CHAP 20. CHỈ MONG MỘT LẦN ANH NHẬN RA TÌNH CẢM CỦA EM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🐢 " MAU BIẾN KHỎI NHÀ TÔI MAU ĐỒ SÚC SINH. CẬU THẤY BẢN THÂN RẢNH RỖI LẮM SAO MÀ NGÀY NÀO CŨNG ĐẾN ĐÂY ĐỂ LÀM PHIỀN TIÊU CHIẾN... Mù thì cứ sống với cuộc đời của người mù đi, đừng có mà lo chuyện bao đồng".

* Loảng xoảng*

Vương Nhất Bác cứ ngỡ hay hôm nay ở đây chỉ có một mình Tiêu Chiến nên Cậu cẩn thận làm biết bao là món ăn mà Anh thích, cặp lồng giữ nhiệt đựng canh dinh dưỡng, tâm trạng vui vẻ và hôn nhiên vô cùng nhưng đâu biết rằng người từ xưa đến nay căm ghét Cậu giống như Anh cũng ở đây mà không đi đâu. Mới vừa nãy Tiêu Chiến có quát mắng Cậu, có lời qua tiếng lại thế nên Từ Kha Nguyệt nghe thấy được bà đã lập tức ra đến nơi cứ ngỡ sẽ giải vây nhưng chẳng ngờ được bà còn thêm dầu vào lửa, từ xưa đã căm ghét Vương Nhất Bác thế nên bây giờ trong mắt bà Cậu mãi mãi không thể chiếm được ưu thế như Cố Thiên Tình, người con dâu mà chính tay Tiêu phu nhân đã chọn lựa.

" CẬU ĐIẾC ĐẤY À? TÔI ĐÃ NÓI LÀ CÚT MÀ SAO VẪN LẦM LÌ Ở ĐÂY THẾ? HAY LẠI MUỐN ĂN VẠ Ở CÁI GIA ĐÌNH NÀY NỮA... Nói là theo đuổi con trai tôi được hơn hai năm nhưng làm sao Tiêu Chiến chấp nhận cái thứ tình cảm dơ bẩn và nghèo hèn, bần cùng như thế được, Cậu vừa mù vừa nghèo thì sau này lấy gì mà nuôi con trai tôi? Có tư cách gì muốn đến với nó... Mau thôi ngay cái suy nghĩ ảo tưởng ấy đi, bây giờ không còn thứ hạnh phúc như một túp lều tranh hai trái tim vàng nữa đâu".

Vừa nói bà vừa ra hiệu cho người làm mau lôi Nhất Bác ra ngoài, chiếc cặp lồng cùng hàng loạt đồ ăn mà Vương Nhất Bác chuẩn bị đều bị Từ Kha Nguyệt thẳng tay quăng mạnh xuống đất khiến những thứ bên trong văng tứ tung. Còn không quên buông ra những lời nói cảnh cáo, mỉa mai đến Vương Nhất Bác, tính cách của bà thật giống với Tiêu Chiến, căm ghét ai thì căm thù đến cùng....

" Cô Tiêu... Con chỉ muốn mang đồ ăn đến đây cho Chiến Ca, muốn Anh ấy bồi bổ cho sức khỏe, con chỉ đến một lúc rồi sẽ rời đi ngay, Con... Con".

Vương Nhất Bác chật vật đứng dậy sau khi bị đám người làm xô ngã, chân tay Cậu sứt xát khi bị đá sỏi cứa vào, nói lắp bắp và càng run rẩy sợ hãi hơn khi đứng trực diện nói chuyện và đàm phán với Từ Kha Nguyệt, Vương Nhất Bác khổ sở lặn lội đường xa trong cơn mưa tuyết để đến đây nhưng bà đâu có trân trọng cái sự vất vả ấy, không để Vương Nhất Bác một lần giải thích mà lập tức gắt gỏng lên.

" Cậu nghĩ Tiêu Chiến có nhận cái đồ bố thí ấy không? Tuy biết vì vụ tai nạn ngoài ý muốn của hôm ấy là Cậu đã dùng giác mạc của mình để cứu sống thằng bé nhưng thật tiếc mối ơn huệ này ông Tiêu đã trả đủ, bây giờ gia đình tôi không còn nợ Cậu thứ gì nữa mà ngày nào cũng đến đây để gây thêm phiền phức cho thằng bé... Cái thứ đồ ăn bố thí bẩn thỉu ấy chỉ xứng cho cái loại chó má như Cậu bỏ vào miệng đấy".   Bà ấy thực sự đã quá xúc phạm đến Vương Nhất Bác, chỉ biết đến cảm xúc của mình mà không hề biết đến tâm trạng của người kia đang thống khổ đến cỡ nào.

" Hừ... Cha mẹ cậu thật vô phúc khi sinh ra đứa con trai như Cậu đấy. Bây giờ thì cút, từ lần sau đừng có dính dáng gì đến Tiêu Chiến, Cậu mà còn cả gan đến đây tôi sẽ cho người đánh gãy chân Cậu, nếu cảm thấy luyến tiếc với thứ đồ ăn trên đất thì nhặt nó bỏ vào trong khay rồi mang về mà thưởng thức. Đừng cố tỏ ra bản thân phải hoàn toàn giống với Cố Thiên Tình, cả đời này Cậu vẫn sẽ chỉ là kẻ ăn bám, không thể nào và cũng chẳng đủ tư cách để đến với con tôi".

Vương Nhất Bác bị nói nặng nề và tàn nhẫn như vậy nhưng Cậu đâu dám phản kháng, những lời nói ấy hoàn toàn đúng. Cậu bây giờ vừa mù lại nghèo, sau này cũng đâu kiếm được một công việc tử tế để nuôi sống Anh. Nếu đồng ý về bên Nhất Bác chẳng phải Tiêu Chiến từ đỉnh cao của sự nghiệp rơi thẳng xuống địa ngục. Rõ ràng người đang đứng trước mặt mình là Vương Nhất Bác, là người đã tự nguyện hiến giác mạc của mình cho Tiêu Chiến nhưng bà ấy nói mọi ơn huệ giữa hai phía đã được Tiêu Hải Niệm trả hết, còn bây giờ không ai nơ ai.

Nói dứt câu những người làm và vệ sĩ xung quanh lôi Nhất Bác đi mặc kệ lời giải thích từ Cậu, bà Tiêu đứng đó nhìn thấy được màn kịch hay trước mắt mà trong lòng vui sướng cười khẩy, cười đắc ý khi nhận được thứ mà bản thân mong muốn. Tiêu Chiến từ nãy đến giờ đứng bên cạnh vẻ mặt không cảm xúc, mặc kệ khi thấy mẹ cho người kéo Nhất Bác đi, bà mạnh tay ném đồ ăn của Cậu ra ngoài không thương tiếc.

Cuối tuần ngày hôm nay muốn ở bên Tiêu Chiến và chăm lo cho Anh cũng là điều rất khó, có Tiêu phu nhân ở đây thì làm sao Vương Nhất Bác dám đặt chân vào trong. Cùng lúc Cậu nhận được vô vàn lời mắng chửi, nhận được những lời đuổi về của bà ấy. Quả thực con người của Từ Kha Nguyệt hết sức nghiêm khắc và bảo thủ, nếu căm ghét ai thì bà sẽ ghi sâu vào lòng.

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°

Vương Nhất Bác theo thời gian cứ đến tháng kế tiếp thì Cậu phải đến bệnh viện để xạ trị, kéo dài thêm thời gian sống.

Những ngày hôm sau khi được bác sĩ Triệu bên cạnh tận tình chăm sóc thì sức khỏe của Cậu cũng ổn áp hơn rất nhiều, ngày hôm nay Cậu sẽ cố gắng không để những chuyện ngoài lề làm ảnh hưởng đến tâm lý, bản thân chỉ làm việc rồi nhanh chóng trở về nhà. Ngày hôm nay Vương Nhất Bác muốn dành một ngày đi bộ để tâm trạng khuây khỏa hơn, Cậu cùng với người bạn nhỏ là cây gậy và chú mèo con đi dạo trên con đường dài nơi có những ánh hoàng hôn thật đẹp, sau lần điều trị vất vả của một ngày dài thì hiện tại Cậy cũng thảnh thơi đi bộ trên con đường dài không có lấy một bóng người.

Vương Nhất Bác theo thói quen xưa đi qua nơi bãi biển quen thuộc với từng tiếng sóng vỗ nghe rất êm tai, nơi quán ăn hoành thánh xưa kia Cậu từng dẫn Tiêu Chiến đến đây, mọi thứ không hề thay đổi là mấy nhưng thời gian trôi qua cũng chẳng còn  bóng dáng của hai chàng trai kia nữa, xưa kia ngày nào họ cũng dẫn nhau đến đây để thưởng thức món hoành thánh ngon nhất nhưng bây giờ tất cả chỉ là quá khứ, giờ đây chàng trai ấy hiện tại chỉ coi Cậu như người xa lạ, mãi mãi Vương Nhất Bác đã mất đi tri kỷ của đời mình rồi.

Cho dù có đi qua nhiều nơi như vậy nhưng chỗ Vương Nhất Bác dừng chân lâu nhất chính là cánh đồng hoa cải vàng tuyệt đẹp, nơi mà trước kia Cậu đều lẽo đẽo đi theo Anh để đến đây, Vương Nhất Bác đứng ở đây hóng từng đợt gió của nơi này mà lòng bất giác trùng xuống, đôi mắt đượm với một màu đen tăm tối, không thể nhìn thấy nhưng Cậu biết nơi chỗ ngồi riêng biệt vẫn chẳng thay đổi, tâm trí Cậu là đang nhớ đến và hình dung ra những hình ảnh thân quen trước kia của Tiêu Chiến, cái lúc Anh luôn nặng lời từ chối không muốn đi chơi và đến nơi này cùng Cậu.

" Vương Nhất Bác, Cậu bị điên đấy à? Tôi đã bảo không đi rồi mà sao cứ lôi kéo mãi thế, Cậu cũng lớn rồi đấy, không thấy mình phiền sao?".

" Chiến Ca, sao Anh lại mắng em? Sao lại giận dữ với người ta rồi. Thỏ con mau hạ hỏa nào, cùng em đến cánh đồng hoa cải nhé, nơi đấy đẹp cực kỳ luôn, đảm bảo Anh sẽ rất thích, đến đó tâm trạng sẽ thoải mái hơn đấy".

Tất cả chỉ còn là những kỷ niệm, từng câu nói và kỷ niệm đẹp nhất của hai người Anh vẫn nhớ rõ nhưng càng nhìn càng khiến vết sẹo trong lòng lấn sâu hơn, cuối cùng đành bỏ đi mà không hề quay đầu nhìn lại.

Vừa mới xoay người mà lập tức cảm nhận được những chiếc lá khô đang rụng xuống, chúng lặng lẽ trao đảo trên khung trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đường, nghe thấy tiếng gió và lập tức thứ hiện lên trước mắt Anh là một con đường rộng với biết bao hàng cây được trồng dọc theo lề đường đã trụi sạch lá,  thực sự ánh hoàng hôn hôm nay thật đẹp nhưng đáng tiếc Cậu không thể tận mắt ngắm nó.... Vương Nhất Bác vừa đi vừa thả lỏng tâm trạng, trong vòng tay ôm chú mèo nhỏ ngoan ngoãn nhưng sau đó lập tức thứ lọt vào tai là giọng nói của đôi nam nữ phía xa hoa đang tiến tới gần, Cậu cảm thấy có chút quen thuộc, hình như là của Tiêu Chiến và cô bạn gái của Anh. Họ cũng đến đây để ngắm hoa cải ư?

" Tiêu Chiến....Là Tiêu Chiến sao?. Là Anh ấy và Cố Thiên Tình?".

Họ cách Cậu khoảng hơn bốn mét, giọng nói thân mật này làm cho Vương Nhất Bác hình dung ra được trước kia Cậu đã từng thấy đôi trai gái này tình tứ bên nhau và bây giờ một lần nữa cũng như vậy, cô và Anh dính nhau như hình với bóng, quấn quýt bên mùa đông giá rét còn Vương Nhất Bác ở đây chúng biết cô đơn lẻ loi một mình.  Trong đầu Cậu dần hiện lên từng hành động thân mật và ấm áp nhanh chóng hiện lên trước mắt, cảm giác cái nụ cười của Anh  đối với cô bất giác làm trái tim Nhất Bác thắt lại. Bây giờ tất cả mọi thứ xung quanh Cậu đều không  biết gì cả, bản thân chỉ để ý đến đôi trai gái kia và khi họ  đang đi đến Cậu lập tức quay người lại để dấu đi gương mặt đang tê rân rân, dấu đi hai hốc mắt đã đỏ ửng.

Cả hai lạnh lùng đi qua Vương Nhất Bác, chỉ vì Cậu đã quay lưng lại nên cả Anh và Cố Thiên Tình không biết là ai nên Tiêu Chiến đã lách người đi nhanh qua. Cả hai đã dần khuất bóng mà Vương Nhất Bác vẫn đứng đó, hai hàng nước mắt chẳng mấy chốc đã lăn dài trên đôi má gầy gò, Cậi đau đến nỗi không thể nào thở được, thì ra Tiêu Chiến sau khi có được giác mạc của Cậu thì bản thân đã có được một cuộc sống muôn màu vạn trạng và được nhìn thấy người bạn gái mà Anh coi trọng nhất trên đời này, ngược lại ở đây Nhất Bác chính là người đau khổ, hằng ngày liên tục phải chịu sự dằn vặt và nỗi đau xót thấu đến tận tâm can.

Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao kẻ khoẻ mạnh như cô lại được Anh quan tâm hơn, còn Cậu đang đổ bệnh mà Tiêu Chiến chẳng hề quan tâm đến dù một lần... Lần này thực sự Cậu đã hiểu ra rồi, Cậu đã tin tưởng sai người rồi.

Vương Nhất Bác chính là kẻ si tình có thể liều mạng đánh đổi cả sự sống của mình để cứu vãn lấy hạnh phúc của Anh nhưng lúc đó Cậu đã tin sai người rồi.... Em có thể cho Anh tất cả nhưng tình yêu ấy chẳng được đáp lại... Anh nói cô ấy là người quan trọng nhưng  còn em là gì chứ? Hay là cái gai mà cả đời này để Anh ghét bỏ?

Tiêu Chiến hạnh phúc bên người Anh yêu còn Cậu thì quay đầu trở về. Không gian bên Anh luôn luôn tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc nhưng bên Nhất Bác chỉ là một màu cô đơn, nhạt nhoà. Nhánh hoa cải trên tay Vương Nhất Bác vừa nãy rơi xuống nền đường cùng bị những người đi lại vô tâm dẫm lên, bóng dáng của cặp đôi trai gái tình tứ bên nhau cũng đi khuất. Tiêu Chiến còn yêu chiều đặt nụ hôn lên trán cô để rồi những vết dao mà mình tạo ra đã thành công cứa vào trái tim Cậu, Nhất Bác lại bị tổn thương lần nữa  mà chỉ biết mau chóng đi thật nhanh về nhà, càng không muốn nghĩ đến hình ảnh hiện ra trong đầu vừa nãy.

Đúng như vậy rồi! Thì ra chính Cậu đã tin tưởng sai người cho nên bản thân mới thành ra nông nỗi như thế này, lần thứ hai khi chính mắt nhìn thấy Tiêu Chiến ở bên cạnh người con gái, Anh còn chủ động đặt nhẹ nụ hôn lên trán Cố Thiên Tình khiến cho trái tim Cậu quặn thắt lại, đau đến tận tâm can, Vương Nhất Bác chỉ biết đau đớn dấu đi cả gương mặt đang đầm đìa nước mắt, hai hốc mắt đã đỏ ửng cùng với lồng ngực đau đến khó thở, bản thân chỉ biết đứng đấy cho đến khi hai người họ đi xa cho đến khi khuất bóng rồi một mình ôm lấy nỗi buồn trở về nhà.

Nói là nhất định sẽ sống cho bản thân mình hơn, sẽ không còn lưu luyến hay nghĩ đến những chuyện đau buồn của quá khứ nữa nhưng thật ra Cậu chẳng có đủ can đảm để quên đi mối tình xưa, mối tình đầu duy nhất của Nhất Bác mà đã bị chính tri kỷ của đời mình xé tan... Những tia nắng ấm áp còn sót lại của hoàng hôn chiếu vào thân ảnh chàng trai đang một mình cô đơn sải bước trên con đường dài, chiếc bóng của Cậu mờ ảo ngả xuống mặt đường có vẻ như rất lẻ loi, bây giờ chẳng còn bóng dáng của thiếu niên hay lẽo đẽo đi theo sau Tiêu Chiến, trêu chọc làm phiền Anh nữa, chẳng còn hai từ "Bảo bối" từ miệng mà Cậu thốt ra.

Vương Nhất Bác đã cho Anh tất cả rồi, những gì mà Tiêu Chiến muốn Cậu đều đồng ý, kể cả dù người tình của Anh bệnh tình có trở nặng đến đâu nhưng chỉ vì lo sợ khi cô không còn nữa thì cuộc sống về sau của Anh sẽ mãi mãi ở trong mịt mù và đau đớn, cứ như vậy Nhất Bác đã ngu ngốc tin vào những lời nói rót mật vào tai rồi tự mình hiến máu cho Cố Thiên Tình khi cô bị bệnh, thế nên bây giờ bản thân chẳng khác gì da bọc xương, càng ngày càng thiếu sức sống, suy sụp hẳn đi nhưng trước mặt mọi người vẫn luôn luôn bảo rằng bản thân vẫn còn khỏe, Cậu vẫn còn khoẻ lắm...

Vương Nhất Bác là đang thầm lặng sống trong đau khổ, chỉ quan tâm đến những thứ xung quanh mà quên đi bản thân mình, chẳng nhận được những gì xứng đáng để bù đắp lại cho quá khứ tổn thương mà từ trước đến nay chỉ nhận lấy những thất vọng tràn trề, tủi hờn...

Cậu chưa từng kỳ vọng lớn lao đặt lên Anh giống như Cố Thiên Tình nếu như cô là người thích những người đàn ông giàu có, danh tiếng và sự nghiệp như Tiêu Chiến thì Vương Nhất Bác thì không như vậy, dù cho Anh có 27 tuổi nhưng vẫn là chàng trai, thỏ con 25  tuổi của Cậu.

Lúc đó dù cho công việc có bận rộn đến mấy nhưng Vương Nhất Bác vẫn dành thời gian để tâm sự cùng Anh, nhưng dù cho ngày nào của cả hai cũng ngọt ngào như vậy nhưng nếu thời gian cứ thế trôi qua thì con người Tiêu Chiến cũng thay đổi... Nếu đã mất hết tất cả rồi thì Nhất Bác chẳng còn gì để lưu luyến hay nhung nhớ đến nó nữa, yêu người ấy đến như thế nhưng chưa bao giờ Tiêu Chiến là yêu Cậu thật lòng, những lời tỏ tình hứa hẹn ngon ngọt của thiếu niên được Cậu răm rắp nghe theo, tin tưởng suốt những năm dài nhưng đến bây giờ điều đó chẳng còn tác dụng gì cả, nếu như tạo hóa đã muốn cuộc sống của Cậu phải tăm tối và mệt mỏi như vậy thì Nhất Bác sẽ gật đầu mặt chấp nhận, vậy nên Cậu phải tập quên Anh, quên đi cả người xưa mà mình đã nâng niu, trân quý hết lòng...

Tình yêu không có lỗi ....

Lỗi là do bản thân mình đặt quá nhiều niềm tin vào nó. 🐢
_____________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx