Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạy Chúa , hãy tha thứ cho con khi con viết H một cách thiếu chuyên nghiệp dù đã đọc trăm truyện H :)))

Lạy Chúa , tôi đã bảo tôi ngây thơ lắm mà , tay nghề non trẻ , không biết viết đâu mà các cô cứ cầu . Thôi tôi xách vali bỏ đi đây , đừng kiếm tôi cho nhọc lòng :))

.
.
.

Cái cảm giác bị Vương Nhất Bác địa hàng thế này làm Tiêu Chiến cảm thấy nóng bức, như cá sắp bị luộc chín dưới cái nắng nóng thiêu đốt từ mặt trời.

Anh có cảm giác như đang bị soi mói, bị sờ soạng trên từng thước da thớ thịt vì cậu.

Anh cảm thấy phần ngực hơi chật, nó khiến anh đau và khó chịu. Nhưng có lẽ hơn cả đau, anh tin mình có cảm giác thật nhức nhối ở tim.

Thật khó thở.

Tiêu Chiến ôm người , cố điều hòa nhịp thở đã sớm trở nên nóng cháy.

"Nhất Bác ngốc, em xong chưa vậy? Xong rồi thì tha cho anh đi. Anh hứa lần sau sẽ không nghịch nữa thật mà."

"Im lặng nào, em đang xem xét nên làm thế nào đã."

Vương Nhất Bác vuốt cằm đăm chiêu, ra vẻ suy nghĩ phức tạp lắm. Tiêu Chiến có phần gấp gáp hỏi rốt cuộc là còn phải xem xét cái gì, cậu không thèm trả lời, chỉ đáp anh đứng yên đó hoặc cậu sẽ kệ anh mắc kẹt với bộ đồ da nịt này.

Đại bảo bị dọa sợ, tuyệt nhiên không dám ho he nửa lời, đứng yên đó cho người ta địa hàng.

'Không biết em ấy đang nhìn chỗ nào nữa? Lưng? Hay là ở ... '

Nghĩ đến đây, cặp đào căng mọng mây mẩy của Tiêu Chiến động động, nóng ran.

Tiêu Chiến bị kích thích bởi ánh nhìn săm soi của Vương Nhất Bác, da chuyển màu tôm luộc ngon miệng, con tim rạo rực, ngượng ngùng muốn thăng thiên cho rồi. Vương Nhất Bác dường như đang dùng ánh mắt nóng rực của cậu rờ mó bộ đồ , sờ soạng cơ thể của anh. Nó làm anh tê dại, đầu óc anh trống rỗng, không thể suy nghĩ gì khác ngoài việc cơ thể đang nóng lên, biến anh thành như kẻ hành bộ trong sa mạc.

Nhưng Vương Nhất Bác đâu có sờ mó gì cơ thể của anh đâu.

Anh tự nhủ hãy bình tĩnh lại, anh là đang dần trở nên thiếu kiên nhẫn.

Tiêu Chiến tự hỏi mình.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Vương Nhất Bác chạm vào anh? Có ổn không? Ổn không nếu cậu dùng bàn tay đó chạm vào cơ thể rạo rực nóng ran này?

Thật ngứa ngáy.

Thật khó thở.

Bộ đồ này quá bó, nó làm anh khó thở, nó làm anh ngứa ngáy tê tê đến muốn ngất. Tiêu Chiến đỏ mắt, phượng mâu phủ tầng nước mỏng, vẻ mặt như thể bị ai ức hiếp làm ủy khuất ghê gớm. Nhưng nó không khiến người ta động lòng thương xót, gương mặt ôn nhuận ủy khuất lúc này chỉ khiến bạn nhỏ Vương Nhất Bác nếu nhìn thấy sẽ muốn tiếp tục bắt nạt anh phát khóc.

Tiêu Chiến cắn cắn môi, đằng sau của anh cảm thấy ngứa quá, muốn được lấp đầy, muốn được thỏa mãn.

Làn da râm ran như kiến bò trên người, khao khát có ai chạm vào, xua tan sự ngứa ngáy tê dại này.

'Nếu Vương Nhất Bác chạm vào ... chạm vào mình thì ... thì có lẽ sẽ hết ngứa?'

Tiêu Chiến hơi ngoảnh mặt, dùng đôi mắt sũng nước mê người nhìn Vương Nhất Bác còn đang đỏ mắt nóng mặt nhìn chằm chặp cặp đào tròn trịa ngon nghẻ của anh.

Vương Nhất Bác nhìn thấy ánh mắt kiều mị của anh, sấm nổ ầm ầm trong đầu, mãnh hổ trỗi dậy, hàng vạn chiến binh vùng dậy sau giấc ngủ bình yên nơi đũng quần.

Chết tiệt! Tiêu Chiến anh là đang mong đợi gì đó mãnh liệt điên cuồng từ cậu phải không?

Vương Nhất Bác là đàn ông đương tuổi sung sức, giới hạn nhẫn nhịn cũng chẳng phải đạt đến tầm với của Liễu Hạ Huệ, đưa tay ra sờ mó mông thỏ thật làm anh giật mình run nhẹ.

Đây là muốn quyến rũ cậu đúng chứ?

Vương Nhất Bác chỉ dùng đầu móng tay để sờ lên làn da nhạy cảm, một ít ngạc nhiên từ đối phương càng thôi thúc cậu, cậu dùng sự sắc nhọn và mềm mại của đầu ngón tay di chuyển vân vê để thỏa mãn Tiêu Chiến.

Châm ngòi dục vọng trong anh.

'Thật trơn tru và mềm mại. Mông của anh ấy thật sự rất mềm mịn đáng yêu, ừm, cũng rất mát nữa. Chỉ sờ vào liền làm đầu những ngón tay của mình như muốn tan chảy ra. Cảm giác này ... rất tuyệt. '

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, nở nụ cười xấu xa đầy thỏa mãn. Nhân sinh kiếp này coi như đủ, cậu không còn luyến tiếc vướng bận.

Cả căn phòng đã đậm mùi tin tức tố hương hoa oải hương thanh nhã của Tiêu Chiến rồi, nó đang mời gọi cậu xơi tái anh ngay và luôn đi.

Vương Nhất Bác đột ngột bóp mạnh một bên đào ngọt của Tiêu Chiến, thành công nghe được tiếng rên rỉ ngọt nị mà anh đã cố kiếm chế.

"A~ !"

Nhận thức được mình vừa rên lên thật dâm đãng phóng loạn, Tiêu Chiến kinh ngạc bịt miệng mình lại, ngượng muốn chết tại trận.

Anh xù lông lên, cách lui cậu mấy bước, mở miệng liền mắng người

"Anh ... Vương Nhất Bác em là đồ ngốc!"

Vương Nhất Bác thật sự cảm thấy phê pha khi được bóp trái đào căng tròn, mịn màng quyến rũ kia lắm nên chẳng thèm để tâm anh mắng gì mình đâu.

Nhưng thế này chưa đủ, cậu muốn nhiều hơn thế.

Vương Nhất Bác cầm lấy cái tai thỏ, đứng dậy tiến về Tiêu Chiến chẳng còn đường lui, chỉ biết giơ móng thỏ cản người.

"Em muốn làm cái gì?"

Anh có thể nghĩ đến việc quan hệ nhưng khi chuẩn bị lâm trận, anh nói thế nào cũng rén chứ.

Lại còn là lần đầu tiên với bạn nhỏ mà tự nhiên mặc cái bộ đồ đáng xấu hổ này.

Vương Nhất Bác không nói gì nhiều, trực tiếp cưỡng chế anh đeo tai thỏ lên, đeo xong còn cảm khái Tiêu Chiến nhà mình đúng là cái gì cũng hợp.

Mặc gì cũng đẹp, mặc gì cũng khiến cậu chết mê chết mệt, cơ mà tốt nhất vẫn là không mặc gì ấy .

"Đứng yên để em coi. Anh còn như vậy nữa em liền để anh kẹt trong bộ đồ này mà chạy long nhong ngoài đường đấy."

Tiêu Chiến thấy vừa nhục nhã vừa ủy khuất biết bao nhưng vẫn cam chịu để Vương Nhất Bác kéo mình lên giường , tạo dáng theo kiểu cậu yêu cầu.

"Ngoan nha, để em chụp vài tấm làm kỉ niệm."

Tiêu Chiến cực lực phản đối trước ý nghĩ biến thái của bạn nhỏ

"Không được."

"Ngoan ngoãn hoặc mặc bộ này ra ngoài đường, anh cứ việc chọn."

Tiêu Chiến bất lực, miễn cưỡng nghe lời cậu mà làm, kệ cậu muốn chụp gì thì chụp. Anh cứ nghĩ chắc rằng cậu chụp xong sẽ tha cho anh sớm thôi, không nghĩ đến cậu lại tháo cà vạt trên người ra để bịt mắt anh lại. Tiêu Chiến không muốn nhưng lại bị dọa, phản kháng bất thành nên đành ngoan ngoãn ỉu xìu để yên cho cậu làm loạn tiếp.

Dù có thế nào, nếu bạn nhỏ thích thì anh vẫn sẽ chiều theo ý cậu.

Huống chi anh còn cảm thấy hưng phấn vì những hành động bá đạo cường ngạnh của cậu nữa kia.

"Chiến ca, anh thực sự rất đẹp khi ở bộ dạng này. Hay là nên trói chân tay của anh lại nữa nhỉ ?"

Tiêu Chiến lắc đầu nguầy nguậy, trong bóng tốii, cơ thể anh trở nên mẫn cảm hơn hẳn bình thường. Hưng phấn cùng chút sợ sệt, dục hỏa cháy bừng muốn tràn ra ngoài cơ hồ ép anh muốn khóc.

Thế vậy nhưng mà chỉ đổi lại tiếng cười xấu xa đáng ghét của Vương Nhất Bác cùng lời trêu đùa nguy hiểm

"Đùa thôi, đừng sợ như vậy. Em rất thích nhưng chúng ta sẽ thử vào lần sau."

Cơ mà tất cả chỉ là xạo quần khi Vương Nhất Bác đi đến ngăn tủ lôi ra thêm một đoạn dây thừng cả lọ bôi trơn. Cậu trói tay anh lại thật chắc, lấy từ trong túi ra một cái chìa khóa nhỏ.

Đây mới đúng là cái chìa khóa của bộ này. Tên Ngụy Hàn đào hoa phong lưu kia lúc về mới nhớ ra để nhầm chìa nên cứ dúi vào tay cậu, bảo là chìa khóa của bảo vật hắn kiếm riêng cho cậu. Vương Nhất Bác ban đầu ngây thơ không hiểu là chìa khóa của cái gì, giờ mới biết tác dụng của nó.

Lách cách.

Cái ổ khóa rơi xuống, phần dưới của Tiêu Chiến theo đó cũng bị tháo ra. Tiêu Chiến đương nhiên hiểu được mình đã được giải phóng khỏi bộ đồ quái đản này, đang mừng phát khóc.

Chẳng ngờ đến bạn nhỏ lại dùng lực ép anh nằm sấp xuống, nâng cao mông lên, thuận thế nhét dị vật vào bên trong cúc huyệt hồng hào non mềm còn chưa được khai phá của anh.

"Ư ... a .. a. Em làm gì vậy?"

Dị vật nhỏ bé trơn ướt thuận theo ngón tay sũng nước của cậu tiến sâu vào hậu huyệt, Tiêu Chiến có thể nhận thức được rất rõ ngón tay cậu đang tiện ý khều khều cảm thụ những nếp uốn trong mình.

Anh oằn mình rên rỉ, phun khí nóng nhiệt bức bối, thở dốc.

Vương Nhất Bác rút tay ra, để anh cảm thấy mất mát và trống rỗng nơi hậu huyệt không thể ngừng co rút mấp máy đòi hỏi.

Cậu đè ấp lên Tiêu Chiến, dùng lưỡi liếm lên cái tai trắng ngần xinh đẹp, thì thầm bên tai anh

"Chiến ca, có phải anh đang rất muốn em không? Muốn em dùng huynh đệ của em đây đâm vào sâu trong anh ?"

Tiêu Chiến nghe thấy tiếng lách cách tháo bỏ thắt lưng cả tháo quần, cảm nhận rất rõ có thứ gì đó nóng rực đánh bạch cái vào mông mình. Anh có thể không nhìn thấy nhưng anh có thể mơ hồ cảm nhận được đó là dương vật của Vương Nhất Bác.

"Đừng mà ... "

Anh vừa lên tiếng có ý phản kháng, Vương Nhất Bác liền bật công tắc lên để cho trứng rung hoành hành dữ dội trong anh.

Tiêu Chiến cong người run lên, bật thốt ra những tiếng rên rỉ yêu mị mà Vương Nhất Bác nghe đến thích chết đi được.

Vương Nhất Bác giải phóng tin tức tố của mình ra, dần dần đưa Tiêu Chiến nhấn chìm vào ham muốn tình dục mãnh liệt.

Cậu bức anh đến bật khóc, vặn vẹo xoay mông cầu xin trong tiếng nức nở nghẹn ngào.

Anh không muốn tiếp tục chịu đựng sự ngứa ngáy này nữa, cái trứng rung kia căn bản không thể dập tắt dục hỏa trong anh. Anh muốn một cái gì đó mạnh mẽ hơn đâm vào bên trong cái huyệt đói khát cầu hoan của mình, lấp đầy nó, xóa bỏ sự trống rỗng hư không này.

Cái trứng rung đáng ghét kia lăn lăn lộn lộn trong anh dữ dội, thi thoảng mới đè ép lên điểm G trong hậu huyệt dàng làm anh khó chịu muốn phát điên. Anh muốn nhiều hơn là một cái trứng rung chẳng thể thỏa mãn dục vọng ái tình của anh giống như đại nhục bổng nóng hổi với những đường gân xanh của Vương Nhất Bác.

Anh không nhìn thấy nhưng độ lớn của nó, Vương Nhất Bác biến thái đã để cho tay anh sờ được rồi thì đương nhiên anh biết.

"Ca, muốn không?"

"Ư ... có .. Hưm ... Có nha .. hức .. Giúp anh."

Vương Nhất Bác vẫn không thể thôi xấu xa, cậu hôn lên lưng anh, như một tín đồ bày tỏ lòng thành với chủ nhân yêu dấu, liếm láp một đường như tận hưởng món kem ngon tuyệt, nói

"Vậy thì cầu xin em đi. Nói đi , nói lão công hãy mau thao anh đi."

Vương Nhất Bác bắt đầu công đoạn khuếch trương cho Tiêu Chiến, từ một ngón thành hai, hai thành ba. Hậu huyệt chưa từng được khai phá, dị vật làm trướng ngạnh, anh rên rỉ kêu đau, em mau rút ra đi nhưng Vương Nhất Bác còn lâu mới thèm nghe.

Súng đã lên nòng, tên đã lên dây, hàng vạn con cháu trong đại nhục bổng của Vương Nhất Bác đã sẵn sàng bắt đầu cuộc đua để sinh ra đời thì sao có thể từ bỏ. Cậu dỗ ngọt anh, dùng tay còn lại thủ dâm cho dương vật của Tiêu Chiến hòng gia tăng khoái cảm, dời đi sự chú ý của anh khỏi để tâm cái đau bên dưới.

Tất nhiên cậu không quên tìm kiếm điểm G yêu dấu của Tiêu Chiến. Sau khi nghe thấy thanh giọng rên rỉ của Tiêu Chiến đột nhiên cao vút, Vương Nhất Bác để xác định còn ấn ấn lên điểm gồ mềm oặt nhũn nhẽo, tận hưởng trước tiếng rên ngọt nị từ đối phương.

"Ca, nói rồi em liền thỏa mãn anh."

Tiêu Chiến nghe thế ban đầu còn cắn răng không chịu nói, nhất quyết cứng đầu không đầu hàng.

Nhưng ý chí sớm đã bị tình dục ăn mòn, cuối cùng không nhịn nổi " tra tấn" nữa liền nói lớn lời cầu xin hèn mọn

"Lão công, thao anh! Thao mạnh vào!"

Dứt lời, trứng rung liền bị rút ra, bị ném sang một bên không thương tiếc, dương vật của Vương Nhất Bác một đường thẳng tiến ngay vào bên trong Tiêu Chiến, ép những nếp uốn bên trong phẳng ra.

Tiêu Chiến kêu la một tiếng thảm thiết, rên la khổ sở trong nước mắt

"Đau quá! Em rút ra!"

Vương Nhất Bác biết hậu huyệt bị căng ra cực hạn kia nhất thời chưa thích nghi được dù đã khuếch trương, thấy anh kêu khóc đau nên cũng xót xa lắm, kiên nhẫn nín nhịn để anh thích ứng.

Nói thật thì anh kẹp cậu chặt thế cậu cũng đau đó chứ bộ.

Vương Nhất Bác ôm eo anh ngồi dậy, cùng nhau hôn môi, trao đổi dịch vị, tứ chi giao triền.

Hai người họ ai cũng nghĩ môi đối phương thật ngọt, ngọt đến nghiện, thậm chí còn luyến tiếc vì phải tách ra do thiếu dưỡng khí.

"Nhất Bác, em động đi. Cầu em. "

Tiêu Chiến nài xin Vương Nhất Bác sau khi lại cảm thấy ngứa ngáy khổ sở, bản thân cũng tin sẽ thích ứng được, cậu cầu còn không được liền như ngựa đứt dây cương, lập tức banh mông Tiêu Chiến ra, bắt đầu điên cuồng luật động trong anh.

Đây chính là điều cậu muốn suốt bấy lâu nay.

Được thấy dáng vẻ phát tao của anh, thấy cơ thể rải đầy dấu hôn khẳng định chủ quyền của mình trên làn da trắng noãn mềm mịn kia hay bộ dạng khuất nhục sợ hãi, nghe tiếng thở dốc đậm sắc vị ái tình cầu hoan hay chứng kiến hậu huyệt của anh tham lam mút mát lấy côn thịt của mình chính là điều cậu khát cầu suốt thời gian khổ sở vừa qua.

Cà vạt bịt mắt anh bị lỏng, Vương Nhất Bác xoay anh lại liền có thể thấy đôi mắt sũng nước mang sự mông lung mờ mịt, mang chút sợ hãi mơ hồ vì sự luật động mạnh mẽ của cậu, Vương Nhất Bác càng thêm nóng người.

Đúng vậy.

Sẽ chẳng còn gì hay hơn khi thấy dáng vẻ khuất nhục, sợ hãi, mơ hồ rên rỉ phát tao của anh cả.

Chẳng có gì tuyệt hơn thế.

Vương Nhất Bác ngậm lấy hạt đậu nhỏ bé mê người trên người anh, không nhẫn tâm bỏ quên cả bên còn lại, vân vê nắn bóp kích thích anh nhiều hơn nữa. Bắt ép anh phải rên rỉ vì khoái lạc cậu đem đến nhiều thêm nữa.

Vương Nhất Bác vẫn khát cầu được thấy dáng vẻ bị khi dễ, bị giày vò, dâm đãng làm cậu đê mê mà yếu nhược đáng thương của anh, không ngừng mở lớn chân cầu cậu thao lộng chết, cuối cùng cũng được toại nguyện.

Vương Nhất Bác nói những lời dâm ngôn uế ngữ, làm anh bị kích thích co thắt hậu huyệt bất ngờ, suýt chút nữa khiến cậu bắn tinh sớm.

Cậu nhìn đến tuyến thể sau gáy anh, không do dự cắn nát nó, thành công đánh dấu anh thành của mình. Hai mùi hương một thanh nhã dịu dàng một thanh mát cường bá mạnh mẽ hòa lẫn vào nhau, không hè tạo ra sự xung khắc khó chịu, ngược lại tạo ra hương thơm dịu mát làm người ta khoan khoái, thích thú. Tiêu Chiến bị cậu bất ngờ cắn xuống tuyến thể nhạy cảm, bị đánh dấu thì rên lên một tiếng cao vút, hậu huyết co bóp dữ dội, người giật nảy lên, run rẩy mềm yếu. Cậu đang thao lộng anh, quy đầu đã chạm đến khoang sinh sản vẫn luôn đóng cửa ngủ yên, ngơ ngơ ngác ngác, vẫn là xuyên xỏ vào trong.

Tiêu Chiến khóc kêu lên, thật sự rất đau.

Đau thì đau đấy nhưng Vương Nhất Bác đã chẳng còn đủ nhân từ hay kiên nhẫn để tiếp tục trò mơn trớn xoa dịu anh nữa, cậu tiếp tục đỉnh lộng liên cuồng vào trong anh, thúc mạnh vào khoang sinh sản ấm nóng kia, thỏa mãn cảm thụ những nếp uốn như những bàn tay nhỏ đang xoa vuốt, hôn lên dương vật của cậu.

Càng thúc càng sướng, càng thúc càng muốn đem cái hai túi tinh hoàn kia nhét thẳng vào trong hậu huyệt của anh. Tiêu Chiến thực sự là cực phẩm. Anh tuyệt hơn cả sự tưởng tượng của cậu nhiều lắm. Anh khiến cậu chết mê chết mệt cái cảm giác được ở trong anh khuấy đảo, cảm nhận khoái lạc mê say.

Tiêu Chiến bị khoái cảm như sóng triều dồn dập, giờ chỉ còn biết thuận theo dục vọng, không ngừng rên rỉ dâm đãng dưới thân Vương Nhất Bác.

"Chiến ca, chúng ta sinh bảo bảo nha, được không?"

"Ừm ... sinh bảo bảo .. "

Đầu óc mụ mị cả rồi, Tiêu Chiến chỉ biết được mình đang bị thao lộng thôi chứ còn đủ tâm trí biết cậu nói quái gì đâu, cứ thế đồng ý thôi, anh còn chẳng biết Vương Nhất Bác đang nở nụ cười yêu nghiệt gian xảo nữa kìa.

"Tiêu Chiến, em bắn trong anh, được chứ?"

"Ưm , bắn đi ... Đều cho anh hết ... Cho anh tinh dịch của em đi ... nha.... A .. "

Tiêu Chiến đã phóng thích, cậu thì vẫn tiếp tục.

Vương Nhất Bác tiếp tục đỉnh thêm mấy chục cái vào trong Tiêu Chiến, cuối cùng cũng chịu phóng thích hết vào trong anh, lấp đầy khoang sinh sản.

Tiêu Chiến cảm thụ được luồng tinh dịch ấm nóng tràn đầy bên trong, khoan khoái thở ra một hơi, đầu những ngón chân cũng cong lại, cả người mềm oặt không thể cử động nữa, tùy tiện để Vương Nhất Bác thích làm gì thì làm đi.

Anh còn nghĩ cậu sẽ dừng lại, nhưng còn lâu mới có chuyện nằm mơ giữa ban ngày ấy, đêm còn dài, Vương Nhất Bác căng tràn sức sống tuổi trẻ, khí huyết cương dương sao dễ có một lần , cậu lại lật người anh làm tiếp. Mặc kệ anh có xin xỏ thế nào , cứng không ăn mềm không ăn , Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục hành động thao anh muốn sảng.

Lăn giường vật lộn với nhau thêm mấy tiếng, từ trên giường đến đứng tường, từ trong phòng ra hẳn ban công, ban công đến sofa, chơi đủ kiểu rồi Vương Nhất Bác mới chịu dừng. Kết thúc những " hiệp đấu kiếm " kịch liệt, Vương Nhất Bác thỏa mãn bế người đã ngất vì mệt đi vào phòng tắm tẩy rửa, thu dọn chút phần chăn gối đã bị nhuốm bẩn dịch ái tình.

Xong xuôi lại ôm hôn người thương, an lành đi ngủ.

Cuối cùng thì người này đã là của cậu thật rồi. Ai cũng không thể có anh nữa.

"Chiến ca, ngủ ngon. Em yêu anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro