CHAP 20. GIẢI CỨU ( Quá Khứ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🐢 00:00'. Tại phía Nhất Bác.

" Anh Nhất Bác, tiền đã được chuyển tới rồi". Trác Thành vào nói với Anh.

" Đủ rồi sao, Tốt lắm". Nhất Bác dùng chiếc khăn chậm rãi lau khẩu súng trên tay, gọn gàng lắp từng viên đạn vào.

" Người đã chuẩn bị đủ chưa?" Anh hỏi.

" Dạ rồi, theo như Anh bảo."

" Tốt lắm, Khoan Ca đâu?".

" Anh ấy đang ở ngoài chuẩn bị. Nhất Bác, Anh lần này phải cẩn thận đấy, Hâm Bằng hắn ta rất mưu mô, nơi sào huyệt của hắn mình không thể biết trước được ở đó sẽ có gì, Anh phải an toàn cùng Tiêu Chiến trở về đấy".

"Không phải lo đâu, có chuyện gì Anh cũng phải tìm được Tiêu Chiến trở về, rồi tất cả cũng sẽ bình an".

" Vâng, đến giờ rồi." Trác Thành nói.

Bước ra ngoài Anh mặc thân trang đen từ đầu tới chân , cưỡi trên mình con moto lao nhanh như một con báo  đen trong gió, hai chiếc xe phía sau là Hải Khoan và Trác Thành  .
_______________________

" Nó đến rồi".

Hâm Bằng nghe thấy tiếng xe của Anh  thì rót ly rượu cầm trên tay bước đến tầng hai nhìn xuống dưới , Nhất Bác bỏ mũ  bảo hiểm ra, nhìn vào bên trong cả một bọn đàn em của hắn đang đứng ở đó, bắt đầu bước vào .

* Rắc rắc rắc*

Ngón tay kêu lên những lúc Anh bẻ.

/ " Con Mẹ Nó, một lũ chúng mày cũng đòi đấu với tao "/

* Bụp Bụp*.

Không nhanh không chậm Anh nhào tới, bọn chúng cũng hành động, phải nói tốc độ của Anh quá nhanh, các thao tác rất gọn, một lúc sau, bọn chúng nằm la liệt khắp nơi, Hâm Bằng đứng phía trên chống tay vào lan can, một tay lưng ly rượu gõ mấy phát.

" Nhất Bác, đến một mình sao gan lớn quá rồi ".

" TIỀN TAO ĐÃ MANG ĐẾN CHO CHÚNG MÀY, TIÊU CHIẾN ĐÂU?"

Nhìn Hâm Bằng với vẻ mặt gợi đòn, Anh càng thấy tức đấm một phát rõ mạnh vào mặt hắn .

" EM ẤY ĐÂU?".

Hâm Bằng hất mặt ý bảo đàn em đưa Tiêu Chiến đến. Hắn bước đến gần Tiêu Chiến vỗ vỗ hai cái vào mặt Câu, đưa đôi mắt trẻ giễu nhìn Vương Nhất Bác.

" Tiêu Chiến em nhìn xem, người mà em thương yêu mà hôm nay ngu dốt tự đến đây một mình giải thoát để mang em về đấy. Tôi phải công nhận tình cảm cả hai lớn thật thật là vĩnh cửu nhưng chỉ một chốc nữa thôi tôi sẽ tiễn nó xuống Hoàng Tuyền mà trời Diêm Vương, màn kịch hay trước mắt tôi sẽ cho em xem thỏa đáng. Yên tâm đêm nay tôi sẽ không làm gì em đâu, nhân vật chính ngày hôm nay chính là Vương Nhất Bác... Tôi sẽ tắm trong máu của nó, em sẽ vui lắm phải không Tiêu Chiến".

Tiêu Chiến giờ đây nhìn thấy Vương Nhất Bác mà hàng nước mắt của Cậu đã lăn dài. Tại sao chứ? Tại sao Cậu đến đây một mình? Sao lại ngốc nghếch lên như thế? Thà rằng Vương Nhất Bác để Cậu lại ở đây thì hắn sẽ không giết Cậu, sẽ không làm gì Cậu, sẽ không giày vò Cậu nhưng nếu mà Anh đã đến đây rồi chắc chắn kẻ lòng lang dạ thú như Hâm Bằng sẽ tạo ra hàng ngàn hàng vạn bằng những kịch hay cho cả hai.

Ưm...ưm ...hic".

" Tiêu Chiến". Anh lớn tiếng gọi Cậu.

" Em đừng khóc, đừng khóc"

" CHÚNG MÀY, LÊN HẾT CHO TAO. ĐÁNH CHẾT CÁI TÊN ĐÓ RỒI CHẶT XÁC  CHO TAO". Hâm Bằng đưa tay chỉ thẳng về người đang đứng đối diện ra lệnh cho đàn em mau chóng đến xử Anh còn bản thân đứng cạnh Tiêu Chiến bóp chặt chiếc cằm của Cậu ép Tiêu Chiến phải nhìn màn kịch đang diễn ra trước mắt. Muốn Cậu phải sống trong tâm lý khổ sở máu me với màn kịch trước mặt ám ảnh đến cả đời.

*BỤP...BỤP...BỘP*

Vương Nhất Bác vung tay liên tiếp đánh không ngừng, bọn chúng bị đánh tơi tả mỗi nơi một tên, đàn em bị đánh gần hết giờ chỉ còn Anh và hắn. Phải công nhận Vương Nhất Bác rất giỏi võ và khéo léo trong việc này nhưng bây giờ chạm trán giữa cả hai chỉ còn hai người, Nhất Bác giờ đây đã lâm vào thế bị động khi nhìn thấy hắn ta kề con dao và cổ Tiêu Chiến và giật ngược tóc Cậu lên. Nhưng vẻ mặt Tiêu Chiến giờ đây lạ lắm, hai đôi má Cậu đỏ ửng lên và hơi thở hấp hối vô cùng, ánh mắt thờ thẫn nhìn Anh như cầu cứu Vương Nhất Bác, chuyện gì thế này, hắn ta cho Cậu uống thứ gì sao?Trong lòng Anh xót xa lắm, Anh còn chưa dám giày vò  Cậu đến mức đau đớn như vậy mà hắn ta dám, lần này Vương Nhất Bác chắc chắn sẽ không tha.

" Chó chết, mày mau thả em ấy ra, chuyện này không liên quan đến Tiêu Chiến. Tao đã đến đây một mình giống như mày đã bảo nên đừng có động chạm hay giày vò em ấy".

" Nếu tao không thả Tiêu Chiến ra thì làm sao? Tao cứ muốn giày vò em ấy thì mày sẽ đến đây giết chết tao à?  Mày nghĩ tao sợ cái loại ranh con như mày chắc... hahaha. Mày nên biết tao vừa cho Tiêu Chiến uống xuân dược, mà mày cũng biết đó là gì rồi nhỉ. Muốn xem kịch hay không, tao sẽ làm em ấy ngay tại đây để mày chứng kiến xem người mày yêu mang thai đứa con kẻ khác sẽ như thế nào ".

Như có hai tiếng súng xẹt qua tay hắn ta khiến hắn buông cả Tiêu Chiến ra, tiếng súng đó là của Hải Khoan.

* ĐOÀNG*

Hai viên đạn. Một viên nhắm và cánh tay của hắn đang kề con dao vào cổ Tiêu Chiến, viên còn lại nhắm vào chân hắn Hâm Bằng, trong phút chốc hắn ngã quỵ xuống lập tức buông Tiêu Chiến ra mà ôm lấy vết thương đang đầm đìa máu trên cơ thể. Rời khỏi cái con người bẩn thỉu nhơ nhuốc của hắn, Tiêu Chiến lập tức tập tễnh chạy đến chỗ Anh mà ôm lấy Nhất Bác, Cậu sợ lắm,  thực sự rất sợ. Nhìn thấy Cậu ở đây mà bản thân lại yên tâm hơn nhiều rồi.

" Có sao không Nhất Bác? Anh có sao không? Sao em ngốc thế, lại đến đây một mình vào lúc này, trán Anh chảy nhiều máu quá, quần áo lại rách bươm hết rồi.... Tất cả là tại em, xin lỗi Nhất Bác, thực sự xin lỗi Anh".

Vương Nhất Bác vẫn ôm chặt lấy Cậu, Anh không nói gì mà vùi mặt Tiêu Chiến vào người mình, dùng hai bàn tay vẫn còn dính đầy máu bịt chặt tai Tiêu Chiến lại để Cậu không thể nghe thấy tiếng súng.

" Hải Khoan, bây giờ đến lượt Anh đấy, giết chết con chó to xác đó rồi đốt xác đi cho em".

* ĐOÀNG*

Vương Nhất Bác để lại mọi việc cho người anh trai giải quyết, còn bản thân lập tức bế Cậu ra xe, ngồi bên trong ôm chặt để Tiêu Chiến, thủ thì an ủi thỏ nhỏ trong lòng.

" Hắn ta chết rồi, em đừng sợ, đừng sợ nữa, có Anh ở đây. Mọi chuyện kết thúc rồi". 🐢

___________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx