[Chương 27] Loạn chiến.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27: Loạn chiến.

———————

Tiểu Tâm lùi về sau một bước, bảo hộ Andrew phía sau, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của người đàn ông kia, mặc dù đã đối chiến khá chật vật nhưng cậu vẫn không thể hiểu rõ cách đánh của người này. Dường như chiêu thức pha lẫn giữa võ thuật truyền thống và tốc độ đối chiến mạnh mẽ của võ thuật nước ngoài, gần như không thấy hắn ta có nửa điểm thất thế. Tiểu Tâm tuy không quá am hiểu võ thuật nhưng những lối đánh thế này có thể tuỳ cơ ứng biến, thậm chí cũng không nắm chắc phần thắng trong tay, trong khi bản thân chỉ biết phòng thủ.

Andrew hoàn toàn là một tên trạch nam, đánh đấm gì đó không có nửa điểm am hiểu, anh cau mày hỏi người kia. "Không nghĩ đến, nơi này cũng có người đến để lấy đồ theo cách này. Tiểu Tâm là một người rất an phận."

Người kia cười lạnh. "Đồ tốt đều được giấu ở chỗ kín đáo, cậu ta không có thì sợ người khác cũng có cách nào lấy được."

"Vậy nên là nói anh dùng cách này đến lấy đồ có hơi bạo lực, không biết còn tưởng cái tiệm rách nát này có gì đáng giá." Andrew nhún vai. "Bắt nạt một người câm, không đáng làm quân tử."

"Ha ha." Người đột nhiên cười lớn. "Quân tử không ai làm thế này để lấy đồ."

"Vậy ngay cả quân tử cũng không bằng!" Andrew bĩu môi. "Phải nói là ngay cả làm người cũng không cần đâu."

"Dùng phép khích tướng cũng không có tác dụng."

"Tôi đang thất thế, khiếu khích anh để anh đánh chết tôi à?"

Tiểu Tâm đứng phía trước cảm thấy Andrew người này tuy tay chân không có võ nhưng ngược lại mồm miệng rất đáng đánh, anh ta không sợ người kia đánh chết mình thì cũng nên nghĩ cho cậu sắp bị hắn ta hành chết đi? Bất quá cậu không phải đồ ngốc mà không hiểu Andrew đang tính toán cái gì, loại người như Andrew, đánh được anh ta thì nhất định phải đánh, tuyệt đối không được để anh ta có cơ hội tính toán.

Mà người kia thì không nghĩ được như thế, dường như bản thân hắn cũng đang nghĩ làm cách nào để lấy được món đồ, Tiểu Tâm tuy phòng thủ nhưng chiêu thức tuyệt đối không phải tay mơ, đối chiến một một không phải ý kiến hay. Hắn ta nói. "Sợ chết thì chỉ cần đem đồ ra, không cần nhiều lời."

"Đồ gì mới được, đừng úp úp mở mở, phiền chết!" Andrew nhếch miệng.

Đối với Andrew cần được ăn đòn này, người đàn ông dường như mất cả kiên nhẫn, hắn lùi về sau, đưa tay với lấy chiếc túi mà mình đã đem theo. Tiểu Tâm thầm nói một tiếng không ổn, cậu lập tức chạy lên phía trước muốn ngăn lại người đàn ông muốn rút vũ khí, người này vậy mà còn sử dụng dao găm, Tiểu Tâm từ phía sau đánh tới, lập tức đã bị tóm lấy tay, vật mạnh xuống sàn.

Tiểu Tâm dường như nghe được tiếng răng rắc từ cánh tay, không biết đã bị thương hay chưa. Người kia cười một tiếng, một tay đè lại Tiểu Tâm, một tay đưa cao dao găm muốn đâm xuống. Chỉ là hắn còn chưa kịp hạ thủ, một người từ phía sau thẳng cước chân đạp mạnh một cái, khiến hắn không phòng thủ liền bị đá văng ra xa. Tiểu Tâm mở to mắt, dường như không tin được.

Người đàn ông có chút không phản ứng kịp mà nhìn lên, một nam nhân cao lớn đang đem Tiểu Tâm kéo lên rồi lại đem cậu ném ra phía sau cho người khác đỡ lấy, còn anh thì bước lên đối chiến.

Tiểu Tâm được Vương Nhất Bác đỡ lấy, hắn cau mày cầm cánh tay cậu. "Bị thương?"

Tiểu Tâm có chút xấu hổ lắc đầu, nhưng dường như bản thân biết tay mình hoạt động không tiện rồi.

"Đi bệnh viện." Vương Nhất Bác lôi Tiểu Tâm đi.

Tiểu Tâm vội vàng lắc đầu, làm một đống thủ ngữ mà hắn không hiểu, Vương Nhất Bác cau mày nói. "Tiêu Chiến sẽ không sao, lo cánh tay anh trước, cẩn thận không chừng thành người tàn phế còn bị câm."

Đối với vị minh tinh độc mồm này, Tiểu Tâm thực sự có chút không biết phải làm thế nào, nhưng nghe cậu ta thì cậu không an tâm, ở trong chỉ còn Tiêu Chiến đối kháng với người kia, mà còn có vũ khí, nhất định không an toàn. Nhưng chưa dừng ở đó, Vương Nhất Bác chỉ vừa kéo Tiểu Tâm ra ngoài đã thấy một chiếc jeep vốn dĩ đậu ở đây từ lâu, có người từ trên xe đi xuống, là hai ba người mặc đồ đen, nhìn qua có chút giống người bên trong. Tiểu Tâm theo bản năng muốn tiến lên phía trước bảo hộ Vương Nhất Bác, nhưng hắn đã đưa tay ngăn lại.

Đám người kia tiến về phía này, dường như nhìn không ra có điểm hảo ý nào, những người xung quanh đều tản đi, một phần bị sợ bị liên luỵ, một phần ở lại hóng náo nhiệt, dường như biết rõ nơi này sắp xảy ra ẩu đả. Vương Nhất Bác cười một tiếng. "Hôm nay lão tử mà bỏ mạng ở đây, nhất định cũng phải đánh một trận thống khoái."

Tiểu Tâm nghe Vương Nhất Bác nói mà sợ hết hồn, nghĩ hắn sẽ liều chết liền cầm tay hắn kéo lại, lắc đầu liên tục. Vương Nhất Bác liền rút tay ra. "Đừng có kéo!"

"Cậu không được làm liều!" Tiểu Tâm dùng thủ ngữ nói.

"Ai mà làm liều, tôi cũng sợ chết!" Vương Nhất Bác lầm bầm. "Còn chưa lừa được Tiêu Chiến về nhà, nghĩ lão tử chết dễ như vậy!"

Nói đoạn liền thẳng chân đạp một người muốn nhào tới, hắn đẩy Tiểu Tâm ra phía sau, lập tức một mình đánh với ba người mặc áo đen. Lúc này Andrew từ bên trong chạy ra, nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đánh nhau cũng sợ hết hồn, Tiểu Tâm thì né trái né phải, xem chừng tay có thương tích. Bên trong Tiêu Chiến và người đàn ông kia đánh bất phân thắng bại, chỉ có Andrew là vô dụng không thể giúp. Trong tay anh hiện là con chip ghi âm vừa mới tách ra được, không thể để nó rơi vào tay bọn người này, Andrew nghĩ một chút liền đem nhét vào túi áo khoác kéo lại, xông đến chỗ Tiểu Tâm đá bay một tên đang giữ lấy cậu ta.

Cùng lúc đó, cánh cửa tiệm của Tiểu Tâm bị va chạm như muốn gãy, người đàn ông áo đen gần như bị đá bay ra ngoài, con dao găm trên tay cũng văng ra xa. Mọi người đều bị tiếng động bên này thu hút, chỉ thấy người kia chật vật đứng dậy, liên tục lùi về phía sau, nhìn khắp nơi tìm kiếm con dao của mình. Andrew thấy con dao nằm im một chỗ liền nhanh chân chạy qua cầm lên, không cho hắn có cơ hội chộp được. Tiêu Chiến từ trong nhà đi ra, bên tay trái nhiễm đỏ một màu, ngoài ra không có xây xát gì khác, dường như là bị người kia chém phải.

Vương Nhất Bác nhìn thấy liền thẳng thân đạp vào tên đang giữ lấy mình, đương lúc định quay sang chạy về phía Tiêu Chiến, thì có người cầm vai hắn kéo lại, phút chốc có chút sơ hở mà bị giữ lấy, không thể thoát.

"Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến cũng nhìn thấy, anh định chạy qua thì thấy tên kia cầm dao kề vào cổ Vương Nhất Bác, không cần nói cũng biết muốn làm gì. Bước chân Tiêu Chiến khực lại, lạnh lùng nói. "Thả cậu ấy ra!"

"Đem sợi dây ra." Người đàn ông mặc áo đen lùi lại, cười lạnh một tiếng.

"Ngươi là cái gì nói bọn ta thì bọn ta phải nghe?" Andrew cười nói, hai tay đút túi nhướn mày nhìn bọn chúng. "Đem cái gì giá trị trao đổi một chút đi."

Mọi người chỗ này gần như kinh ngạc nhìn Andrew, cảm thấy anh ta nói chuyện có phải hơi... ngáo không? Chỗ này ngoài Vương Nhất Bác ra thì có gì đáng giá hơn à? Tiêu Chiến biết Andrew lại bắt đầu nói nhảm rồi, định tiến lên thương lượng một chút, trong đầu cũng đã nghĩ làm cách nào để cứu Vương Nhất Bác. Anh không nghĩ sẽ cần bắt được bọn người này, Vương Nhất Bác quan trọng hơn, bọn người này tuy nhìn rất lạ nhưng mục đích rất rõ ràng, muốn điều tra ngọn nghành không khó.

"Thằng nhóc này không quan trọng? Cũng không cần giữ mạng, giết đi." Người đàn ông nhếch mép, cũng không cần thương lượng gì khác.

Lưỡi dao sắc bén kề bên cổ Vương Nhất Bác dần ấn sâu vào da thịt hắn, mặt Vương Nhất Bác vẫn không thấy nửa điểm thay đổi, cũng không nói gì. Cho đến khi trên chiếc cổ trắng thon của Vương Nhất Bác dần xuất hiện một vệt máu nhỏ, còn chưa kịp hả hê vì nhìn thấy một màn chật vật của đám người Tiêu Chiến thì đột nhiên họ nhìn thấy một thân ảnh nhoáng lên, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Tiêu Chiến nhanh như một cơn gió đã xuất hiện bên cạnh, mà con dao găm vốn dĩ đang nằm trong tay Andrew từ bao giờ lại được anh cầm trong tay. Nếu không phải người đàn ông kia phản ứng nhanh, thì nhất định đã bị Tiêu Chiến chém chết.

Hắn ta mặt cắt không còn một giọt máu nhìn động tác của Tiêu Chiến so với lúc đối chiến trong cửa tiệm còn nhanh hơn, hắn chật vật né trái né phải, có vẻ như Tiêu Chiến không thành thạo sử dụng vũ khí lạnh nên tốc độ có chút chậm lại. Rốt cuộc cảm thấy con dao này quá dư thừa, Tiêu Chiến đem nó cắm sâu xuống nền đất, đứng dậy tiếp tục đối chiến với người đàn ông. Người này lại quen sử dụng vũ khí, đánh tay đôi như thế này thì yếu thế hơn một chút, phút chốc đã bị Tiêu Chiến dồn vào đường cùng, anh đè sấp hắn xuống nền đất, bẻ tay hắn ngược ra sau, đều không nói một lời nào.

Cùng lúc, Vương Nhất Bác đã thấy được sơ hở của kẻ đang giữ lấy mình, mặc dù hắn cũng cực kỳ ngạc nhiên khi thấy Tiêu Chiến đột nhiên xuất thủ như thế, nhưng tay anh đang bị thương, sắc mặt dường như đã bắt đầu chuyển sắc sang tái nhợt, hẳn là mất máu rồi. Vương Nhất Bác đưa tay đánh về phía sau, thụi một cú vào bụng tên giữ lấy mình, gã vừa buông Vương Nhất Bác ra đã bị hắn xoay người đạp thêm một cú ngã lăn ra đất.

"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác vừa gọi vừa chạy tới chỗ anh, hắn nhìn Tiêu Chiến có chút sững sờ, Tiêu Chiến giờ đây trên người đều toả ra sát khí, hai mắt đỏ ngầu, gân xanh trên cổ nổi lên từng vết rõ ràng, thậm chí còn dùng sức bẻ cánh tay người kia làm hắn ta phải nghiến răng rên rỉ. Tay trái của anh nhiễm đầy máu mà chẳng thấy anh nhíu mày đau đớn, lúc nhìn thấy Vương Nhất Bác chạy tới, ánh mắt của anh cũng không giống bình thường sẽ lo lắng cho hắn có bị sao hay không. Chỉ thấy anh lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt là Vương Nhất Bác, nhưng không phải là ánh mắt hắn dùng để nhìn anh, hoàn toàn là một đôi mắt vô hồn không tiêu cự, Vương Nhất Bác không thấy được Tiêu Chiến qua đôi mắt của anh.

Mắt Tiêu Chiến rất đẹp, Anson từng nói qua với Vương Nhất Bác. Mặc dù Tiêu Chiến rất nghiêm khắc và bảo thủ, nhưng ánh mắt của anh lại vô cùng dịu dàng, lúc bình thường thì là nhu hoà như nước, lúc vui vẻ mắt sẽ sáng lên, hệt như có vệt nước lấp lánh khiến đôi mắt của anh như có chứa sao trời vậy. Lúc nghiêm túc ánh mắt vẫn luôn chuyên chú, nhìn ra được sự tinh ranh trong đôi mắt đó, lúc tức giận thì lại sắc bén rất doạ người. Còn những lúc anh thả lỏng hay gặp chuyện gì đó cực kỳ thú vị thì sẽ thấy đôi mắt đó trong suốt hệt như một viên ngọc quý giá không có chút tạp vật, trong sáng đến mức khiến người khác nghĩ rằng anh chỉ là một đứa trẻ đơn thuần tinh khiết. Đôi mắt của Tiêu Chiến dường như là thứ bộc lộ rõ ràng cảm xúc của anh nhất, đồng thời cũng là thứ đẹp nhất mà Vương Nhất Bác nhìn qua, hắn đã từng nghĩ sẽ không có bất kỳ ai trên đời này có thể có được một đôi mắt có hồn như Tiêu Chiến.

Đúng vậy, Vương Nhất Bác nhìn được "Tiêu Chiến" qua đôi mắt của anh, hắn thấy được con người anh như thế nào chân thật, là như thế nào mới là Tiêu Chiến của hắn. Còn bây giờ, anh không phải Tiêu Chiến của hắn nữa.

———————

Phát hiện ra rằng nam chính trong truyện của mình được buff nhiều quá!!!

Không phải là em bỏ fic đâu, là em lười đăng bài á, lười kiểm tra chính tả á mọi người. 😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro