Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cốt ý Thế Nam dẫn Tiêu Chiến đi dạo, đi chơi là để hỏi cậu về cuộc sống hiện tại, nếu cậu ổn thì y đã yên tâm, dù sao việc gửi gấm cho Vương Nhất Bác cũng không sai lầm, nếu Nhất Bác không mang lại cho cậu hạnh phúc thì tức nhiên Thế Nam là người gián tiếp gây ra mọi chuyện, nhưng có lẽ y đã nghĩ quá xa rồi.

Nếu cuộc sống của cậu đã tốt như vậy, được Nhất Bác chăm sóc, bây giờ lại có một tiểu hài tử trong bụng nữa thì coi như tâm nguyện của Thế Nam đã hoàn thành, không có gì đáng phải lo ngại cho Tiêu Chiến nữa, y cũng sẽ quay về Pháp, coi như lần này là về để thăm hỏi cậu đi, y cần phải quên đi quá khứ mà sống cho hiẹn tại, nhưng mà có lẽ đoạn tình cảm này bản thân y cũng sẽ tự chôn chặt trong lòng.

Yêu là phải hi sinh, phải cam chịu có thế mới là tình yêu thiên liêng thật sự, cho dù cảm xúc chỉ từ một phía nhưng tận sâu trong lòng vẫn coi như có một hồi ức đẹp nhất của đời người.

-" Tiêu Chiến, có thể vài hôm nữa anh sẽ về lại Pháp".

Thế Nam đôi mắt có chút buồn nhìn cậu, thật chất phải nói ra câu này y thật rất buồn, muốn nhìn thấy cậu nhưng vẫn mãi là cái bóng phía sau, vậy thì đành đem nó cất sâu trong lòng cho bản thân biết thôi.

Người ấy đã có hạnh phúc cho riêng mình, huống chi cả hai người họ điều yêu nhau, Nhất Bác cũng thật lòng với cậu, vậy là quá đủ rồi.

-" Nhanh vậy sao! Anh chỉ mới về thôi mà. Ít ra cũng phải đợi nhìn đứa cháu trong bụng em chứ".

Câu nói của Thế Nam làm Tiêu Chiến có chút bất ngờ, nên quay sang bất mãn nhìn y, chỉ là không ngờ Thế Nam lại đi nhanh như vậy.

-" Anh xin lỗi ! Có lẽ không chờ được khi con em ra đời, nhưng nếu có thời gian anh nhất định sẽ về thăm em và đứa nhỏ".

Lời nói đó là thật lòng chăng, hay rõ ràng là ẩn chứa một tâm trạng hổn độn nào đó, làm sao ai hiểu được y đang nghĩ gì, chỉ có điều đoạn tình cảm này càng dứt nhanh càng tốt.

-" Không sao! Anh còn có công việc của riêng mình mà, đâu có thể ở mãi đây được, em đúng thật quá hồ đồ rồi, hihi".

Tiêu Chiến chỉ cười cho qua chuyện, cậu vẫn là một cậu bé ngọt ngào, ngây thơ như lúc trước khiến người nhìn người đắm say, cũng cái khí chất ấy mà làm y không thể quên được.

Tự hỏi thế nào là đa tình, là bi ai, đau khổ. Đoạn tình cảm chẳng thể dứt, đành tự chôn vùi tất cả, quá khứ hãy theo gió mà bay đi, hiện tại hãy để lại những hồi ức đẹp nhất, biết đâu nó mới chính là hạnh phúc.

Đêm nay không hiểu sao, trăng lại sáng thấy rõ, những vì sao như những vì tinh tú, sáng bừng, thanh thiết, cao đẹp, những vật thể ấy tỏa sáng cả không trung làm con người ta có thể một phần nào xoa dịu cảm xúc, lẫn đau buồn.

Hai người đang đi dạo, bổng có một lực tay nắm tay Tiêu Chiến làm cậu có chút giật mình, người nọ dáng người thấp hơn cậu, trên môi bày ra nụ cười khiêu khích đối phương đó không ai khác ngoài Phi An, hắn ta vốn dĩ định đi tìm cậu sau khi gặp Nhất Bác ở quán bar, mà không ngờ lại có thể may mắn gặp cậu ở đây, quả nhiên là một cơ hội tốt để hắn loại bỏ cậu.

-" Chúng ta lại gặp nhau".

-" Sao lại là cậu?".

-" Tao có thứ này cho mày xem, rất hấp dẫn đấy".

Hắn đưa một chiếc điện thoại cho Tiêu Chiến, cùng một chiếc bao thư trong đó không biết có chứa thứ gì. Tiêu Chiến có chút cảm giác không lành, lần trước nếu không tại vì hắn thì cậu không phải ngã, mà hắn còn nói là người yêu của Nhất Bác, nhưng khi đó anh cũng đã giải thích rõ ràng cho cậu hiểu, nay hắn lại muốn gì nữa đây.

-" Cậu đưa gì cho Tiêu Chiến, mau cút khỏi đây".

Thế Nam nhìn thì cũng nhận ra hắn, y biết hắn và Nhất Bác lúc trước có quan hệ với nhau, lần này chẳng tốt lành gì, kẻo lại làm tổn thương cậu.

-" Tiêu Chiến, tao không ngờ mày cũng không phải vừa gì, bản thân đã có Nhất Bác mà còn lén lúc hẹn hò với kẻ khác, nếu anh ấy biết được thì sẽ như thế nào?".

Nghe câu nói của Thế Nam, hắn không những không sợ mà còn quay sang cố ý nói những câu nặng đánh vào tâm lý của cậu, mục đích chỉ muốn sớm chia rẻ cậu và Nhất Bác mà thôi.

-" Cậu đừng ngậm máu phun người, tôi không có".

Rõ ràng những câu nói đó là cố tình hạ nhục cậu, những gì đã thấy chưa chắc gì đã đúng.

-" Tùy, tao cũng chẳng quan tâm nhiều. Bản thân mày thì không đủ tư cách để bên cạnh Nhất Bác".

Hắn hung hăn nói, tay không yên mà xô ngã cậu té, sau đó nói tiếp.

-" Tiêu Chiến ơi là Tiêu Chiến, mày nhìn lại mình đi yếu đuối như vậy thì làm sao xứng với Nhất Bác, thôi thì để tao thay thế vị trí đi".

-" Phi An, cậu nói Tiêu Chiến không có tư cách, vậy thử nhìn lại bản thân xem, còn thua một lũ rác rưỡi, xứng đáng sao?".

Thế Nam không nhịn được, chỉ tay thẳng vào hắn, gương mặt giận dữ nhìn muốn đánh hắn một trận.

-" Đúng là một cặp trời sinh, một tên giã vờ diễn một người tốt, tên còn lại thì diễn vai lưu manh, trơ trẻn".

Trong lúc cả hai dằn co, Tiêu Chiến mở điện thoại mà Phi An đưa cùng với bưu thư, trong điện thoại là cảnh Nhất Bác đang ôm hắn, hai người còn hôn nhau, còn trong bao thư lại một số tấm hình nắm tay, thân mật.

Tiêu Chiến như không còn tin vào mắt mình nữa rồi, vài giọt nước rơi xuống nền đất lạnh lẽo, xen lẫn một chút bi thương của trái tim, thật sự quá đau.

-" Chắc mày cũng đã nhìn thấy rồi đúng không. Nhìn đi, người Nhất Bác ôm là ai, hôn là ai, haha...mày thua rồi Tiêu Chiến, tao khuyên mày đừng có mặt dày mà ở cạnh anh ấy, chỉ chuốt đau khổ mà thôi".

Từng câu từng chữ của hắn, như hàng ngàn nhát dao đâm xuyên vào tim cậu, cậu là kẻ đến sau, cậu bị lừa dối mà không hề biết, thì ra tình yêu có thể làm người khác thay đổi như vậy.

Đoạn video cùng một vài tấm hình là do Phi An gài sẵn khi lúc nãy trong quán bar hắn ôm anh, Nhất Bác vì muốn né tránh nên tức nhiên phải dùng tay đẩy ra nên nhìn y hệt là ôm, còn hôn là hắn chủ động hôn anh, và ngay lúc đó đã có người chờ sẵn và chụp ngay lập tức, nhìn vào cứ tưởng Nhất Bác đáp ứng, nhưng thật ra toàn là giả dối.

Bổng nhiên bụng Tiêu Chiến lại có cảm giác đau, lý trí không còn minh mẫn nữa, mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp. Thế Nam tức tốc đưa cậu đến bệnh viện, lúc nãy lực đạo của Phi An xô khá mạnh, có lẽ là ngã nên ảnh hưởng đến đứa bé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro