Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại thêm mấy tuần thuận buồm xuôi gió ở phim trường

Khi diễn đến cảnh quay say rượu, Tiêu Chiến nghĩ nửa ngày cũng không biết phải diễn thế nào.

Hắn không thích uống rượu, bình thường đi dự tiệc nhìn thấy có rượu liền khéo léo tránh đi. Coi như thỉnh thoảng lên hứng đều uống với đồng đội một chút, nhưng cũng chỉ là vài ngụm nhỏ, chưa từng say quá. Cho nên hiện tại, hắn chỉ có thể diễn bộ dạng ngã trái ngã phải. Làm thế nào cũng chẳng giống Ngụy Vô Tiện.

Về sau, đạo diễn chỉ cho hắn rằng: "Ngươi mau tìm người uống chung một chút, tìm cảm giác là sẽ rõ"

Tiêu Chiến nghĩ ngay đến Vương Nhất Bác, chạy tới hỏi hắn: "Lam Trạm, ngươi rảnh không? có thể hay không cùng ta uống rượu, tìm thêm chút cảm giác?"

"Được" Vương Nhất Bác không chút do dự đáp ứng đề nghị của hắn.

Mặc dù hắn không thích uống rượu.

Nhưng hắn thích Tiêu Chiến.

Thế là ban đêm, hai người tùy tiện tìm một căn phòng trống, cùng uống rượu.

Mới đầu còn tốt, còn có thể ngắm trăng vừa nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên thừa dịp chất cồn vốn đã ngấm liền bắt đầu ca hát nhảy múa.

Uống được mấy ngụm, liền bắt đầu mê sảng nói năng lung tung.

Nhưng bọn hắn đều không cảm thấy mình say, mơ mơ hồ hồ cạn ly, lại nốc thêm ly rượu vào bụng.

Cũng không biết qua bao lâu, chai rượu trống không nằm lăn lóc dưới sàn, đều bị bọn hắn nuốt hết vào bụng, bất quá cũng mới năm, sáu vò đi

Hai người rốt cục say đến đường cũng đi bất ổn, chỉ có thể vịn mép gường chậm rãi đứng dậy. Nhưng mới đi có mấy bước, liền đứng không vững, lắc vài cái lại ngã lại bên cạnh giường.

Tiêu Chiến cũng ngà ngà say, không cẩn thận vấp phải người Nhất Bác. Hắn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại Của Vương Nhất Bác. Hắn đột nhiên cười cười, dùng tay như là mê muội xoa lên mặt Vương Nhất Bác, góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tinh xảo, ngón tay cái của hắn vuốt ve nơi sóng mũi thẳng tắp.

"Chúng ta..." hắn dừng lại, chậm rãi nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nói tiếp "Lam Nhị ca ca thật dễ nhìn"

Vương Nhất Bác dùng sức nắm chặt bàn tay không an phận của Tiêu Chiến, gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn, ánh mắt sắc bén làm cho người khác chẳng phân biệt được hắn đến cùng là say hay không say.

"Đẹp mắt, vậy ta cho ngươi nhìn gần thêm một chút.."

Dứt lời liền cười hì hì hướng tới trước mặt Tiêu Chiến , cả khuôn mặt cũng gần trong gang tất

Tiêu Chiến theo bản năng lùi về sau, một hơi thối lui đến góc tường, Vương Nhất Bác liền giữ một tay sau gáy Tiêu Chiến hôn hắn.

Vương Nhất Bác không có ý định dừng lại. Hắn đưa tay nắm lấy cằm Tiêu Chiến, cúi đầu hôn.

"Ưm..."

Trong khoang miệng đều nồng đậm mùi rượu, răng môi hai cùng hòa vào nhau, cơ hồ ngăn chặn tất cả suy nghĩ cùng lời nói của Tiêu Chiến

Lần đầu chỉ như chuồn chuồn lướt nước. Lần này bắt đầu xâm nhập vào khoang miệng, cánh môi khô khốc bị nước bọt thấm ướt. Vương Nhất Bác ngậm lấy môi Tiêu Chiến, dùng đầu lưỡi thấm ướt, lại liên tiếp nhẹ nhàng đẩy qua giữa môi trên môi dưới...

Nam nhân trong lòng cũng không có cự tuyệt, Nhất Bác hài lòng, trong lòng lại cực kì vui sướng.

Sau đó lại rút ra, chính xác tìm đến bờ môi Tiêu Chiến, hút hết mật ngọt trong khoang miệng. Nam tử kỹ thuật hôn không hề lưu loát, cuốn tới cuốn lui, thỉnh thoảng còn cạy đến hàm răng của hắn.

Tiêu Chiến giống như chưa hoàn hồn, cả thân cứng đờ. Đầu hắn vang tiếng ong ong, không biết Vương Nhất Bác đang làm cái gì, cũng không rõ là mình đang làm cái gì...

Cho đến khi bờ môi không cẩn thận bị sứt một chút, vị máu khuếch tán trong khoang miệng, Tiêu Chiến mới rốt cục hoàn toàn thanh tỉnh.

"Vương Nhất Bác ngươi định làm gì?"

Tiêu Chiến dùng sức đẩy mạnh người Nhất Bác ra, hô hấp dồn dập lại đưa tay che ngực

Trái tim cũng không ngừng đập mạnh, nhanh đến mức dị thường, gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hắn một bên điều chỉnh lại hô hấp, tự trấn an chính mình.

Tiêu Chiến, ngươi hai mươi bảy tuổi, không phải mười bảy

Loại nam tử này đã từng tiếp xúc không ít

Tuyệt đối không được mắc lừa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro