1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thị trấn nhỏ này, trừ trung tâm an toàn tách biệt ra, thì tất cả những nơi khác đều cực kỳ hoang vu.

Thực vật khô héo, cho thấy rõ sự lụn bại của nơi này, lần rò rỉ hạt nhân đó dường như ngay tức khắc cướp đi sự sống của thị trấn nhỏ, thi thoảng bên ngoài sẽ có nhân viên đến dò xét, cầm máy dò, mặc quần áo bảo hộ nặng đi tới.

Vương Nhất Bác mỗi người bọn họ cầm một khẩu súng săn, nó đã được tái cấu trúc, không giống như súng hắn thường luyện tập trong quân đội, rất nặng, nhưng sức mạnh rất lớn, nghe nói được chế tạo dành riêng để tiêu diệt sinh vật biến dị đột nhiên xuất hiện.

Ở trong quân đội, kĩ thuật bắn súng của Vương Nhất Bác nổi danh là rất tốt, thi đấu bắn súng hàng năm hắn đều dành quán quân, nhiệm vụ lúc này, tuy hắn không dẫn đầu, nhưng tất cả mọi người đều kì vọng rất cao vào hắn.

Lý Khắc trang bị súng xong, đi theo Vương Nhất Bác cùng ra ngoài, quần áo bảo hộ làm động tác của bọn họ trở nên chậm chạp.

Cấp trên nói, hai tuần trước ở ven rừng cây nhỏ, phát hiện nhân viên công tác bị cắn chết, xem vết cắn, không giống như sinh vật bình thường, nhưng bởi vì không biết là thứ gì, nên tất cả mọi người không thể kết luận.

Lúc ấy có người ở rừng cây nhỏ tìm được một loại động vật có lông tương tự, giống như được cắt ra từ cành cây, nhanh chóng mang về phòng thí nghiệm, để nghiên cứu viên phân tích, cuối cùng kết luận là, gen đã bị biến dị, nơi này vì nhiễm phóng xạ nên đã xuất hiện sinh vật biến dị.

Thời gian một tuần, nhất định phải giải quyết xong xuôi.

Đây là mệnh lệnh của cấp trên.

Kế hoạch ban đầu vốn là tới ven rừng cây xuất hiện con thú cắn người, để xem có thể gặp được gì hay không, nhưng Vương Nhất Bác và bọn họ ở một ngôi nhà nhỏ gần đó cho đến khi trời tối, cũng không thấy sinh vật gì xuất hiện, cuối cùng cấp trên nói muộn rồi, ngày mai mọi người lại thảo luận biện pháp đối phó, rồi dẫn bọn họ quay về.

Lần đầu tiên làm nhiệm vụ, rất đáng tiếc, không công mà về.

Đến tối, Vương Nhất Bác không ngủ, hắn nhìn Lý Khắc đang ngủ say, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ lo lắng không rõ, ở trên giường lăn qua lộn lại, mở mắt nhìn mấy ngôi sao lấp lánh trên trời đêm.

Từ trên giường ngồi lên, Vương Nhất Bác cầm theo thẻ, chuẩn bị đi ra hành lang mua vài chai rượu bia gì đó để uống, lúc này hắn cần đến loại đồ uống có cồn để có thể ngủ ngon hơn, cám ơn trời đất, nơi này vẫn còn thứ đồ này.

Không thể nói rõ có ngoài ý muốn hay không, hắn lại gặp Tiêu Chiến.

Vẫn là ở hành lang này, phía trước máy bán hàng tự động, cúi người nhìn thứ gì đó bên trong, hiện tại đây anh không mặc áo blouse trắng, mà mặc một chiếc áo len màu đen khá lớn, không có cảm giác nghiêm túc như ngày hôm đó.

" Hì. " Tiêu Chiến nhìn hắn, cười cười, chủ động đến tiếp đón.

" Không ngủ được, ra ngoài mua bia uống." Vương Nhất Bác bước tới, mở miệng nói, sau đó quét thẻ, chọn hai lon bia, lúc nghiêng qua lấy đồ, Tiêu Chiến vẫn đứng ở đó, cũng không tránh ra, bởi vì dựa vào rất gần, Vương Nhất Bác cảm nhận được hơi thở của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác đứng thẳng người, nâng cốc đưa cho Tiêu Chiến, ngón tay chạm trúng đối phương, hắn chạy nhanh buông lỏng tay ra.

" Một lon làm sao đủ được. " Rất nhanh, hai người mất ngủ, uống xong lon bia, Tiêu Chiến vứt vỏ lon bia, xoay người, lại mua thêm hai lon, đưa cho Vương Nhất Bác.

Hai người cứ như vậy mà uống bia, Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói chuyện anh ở hai năm, lúc đầu tới cũng là vì nhiệm vụ, nghĩ chỉ ở lại hai tuần, kết quả lại tận hai năm, thời điểm nói những lời này, thật ra Tiêu Chiến rất bình tĩnh, không có một chút khó chịu.

" Ây dà, mau chóng chấm dứt nhiệm vụ này đi, tôi còn muốn trở về uống Starbuck nữa, cà phê bán ở căn tin này khó uống thấy sợ luôn. " Tiêu Chiến uống một ngụm bia, cao giọng một chút, cảm thán một câu.

Trên thực tế, Vương Nhất Bác cũng rất rõ, người tới nơi này, rất khó nói khi nào thì có thể rời đi. Trấn nhỏ này tựa như một cái toà thành, người vào biết rõ không lường được, rồi lại chỉ có thể chờ không biết khi nào mới chấm dứt, ngày qua ngày, so với cuộc đời của người nhiễm phóng xạ, ngày tháng của bọn họ, không có ngày cuối cùng.

Vương Nhất Bác vốn chỉ tính uống một lon bia rồi quay về ngủ, bất tri bất giác cùng Tiêu Chiến nói chuyện phiếm, uống hết bốn năm lon, uống đến mức đầu óc choáng váng, nhưng vẫn không thấy buồn ngủ, Tiêu Chiến và bề ngoài của anh không quá giống nhau, nói rất nhiều, hơn nữa nói chuyện cũng rất thú vị, thường xuyên dùng một ít từ khoa trương để miêu tả một số câu chuyện đáng sợ. 

" Cậu biết không? Ngày đó bộ xương cốt của loài động vật kia được đưa tới, tôi rất sợ, sao xương có thể lớn như vậy, chắc nó là khủng long. " Trong tay còn cầm lon bia, nói lên nói xuống sinh động như thật, mở bàn tay ra, hình dung bộ xương cốt kia rốt cuộc có bao nhiêu dọa người.

" Khủng long có trên thế giới này, nhân loại sẽ diệt vong ." Vương Nhất Bác bị động tác miêu tả của anh chọc cười, tiếp lời, có cồn ảnh hưởng, tâm tình hắn trở nên thoải mái hơn.

" Các cậu đến để giết những sinh vật dị hình này sao? "

" Coi như vậy đi, có thể giết được hay không cũng không biết, dù sao chúng tôi cũng được gọi tới đây." Vương Nhất Bác cúi đầu, ngược lại rất thành thật.

" Vậy cậu đúng là chúng . . tôi , nhóm cứu hộ. "

Không biết có phải mình nghe được thoáng qua hay không, Vương Nhất Bác cảm thấy thời điểm Tiêu Chiến nhẹ giọng nói những lời này, từ "chúng tôi" , ngừng lại một chút, nghe giống như đang nói " Vậy cậu đúng thật là cứu hộ của chúng tôi. " , nhất định là mình uống nhiều rồi, hắn xiết chặt lon bia trong tay, ngẩng đầu lên, đối diện với hai mắt cười ôn nhu như nước của Tiêu Chiến, bên trong cảm thấy nhộn nhạo.

Thùng rác không tính là to, nhanh chóng bị nhét đầy bởi vỏ lon bia của hai người bọn họ, Vương Nhất Bác cảm thấy hơi chóng mặt, không muốn uống nhiều thêm nữa, nhưng hắn quả thực không muốn quay về, đột nhiên, hắn nhìn Tiêu Chiến tiến sát lại gần hắn, khoảng cách cực kỳ gần, gần đến mức hắn có thể nhìn rõ lông mi của Tiêu Chiến.

" Muốn nhìn thành tế bào dị hình không? "

Thanh âm nói chuyện rất nhẹ, mềm mại giống như kẹo bông, mang theo dụ dỗ.






Phòng thí nghiệm của Tiêu Chiến, là một không gian độc lập, thang máy số 5 mở cửa, chỉ có một căn phòng này, Vương Nhất bác chờ Tiêu Chiến quét thẻ, sau đó đi vào theo anh.

Chờ sau khi cánh cửa mở ra, Vương Nhất Bác coi như được mở mang tầm mắt.

Ở đây trên kệ đều đặt đĩa petri, to to nhỏ nhỏ đều là mấy mẩu nuôi cấy, còn có rất nhiều lọ không biết đang ngâm thứ gì ở trong, trên bàn có một vài chiếc kính hiển vi và dụng cụ, còn có hai chiếc máy tính.

Tiêu Chiến cởi áo khoác len ra, bật điều hòa, chỉ mặc mỗi áo phông, xoay người nhìn Vương Nhất Bác, dường như đang chê cười dáng vẻ kinh ngạc đến ngây người của hắn.

" Sợ à? " Tiêu Chiến bước qua, mùi thuốc khử trùng trên người hòa lẫn trong căn phòng, quyện thành một.

" Chưa từng thấy trường hợp thế này. " Vương Nhất Bác hồi thần, sau đó cầm một quyển sách trên bàn, nhìn vào nó, có vài sinh vật kì lạ được in trên đó,  cùng với một số từ thoạt nhìn có vẻ giống tiếng Anh.

" Đó là tiếng Nga. " Tiêu Chiến liếc thoáng qua, nói.

" Anh biết tiếng Nga? "

" Từng học qua. " Tiêu Chiến đi đến trước kính hiển vi, sau đó ngồi xuống, mở máy, lấy một đĩa petri từ trong tủ lạnh, đặt lên.

" Lại đây xem này. " Sau khi cài đặt xong, anh xoay người, vẫy vẫy tay với Vương Nhất Bác, gọi hắn qua.

Vương Nhất Bác bước qua, nhìn Tiêu Chiến đang cúi đầu để điều chỉnh tiêu điểm kính hiển vi, sau gáy lộ ra một mảng da thịt, trên đó còn có chút lông tơ, xem ra rất mịn màng, khiến người ta muốn đưa tay chọc vào.

Kiềm chế xúc động, Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến một bên chỉnh tiêu điểm một bên cười nói: " Thật sự rất buồn nôn, cậu đừng bị dọa sợ nha, tôi không chịu trách nhiệm đâu. "



Một lát sau, cuối cùng Tiêu chiến cũng chỉnh kính xong, sau đó quay đầu lại, giương mắt nhìn Vương Nhất Bác, nhướn mày, mang theo ý cười.

" Mau đến xem. " Nói xong, anh nghiêng người sang bên cạnh, nhưng cũng không tời khỏi chỗ người, Vương Nhất Bác cũng không biết làm sao cho phải, chỉ đành khom người, đặt ánh mắt vào kính hiển vi.

Đúng là ghê tởm thật, các tế bào nhỏ liên kết với nhau còn mang theo vết máu đỏ, nằm rải rác trong cái đĩa petri nhỏ đó, toàn thân Vương Nhất Bác nổi da gà, càng khiến hắn nổi da gà hơn chính là, lúc này Tiêu Chiến kề sát ngực hắn, bả vai đúng phải ngực hắn, cứ như vậy ngồi phía trước hắn, tuy rằng Tiêu Chiến nghiêng người, nhưng vẫn rất rất gần nhau.

Mùi khử trùng trong phòng thí nghiệm quá nặng, Vương Nhất Bác nhíu mày, hắn cảm giác Tiêu Chiến ở trên ghế chuyển động, như vậy, ngực hắn và lưng anh cọ qua cọ lại, mặt cũng sắp kề sát.

" Xem cái này vui không? " Giọng nói nhu hòa của Tiêu Chiến vang lên bên tai, Vương Nhất Bác cảm giác cồn trong cơ thể trào lên.

" Cũng tàm tạm. " Khống chế cảm xúc, Vương Nhất Bác cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, khí nóng thổi từ cửa thoát khí trên đầu hắn, làm hắn cảm thấy nóng nực khó chịu.

" Muốn làm gì đó vui hơn không? "

" Hửm? "




Mắt còn đang dán lên kính hiển vi, Vương Nhất Bác cảm giác có một bàn tay từ phía trước ôm lấy, vòng qua cổ mình, hắn không thể động đậy, Tiêu Chiến khẽ vuốt ve cổ hắn, xúc cảm làm da đầu hắn run lên.

Lỗ tai bị người nhẹ nhàng tiếp cận, hơi thở của Tiêu Chiến gần trong gang tấc, dường như còn đem theo chút tiếng rên rỉ, người Tiêu Chiến dính sát người hắn, tư thế này, Vương Nhất Bác cảm giác hạ thể mình đột nhiên bị người khác cách một lớp quần nắm lấy.

Trong nháy mắt, tất cả huyết dịch đều nhằm đến nơi đó.

Đợi khi hắn rời mắt khỏi kính hiển vi, đã bị Tiêu Chiến ngồi phía trước ôm lấy, ánh mắt người này nhìn hắn say mê, đem theo một ít men rượu, mặt ửng hồng.

" Chơi không? " Vẫn là thanh âm như vậy, vẫn mềm mại, tay ôm Vương Nhất Bác còn đu đưa.

Vương Nhất Bác cảm thấy phía dưới của mình cứng đến phát đau, giống như muốn phá hỏng đũng quần, hắn không chút suy nghĩ, đè Tiêu Chiến, sau đó hôn xuống, đem môi anh ngậm trong miệng, lại mút vào, giống như đang ăn kẹo bông.



" Ưm. . . . " Tiêu Chiến không nhịn được tiếng rên rỉ, được Vương Nhất Bác hôn rất thoải mái, anh sống chết ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, tư thế này thật sự không quá thoải mái, nhưng anh không muốn buông, muốn Vương Nhất Bác hôn anh mạnh bạo hơn.

Hai chân bị đầu gối Vương Nhất Bác mở ra, đụng thẳng vào hạ thể Tiêu Chiến, cuốn theo nụ hôn của Vương Nhất Bác, cơ thể anh run lên.

Bị Vương Nhất Bác nhấc khỏi ghế, sau đó đặt lên bàn, lý trí còn sót lại một chút, để Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến di chuyển tránh khỏi chiếc kính hiển vi, hai tay hết xoa lại nắn bóp mông Tiêu Chiến.

Quần áo sớm đã không biết vứt ở đâu, Tiêu Chiến tựa lên bàn, ôm Vương Nhất Bác, cắn vai hắn, cảm giác ngón tay người này đâm rút trong hậu huyệt mình.

" Kẹp cái gì? " Vương Nhất Bác thở dốc, hắn dùng hạ thể thô cứng cọ vào đùi trong Tiêu Chiến, làm dịch tuyến tiền liệt dính hết lên đó, ngón tay trong cơ thể anh cong lên.

 " Không, không kẹp. " Tiêu Chiến rên rỉ, vì Vương Nhất Bác được huấn luyệt, ngón tay mang theo vết chai, vừa thô bạo vừa ngứa.

" Chỉ là ngón tay mà anh kẹp chặt thế này, đợi chút nữa còn không kẹp chết tôi? " Vương Nhất Bác nói khẽ, ngữ khí mang theo một chút ý đùa.

Nghe hắn nói những lời này, Tiêu Chiến run lên, anh động tình khó nhịn, cảm giác Vương Nhất Bác đang ra vào giữa hai chân mình, côn thịt bắt chước tư thế giao hợp, vặn vẹp người, kêu ưm ưm.

" Dâm đãng. " Vương Nhất Bác nhìn bộ dáng mất hồn kia của Tiêu Chiến, cảm thụ được mông anh dụng lực ma sát, rút ngón tay ra, nhéo đầu ngực của anh một chút, ngón tay còn đem theo dâm dịch trong cơ thể Tiêu Chiến, dính hết lên làn da mịn màng của Tiêu Chiến.

Tình dục khiến hai người đều phát điên, Vương Nhất Bác đâm côn thịt của mình vào, từng chút vùi vào trong cơ thể Tiêu Chiến, Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác liều mạng hôn, lại hôn tới mặt hắn, tai hắn, trán hắn, tay cào hắn một chút, lại ôm hắn.

" A . . . . Sướng thật, rất thích. "

" Sao kêu dâm vậy. " Vương Nhất Bác vẻ mặt hưởng thụ nhìn Tiêu Chiến phát dâm, đột nhiên đánh lên mông anh, sau đó loại xoa nắn, đem khối thịt xoa bóp đến thay hình đổi dạng trong lòng bàn tay mình.

Tiêu Chiến bị làm đến run rẩy, giống như có nước mắt chảy ra, miệng không biết thẹn mà dâm kêu, điên cuồng dùng mông mình cọ vào tay Vương Nhất Bác, muốn hắn bóp mình mạnh hơn, bóp đau mới tốt.

Côn thịt lớn dùng sức ra vào trong hậu huyệt, dịch lỏng của hai người cũng bị lôi ra, dính lên bàn, nếp nhăn trên vách tường trơn ướt mang lại khoái cảm cho Vương Nhất Bác, hắn bị Tiêu Chiến quấn chặt, không thể kiểm soát bản thân, chỉ có thể dùng sức hôn Tiêu Chiến, có vậy mới khống chế cảm giác muốn bắn tinh.

Ưỡn thẳng lưng, Vương Nhất Bác để mình tiến vào sâu hơn, Tiêu Chiến bị hắn đâm ngửa cổ ra sau, Vương Nhất Bác đỡ lấy, kéo người tới trước mặt mình, khuôn mặt này rất đẹp, chìm đắm trong nhục dục vẫn còn lộ ra chút mong manh, bị khoái cảm thể xác bức bách đến mức tuyệt vọng, ánh mắt như vậy, thật giống như hiện tại Vương Nhất Bác đang thao anh, là cứu tinh của anh.

" Sướng không, tao hóa, có phải buồn chán sẽ đi tìm đàn ông thao anh? Chỗ này có bao nhiêu người từng thao anh? " Không biết vì sao, Vương Nhất Bác một bên hung ác thao Tiêu Chiến, không kiềm chế được mà nói ra như vậy.

Tiêu Chiến không trả lời hắn, anh giống như không nghe thấy Vương Nhất Bác, cả thế giới chỉ có cảm giác thỏa mãn từ hạ thể truyền đến, côn thịt to lớn của Vương Nhất Bác cắm anh đến phát điên.

Nói xong, Vương Nhất Bác rút côn thịt ra, dâm dịch cũng chảy ra, hắn ôm Tiêu Chiến tới chiếc sô pha thường được dùng để ngủ trưa, đặt anh lên đó, một lần nữa đâm vào.

Tư thế Vương Nhất Bác dùng sức rất được, mỗi một lần gần như hắn đều đâm đến tận cùng bên trong Tiêu Chiến, hận không thể xuyên thủng, nhìn ngưới thân rên rỉ, khuôn mặt tuyệt mĩ kia, ánh mắt nhắm hở vương một chút nước mắt vì quá sung sướng, tỉnh tỉnh mê mê nhìn hắn.

Người này, thời điểm thế này, còn có thể lộ ra ánh mắt ngây ngô như vậy.

Hạ thể Vương Nhất Bác càng cứng, Tiêu Chiến tựa như khuôn mẫu đàn ông được ưa thích nhất, mặc áo khoác dài màu trắng của phòng thí nghiệm, bộ dáng vừa thanh cao vừa nghiêm túc,  cởi quần áo ra, ở dưới thân hắn, giống như dâm phụ không có đàn ông sẽ chết.

Loại xung đột này làm Vương Nhất Bác không thể khắc chế điên cuồng thao làm, mặc kệ Tiêu Chiến mở miệng cầu xin, cắn lên bả vai hắn.

Cuối cùng, dưới tiếng chửi tục của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến điên cuồng kẹp chặt hậu huyệt, Vương Nhất Bác bị anh kẹp đến không nhịn nổi, chờ sau khi Tiêu Chiến run rẩy lên cao trào, không đến một giây, Vương Nhất Bác cũng rút côn thịt ra, nhanh chóng tuốt vài cái, bắn lên mặt Tiêu Chiến.

Tinh dịch màu trắng ngà, bắn trên mặt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác thở dốc nhìn anh, sau đó ngồi xuống bên cạnh, Tiêu Chiến vẫn duy trì tư thế đó, không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, chỉ há miệng không ngừng hít thở.

Tỉnh rượu hơn chút, tính dục cũng rút đi, lúc này Vương Nhất Bác mới bắt đầu suy nghĩ chuyện vừa phát sinh mà thấy sợ.

Hắn tới đây được hai ngày, vậy mà đã làm chuyện này với Tiêu Chiến.

Điều này khiến hắn bất ngờ.





Bên ngoài cửa sổ tĩnh lặng không chút tiếng động, ở trong một xã hội bình thường, lúc này hẳn đã có rất nhiều người về nhà, chuẩn bị cùng người nhà tận hưởng một buổi tối vui vẻ, hoặc là chuẩn bị bữa sáng cho hôm sau, trò chuyện về những gì đã gặp phải ở bên ngoài kia. 

Còn ở đây, thị trấn hoang bị bóng ma bức xạ hạt nhân bao phủ, mặc kệ là ngày hay đêm, đều yên tĩnh như bị đóng băng. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, đột nhiên cậu nhớ khi còn trong quân đội, những con ve sầu mùa hè phiền phức bên ngoài cửa sổ, tiếng kêu làm hắn không ngủ được, giây phút này lại biến thành niềm hy vọng của sinh mệnh.

" Cuộc sống thật tẻ nhạt. "

Tiêu Chiến đột nhiên quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác, vuốt lại tóc mái hắn, mỉm cười thật đẹp, nói ra những lời này, trong ánh mắt sau cao trào này có phần trống rỗng cùng cô đơn.




. TBC .



Đang ăn nem nướng mà nổi hứng edit mọi người ạ = )) Vừa làm vừa nghĩ mình có biến thái quá không nhờ ヽ(*。>Д<)o゜

Anw, xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu, thật ra mình có làm dở từ tận đợt nghỉ dịch đầu á, chs down mood nên hoãn hết truyện tới nghỉ hè mới ngoi lên up chăm hơn được 🙇‍♂️ngồi một lèo từ 2h chiều tới giờ làm xong là up luôn 🤡 cảm ơn mọi người nhiều nha. 

Một rổ typo như mọi khi nên vẫn nhờ mọi ngừi nhó 🤡😢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro