Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác cảm thấy mình cứ ngồi chờ anh thì không những vô vị mà còn cảm thấy không nên. Lão bà thu dọn tư trang chuyển về sống chung cùng lão công là mình đây  , đáng lý mình cũng nên theo phụ giúp bê đồ gì đó cho anh chứ.
Thế là cậu bảo Tiểu Lý lái xe rằng mình sẽ vào coi xem anh phải bê chuyển đồ nặng gì không, còn cậu ấy cứ ngồi ngoài này đợi họ ra thì chuyển đồ lên xe.

Vương Nhất Bác vừa vào nhà, cả đám người hầu phục vụ trong nhà đã xôn xao cả lên, nhanh chân xếp hàng cúi mình chào đón cậu cùng nụ cười lấy lòng. Vương Nhất Bác không mấy để tâm cách cung nghênh thái quá, nhìn mãi cũng ngán ngẩm lắm rồi. Bây giờ cậu chỉ quan tâm Tiêu Chiến đang xếp đồ gần xong hay chưa.

Cậu dựa theo trí nhớ cùng sự thân thuộc, leo lên tầng hai góc trong cùng kiếm anh.

Trong nhà họ Tiêu, chỉ có con trai út- Tiêu Minh được sự ưu ái nên có phòng tốt nhất để ở. Phòng của Tiêu Chiến thì vị trí ít bắt nắng, cũng nhỏ và giản dị đơn sơ hơn nhiều so với các phòng khác. Trong phòng của anh chỉ có lớp sơn xám nhạt tinh tế đơn giản , một cái tủ quần áo, móc treo quần áo, một cái giường đệm để nằm và một bàn học nhỏ. Đối với mấy người sống cuộc sống bình thường thì căn phòng chẳng có chỗ nào chê, nhưng nếu dựa trên sự quan sát từ một người thuộc tầng lớp giàu có là Vương Nhất Bác, căn phòng không phải chỉ thể hiện tính cách anh mà còn thể hiện sự phân biệt đối xử hà khắc bất công.

Cậu nhớ như in lần đầu tiên tới phòng anh, cậu đã thấy thật lạnh, còn hơi tối vì khuất nắng sáng. Phòng đơn sơ tầm thường, cậu nghĩ căn phòng của anh hợp làm cho sinh viên bình dân trọ chứ không phải của nhà thường ở. Đến cái chăn ấm tử tế cũng không có, có thì cũng chỉ là chăn cũ. Bàn học của anh , cậu nghĩ chắc tầm mười năm chưa đổi, gỗ tốt chẳng sao chứ gỗ này mục vài ba chỗ rồi. Cậu thật chẳng hiểu sao anh còn ngồi học bằng nó được.

Rõ ràng ở trong nhà giàu có tiếng, Tiêu Chiến cũng coi như con họ trên danh nghĩa, là con cháu Tiêu gia về mặt pháp lý. Thế vậy mà Vương Nhất Bác chỉ thấy anh sống không khác gì người phải ở trọ nhờ tạm, thật vô cùng đáng thương.

Cậu nhớ, sau hôm vào phòng anh có tặng anh chăn bông êm ấm mới xịn, Tiêu Chiến ca ca của cậu đã cười vô cùng ngọt ngào, vô cùng rạng rỡ với đôi mắt đỏ hoe lấp lánh niềm vui sướng hạnh phúc. Anh nói lâu lắm rồi chưa được ai tặng quà, cậu hồi đấy chỉ ngô nghê nghĩ không phải lâu lắm , anh nói đùa thôi à. Về sau ngẫm lại mới hay biết, Tiêu Chiến thực tế không được sử dụng đồ mới, không được tặng quà lâu lắm rồi nên mới phản ứng như vậy.

Chát!

Vương Nhất Bác gần bước tới cửa phòng anh với những hồi ức ùa về giây lát, nghe âm thanh thanh thúy vang vọng trong không gian thì như sực tỉnh. Chợt thấy lòng dự cảm chẳng lành , tiến sát về cửa phòng, âm thầm quan sát trước.

" Tôi nói anh không biết đường trả lời à? "

" ... "

Vương Nhất Bác qua khe cửa , tròn xoe mắt nhìn Tiêu Chiến bị tát đỏ cả một bên mặt . Anh bị tát bởi chính em trai nhưng không có phản ứng gì, chỉ im lặng nhìn nó.

Đôi mắt sáng trong nhìn nó, không khác gì nhìn kẻ điên đang tự tung tự tác.

" Anh nghĩ mình bám được vào Vương Nhất Bác nên bắt đầu làm giá hả? Nói cho anh biết, không có Tiêu gia, Vương Nhất Bác cũng không thèm đếm xỉa đến thằng con hoang ở ngoài bãi rác giống anh! Không có Tiêu gia, anh cũng không là cái thá gì! Sang bên đấy mà không kiếm được lợi ích gì về cho nhà, tôi xem ba trị anh thế nào. Bị đuổi khỏi nhà này, Vương gia còn lâu mới đếm xỉa tới anh! "

Tiêu Minh thực tế mến mộ Vương Nhất Bác, cũng nhiều lần bày tỏ thành ý nhưng đều bị cậu khước từ không nhẹ nhàng thì cũng phũ phàng gay gắt. Ban đầu Vương gia ngỏ ý kết hôn cho đôi bạn trẻ, Tiêu Minh sung sướng phát điên khi nghĩ ngoài mình ra còn ai xứng đáng được lựa chọn?

Cuộc sống hào hoa sang chảnh, đứng đỉnh vinh quang giới thượng lưu, vơ vét của cải lại còn được chồng vừa đẹp vừa giỏi còn gì bằng?

Vậy mà không ngờ nhà họ Vương nhất định phải là Tiêu Chiến mới được. Cậu ta tức phát điên lên nhưng không thể phá hôn nhân này. Nếu phá , Tiêu Chiến không thể đem lại lợi nhuận hợp tác cho Tiêu gia được. Nếu vậy sẽ là mất nhiều hơn được, quá ngu ngốc.

Cậu ta nghĩ thể nào cũng phải cảnh báo Tiêu Chiến trước. Cậu ta muốn cho anh biết thân biết phận hành động, thị uy cũng như xả hận, không ngờ mọi hành động lời nói lại bị Vương Nhất Bác đứng bên ngoài chứng kiến hết.

" Vương gia muốn hợp tác hay không là dựa trên ý muốn của họ, anh không phải cái xẻng đào tiền của nhà họ. Ba mẹ muốn anh báo đáp công thu dưỡng, anh sẽ làm đúng trách nhiệm. Còn nếu muốn quá đáng, anh tuyệt không nhân nhượng để bị ép kiệt! "

Tiêu Chiến lúc này cứng rắn đáp lại, khí tức phát tán cơ hồ đem lại sự bức bách dọa người Tiêu Minh một chút.

Tiêu Chiến nghiêm túc, lạnh lùng thật sự thì rất đáng sợ.

Đó là lý do về sau Vương Nhất Bác chỉ có thể ngậm ngùi ôm con thỏ bông cường tráng nằm ghế sofa khi anh giận dỗi.

Quay về thực tại, Tiêu Minh không ngờ thỏ đế Tiêu Chiến mình biết có ngày có ý định cắn phản, chỉ thẳng mặt quát mắng.

" Đúng là hạng con hoang ăn cháo đá bát, vong ân phụ nghĩa! Bố mẹ tôi quá nhân từ rộng lượng mới thèm thu nhận thằng con hoang nhà anh. "

Tiêu Chiến vẫn duy trì biểu tình vô cảm, ánh mắt khinh khi nhìn cậu ta

" Nếu không vì công thu dưỡng, tôi sớm chẳng muốn nhận họ làm bố mẹ nữa kìa. Tôi thành thằng vong ân phụ nghĩa là vì các người cạn tình cạn nghĩa trước mà còn đòi trách ngược tôi? Đúng là nực cười. Thằng khờ, tôi được sinh ra để được sống yên ổn hạnh phúc chứ không phải để mấy kẻ lòng lang dạ sói , mấy kẻ "hút máu " các người lợi dụng. Nếu Vương Nhất Bác và cha mẹ em ấy muốn thì hợp tác thôi, không muốn thì tôi có nói sao cũng vậy. Vốn dĩ kinh doanh không nặng tình cảm, chỉ có lợi ích qua lại, đừng khờ thế. "

Cha mẹ gì mà lại đi bắt con mình thành công cụ kiếm tiền, trao bán lợi ích? Đợi đến khi anh thành lão bà của Vương Nhất Bác hợp pháp, anh sẵn sàng vứt bỏ đám người chẳng phải người này lại sau lưng.

Nói hết lời xong, Tiêu Chiến đi nhặt lại đống quần áo vừa bị Tiêu Minh ném loạn xuống đất. Tiêu Minh mặt ngơ nhìn Tiêu Chiến sau bao năm ẩn nhẫn, cư nhiên bùng phát lấn lướt cậu ta, cậu ta thẹn tức quá nên muốn thượng cẳng chân hạ cẳng tay, bất ngờ đạp vào eo anh.

Chuyện này cũng chẳng phải ngày một ngày hai, chỉ là tới tận giờ Vương Nhất Bác mới nhìn mà hiểu biết ra được vết thương mình từng thấy trên anh ngày trước là do đâu.

" Anh nghĩ mình là cái thá gì? Mẹ kiếp ! Một thằng con hoang bẩn thỉu đầu đường xó chợ mà cũng dám lên mặt dạy đời tao! Tao sẽ cho ba biết chuyện này! "

Rầm!!!

Vương Nhất Bác đạp tung cửa bước vào, mặt hầm hầm, mắt phượng sắc lạnh âm u nhìn Tiêu Minh, tựa sư tử nanh độc chuẩn bị vồ giết con mồi tới nơi.

Tiêu Chiến bị đánh ngã, Tiêu Minh đang lấy chân đạp lên vai Tiêu Chiến đều bị dọa cho hú hồn hú vía, giật mình kinh sợ.

Không nói một lời báo trước, Vương Nhất Bác từng bước kéo theo phẫn nộ tích tụ đè nén, đi tới tát cho Tiêu Minh ngã sấp mặt, chảy cả máu răng.

Vương Nhất Bác quay sang nhìn Tiêu Chiến ngơ ngác kinh ngạc trước hành động bất ngờ của cậu, hạ thấp giọng hỏi anh, giọng cậu nghe thôi cũng rõ sự kiềm nén ức chế tức tối bên trong nhiều vô kể

" Cậu ta đánh anh suốt như vậy? "

Đánh một cách ngang ngược mất dạy, thô bạo đáng chết.

" Anh .... Anh ổn. Em đừng lo hay để ý . Nhất Bác ..."

Vương Nhất Bác nghe anh nói mà càng tức hơn, túm cổ áo Tiêu Minh, dùng sức lực kinh người lôi xềnh xệch cậu ta ra ngoài, thẳng cho tới phòng của cậu ta, cậu cũng đạp cửa xông vào rồi quẳng cậu ta xuống đất như túi rác kinh tởm nào đó. Tiêu Chiến thấy cậu định làm loạn cũng phải vội vàng chạy theo sau xem sao, thực sự không hiểu sao cậu phải lôi Tiêu Minh về phòng cậu ta bất chấp cậu ta phản kháng rồi khóa trái cửa lại.

" Mày dám đánh anh ấy? Tao còn chưa dám đụng đến cọng lông chân của Chiến ca mà mày đã dám? Mày chỉ là em trai hờ với anh ấy mà cũng dám bật? "

Vương Nhất Bác hỏi câu nào liền giơ tay tát lệch mặt cậu ta câu đấy, ấn chặt người cậu ta dưới sàn, mặc kệ cậu ta vùng vẫy thế nào cậu cũng không dừng lại, Tiêu Chiến chỉ biết đứng nhìn.

" Ở phòng của anh ấy, mày hết tự tiện xông vào lại còn ra tay đánh người. Thằng vô học xấc xược, tao vào tao còn biết xin phép! "

Vương Nhất Bác đứng dậy, đạp mạnh vào bụng cậu ta. Cậu ta lúc này oằn mình rên rỉ, đau không nói nên lời luôn, chỉ biết co rúm lại run lên.

Cậu nhìn trong phòng Tiêu Minh có bức tượng , thế là dùng bức tượng ấy đập vỡ đồ đạc trong phòng cậu ta, đến cả quần áo cũng xới tung lên, ném vào hết cậu ta

" Dọn cho tử tế, thằng rác rưởi. Nghe cho kỹ , người tao cưới chỉ có thể là Tiêu Chiến ca ca , mày , tu ngàn kiếp cũng không được trời độ nói gì đến qua cửa Vương gia ? Mơ mộng hão huyền ! Mọi hạng mục hợp tác với Tiêu gia trong nửa năm tới đều trì hoãn lại , hủy một nửa trong số đó . Để tao xem Tiêu Úy Dật xử lý con trai ông ta lần này thế nào ! "

Vương Nhất Bác cười lạnh , dùng chân giẫm lên vai Tiêu Minh , bỡn cợt

" Xin lỗi cũng vô dụng , tao nói trước cho mày biết , lời xin lỗi của mày không là cái thá gì hết  . Tao tuyệt đối không tha cho ai đụng đến Tiêu Chiến ca ca , con rể Vương gia và không chấp nhận bất kỳ lời xin lỗi vớ vẩn nào . "

Vương Nhất Bác ném bức tượng vào tấm kính cửa sổ cho nó vỡ toang , gây loạn nháo nhào lên thì mở cửa , kéo dắt theo Tiêu Chiến đi luôn .

Thật khó chịu . Cậu chỉ muốn lập tức xé xác thằng khốn đó , nếu không vì có anh , cậu đã giết nó luôn rồi .

" Nhất Bác , em đừng tức giận ? "

Tiêu Chiến rụt rè lên tiếng trên xe , cậu đã im lặng suốt từ nãy tới giờ rồi , dọa cả Tiểu Lý lạnh run cầm cập rồi . Anh cũng hơi sợ , anh chưa từng thấy Vương Nhất Bác bạo lực hung hăng thế . Nhỡ sau này tức anh , anh có bị thảm giống Tiêu Minh không ?

" Em không giận anh . "

" Em đánh Tiêu Minh , em không sợ có chuyện sao ? "

" Không cần lo , trời có sập em cũng không chết được . Hơn nữa , ra mặt vì bảo vệ chồng tương lai cũng là bảo vệ mặt mũi nhà mình sau này , có chuyện gì phải lo ? "

" Vì sao vừa nãy ... em lại kéo Tiêu Minh về phòng ? "

" Hửm ?"

Tiêu Chiến bắt gặp ánh mắt lạnh giá đáng sợ của Vương Nhất Bác thì rùng mình , im bặt thu mình , không dám ho he nữa .

Vương Nhất Bác chỉ nghĩ , thực tế , vừa nãy kéo cậu ta về phòng vì để cho cậu ta biết riêng tư lãnh địa là gì , đồng thời phòng cách âm tốt nên nếu cậu hành hạ cậu ta thì cũng đỡ bị mấy thím giúp việc lên cản sớm .

Về phần Tiêu gia sau khi đánh Tiêu Minh , Vương Nhất Bác đã có lời chuẩn bị đáp trả .

Hừ , đụng vô chồng cậu , cậu nhai nát cả xương !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro