúc rửa mặt xong đi ra thì anh thấy Chiến Chiến đang mặc bộ đồ hình Hello Kitty nắm thành giường run rẩy muốn đứng lên. Trong lòng Vương Nhất Bác run rẩy nhanh chóng chạy đến, hai tay nâng cái mông nhỏ đang chòng chành chuẩn bị ngã xuống.

Chiến Chiến dường như không hiểu có nguy hiểm gì, rơi vào trong lòng của ba liên tục cười khúc khích, đôi chân nhỏ chạng ra khua khua không ngừng nghỉ, bàn tay be bé nắm lại cho vào miệng cắn, đôi mắt mở to nhìn Vương Nhất Bác.

"Cục cưng nhỏ muốn dọa chết ba sao?" Vương Nhất Bác ôm lấy Chiến Chiến, tiếc rằng lúc này cục cưng nhỏ của anh không nghe lời anh, lắc lắc cơ thể muốn xuống phía dưới, Vương Nhất Bác chợt bừng tỉnh, Chiến Chiến của anh muốn học đi, đã đến lúc để bé tập đi rồi.

Vương Nhất Bác buông Chiến Chiến xuống, hai tay đỡ dưới nách bé. Chiến Chiến lập tức chập chững bước từng bước ngắn về phía trước, nhìn cứ tưởng bé đã đi thạo rồi nhưng kì thật phần lớn trọng lượng đã dồn hết vào tay Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác không dám lơ là dù chỉ trong khoảnh khắc, cục cưng nhỏ đi rất hăng say, toàn bộ cơ thể đều hướng về phía trước, đôi chân ngắn tũn vẫn cứ cong lại.

Mặc dù toàn bộ sàn nhà đã được trải thảm mềm nhưng rốt cuộc Vương Nhất Bác không dám đùa giỡn với sự an toàn của Chiến Chiến.

Chiến Chiến vui vẻ bước đi, lúc này Vương Nhất Bác cũng không bớt việc. Bé Chiến Chiến chỉ cao một chút nhưng Vương Nhất Bác lại rất cao. Một người cao hơn một trăm tám mươi xentimet dìu cục cưng nhỏ bước đi, Vương Nhất Bác cảm thấy có chút may mắn vì anh liên tục đến phòng tập thể hình luyện tập, nếu không khi Chiến Chiến học đi, anh đã sớm đau thắt lưng rồi.

Vu Bân nói với anh mua một chiếc xe chuyên dụng giúp trẻ em tập đi nhưng bị Vương Nhất Bác bác bỏ, trong nhà đều là thảm lông ngỗng, mấy chiếc bánh xe đó sao mà lăn.

Được rồi, đề nghị này bị gạt bỏ, Lưu Hải Khoan liền nói để bé tổ tông mang tất khi đi. Vương Nhất Bác quyết định thử một lần.

Một ngày nào đó, sau khi giúp Chiến Chiến tắm rửa xong anh lại mặc bộ đồ hình mèo con cho bé. Bộ đồ mèo con và thỏ con này tương đối giống nhau, đôi chân nhỏ lộ ra bên ngoài.

Nhưng Vương Nhất Bác lại phí sức đi tất cho Chiến Chiến.

Chiến Chiến ngồi trên giường, duỗi tay muốn cởi tất ra, đầu tất bị kéo dài ra, không đủ để trượt ra ngoài, vướng trên đôi tay bé nhỏ của bé. Chiến Chiến ngửa người ngã xuống giường, tất vẫn cứ dính chặt lấy chân như trước.

Vương Nhất Bác tưởng Chiến Chiến đã chịu đi tất rồi liền ôm cục cưng nhỏ vào lòng, vỗ lưng bé dỗ dành bé ngủ.

Sáng sớm hôm sau Vương Nhất Bác dở khóc dở cười nhìn đôi chân trần của bé, một chiếc tất bị dồn tới cuối giường, chiếc còn lại bị bé nằm đè lên. Vương Nhất Bác bóp vùng giữa đầu lông mày, thừa dịp cục cưng nhỏ chưa tỉnh ngủ muốn mang tất vào cho bé.

Nhẹ nhàng cầm lấy chân trần của Chiến Chiến, Vương Nhất Bác cẩn thận mang tất cho Chiến Chiến, chờ anh làm xong, bé Chiến Chiến cũng đã tỉnh, nhìn đôi tất trùm lên chân của mình, Chiến Chiến quyết định lần này không chịu thỏa hiệp nữa.

Mắt to bắt đầu ngân ngấn nước, cái mũi nhỏ đỏ hồng lên, "Ba ba..." Thảm thương cong môi lên nhìn Vương Nhất Bác, trong lòng Vương Nhất Bác thở dài, mặc dù đối với người khác anh rất lạnh lùng, đã không nhượng bộ thì tuyệt đối không nhượng bộ dù chỉ một chút, thế nhưng đối mặt với bé Chiến Chiến của anh chỉ có thể thỏa hiệp và nhượng bộ, sao có thể để bé khóc đây?

Vì vậy anh thuần thục cởi tất, ôm lấy Chiến Chiến vào trong ngực đung đưa, đung đưa, mãi cho đến khi Chiến Chiến mỉm cười, nằm úp sấp trên người anh mới thôi.

Sau đó, ý kiến của Lưu Hải Khoan cũng bị bác bỏ.

Lưu Hải Khoan và Vu Bân bàn bạc trao đổi, cuối cùng cũng có biện pháp, để Hạo Hiên dìu Chiến Chiến bước đi, Hạo Hiên thừa sức nâng Chiến Chiến hơn nữa khoảng cách chiều cao của hai người cũng không quá cách biệt như Vương Nhất Bác và Chiến Chiến.

Vương Nhất Bác ngồi trên sofa, nhìn Hạo Hiên ở bên cạnh nâng Chiến Chiến bước từng bước một, thời gian càng trôi đi anh nhíu mày càng sâu, Hạo Hiên hiện tại đang trong thời kì dậy thì, khom lưng như thế lỡ sau này còng mất thì phải làm sao?

Vì vậy biện pháp của Lưu Hải Khoan và Vu Bân lần nữa bị bác bỏ, nhưng đưa Chiến Chiến cho người khác cũng khiến anh lo lắng nên chính anh tự dạy là tốt nhất.

Cứ như thế, tất cả lại trở về trạng thái ban đầu, nhưng mà kĩ thuật bước đi của Chiến Chiến có chút tiến bộ, bây giờ Vương Nhất Bác không cần phải dùng hai tay nữa mà một tay của anh nâng thắt lưng Chiến Chiến, một tay để ở trước người Chiến Chiến, cố gắng để bé tự dùng sức của mình bước đi.

Ngay từ đầu Vương Nhất Bác rất lo lắng Chiến Chiến không dám đi, không ngờ bé đi cũng không tệ lắm, hai tay nhỏ nắm ngón trỏ của Vương Nhất Bác, đầu cúi xuống nhìn bước chân của mình, bước từng chút một, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu toét miệng cười ngọt ngào với Vương Nhất Bác, má lúm đồng tiền nho nhỏ hiện lên khiến Vương Nhất Bác cũng an tâm, vì vậy anh thử chậm rãi không dấu vết buông tay đặt sau lưng bé ra.

Chiến Chiến càng đi càng ra dáng, vừa bước vừa liên tục gọi "Ba ba, ba ba", lúc đầu Vương Nhất Bác còn gọi hai tiếng "Cục cưng, cục cưng" đáp lại hoặc là gọi hai tiếng Chiến Chiến, Chiến Chiến, nhưng dần dần Vương Nhất Bác nhận thấy, anh không cần đáp lời Chiến Chiến, bởi vì từ "ba ba" này chính là thể hiện nhịp "12, 12″ trong trí óc của Chiến Chiến.

Vương Nhất Bác vừa hài lòng vừa bất đắc dĩ, vì trong lòng Chiến Chiến của anh, anh rất quan trọng và cũng vì Chiến Chiến và những đứa trẻ bình thường khác không giống nhau.

Hiện tại Chiến Chiến đã có thể tự bước đi, Vương Nhất Bác ngồi ở một chỗ chờ cục cưng đi về phía anh. Chiến Chiến hớn ha hớn hở lắc lư đi đến chỗ Vương Nhất Bác, đôi bàn chân trắng mịn nhấc lên từng bước tiến tới trước mặt anh, đâm vào trong lòng Vương Nhất Bác, sau đó rất tự giác nhắm mắt lại, bĩu cái miệng nhỏ nhắn.

Nhìn Chiến Chiến đáng yêu như vậy, Vương Nhất Bác ôm lấy bé, nhẹ nhàng hôn lên cái miệng nhỏ thưởng cho bé, sau đó Chiến Chiến sẽ rất vui vẻ gọi ba ba ba ba, rồi chiếc chân nhỏ móc lên cơ thể của anh, giống như coi Vương Nhất Bác là cây khuynh điệp, chiếc đầu be bé chà loạn xạ vào ngực anh.

Lúc Vương Nhất Bác không ở nhà, quản gia sẽ đem đồ chơi mà Chiến Chiến yêu thích nhất đặt ở trên đầu muốn Chiến Chiến đi đến, nhưng Chiến Chiến vẫn cứ ngồi trên thảm không chịu nhúc nhích, mặc dù bé rất muốn đồ chơi đó nhưng không thích bước đến.

Quản gia nói chuyện này với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác để Vu Bân đứng ở cửa đặt đồ chơi lên đầu, bé Chiến Chiến bĩu môi, quẳng cho Vu Bân một cái ánh mắt khinh thường rồi tiếp tục xếp gỗ. Vẻ mặt Vu Bân xấu xí, ánh mắt hấp dẫn mọi người của Vu Bân hắn tự nhiên lại có thể bị Chiến Chiến xem thường.

Thế là Vương Nhất Bác, Vu Bân, Hạo Hiên, Lưu Hải Khoan đều dùng các cách khác nhau của mình để giúp Chiến Chiến tập đi. Hạo Hiên cầm trong tay một món đồ chơi, Lưu Hải Khoan cầm sữa, Vu Bân cầm bộ đồ gấu mới mua.

"Chiến Chiến, lại đây với Hiên Hiên, chúng ta cùng nhau chơi ~" Hạo Hiên lắc lắc đồ chơi trong tay.

"Bé tổ tông, đến đây, chúng ta cùng nhau uống sữa cháu thích nhất." Lưu Hải Khoan đung đưa bình sữa.

"Cục cưng nhỏ, đến đây với chú Vu Bân, mặc đồ gấu mới nhất đi ~" Vu Bân vung vẩy bộ đồ trong tay.

Chiến Chiến nhìn một lượt sau đó bước đi như bay về phía Vương Nhất Bác, rồi mặc vào bộ đồ hình thỏ con mới mua, vừa nằm trong lòng Vương Nhất Bác uống sữa vừa cầm đồ chơi.

Cuối cùng mọi người đều cho ra một kết luận, muốn Chiến Chiến bước đi phải có Vương Nhất Bác chờ ở bên kia.

Vương Nhất Bác vẫn cưng chiều Chiến Chiến như trước, luôn ôm lấy cục cưng nhỏ của mình. Có người sẽ hỏi tại sao bé lớn như vậy mà chưa biết đi?

Câu trả lời sẽ là, không phải bé không biết đi mà là lười đi. Vương Nhất Bác chính là phương tiện đi bộ thay bé.

Cho nên nếu thấy bé Chiến Chiến nằm sấp ở trên vai Vương Nhất Bác, đừng có nhầm lẫn, bối rối.

End Extra 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro