Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu chờ mong một điều gì đó, liền luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Mỗi người rõ ràng một ngày đều trải qua hai mươi bốn tiếng, đối với việc này ông trời chưa từng thiên vị qua ai bao giờ. Nhưng Vương Nhất Bác chính là cảm thấy một ngày của mình so với người khác trôi qua phải nhanh.

Một ngày rồi lại tiếp đến một ngày, kịch bản cuối cùng cũng chỉ còn phân cảnh cuối cùng.

Biết rõ là dù gì cũng đến ngày này, chắc chắn sẽ phải đóng máy, Vương Nhất Bác chưa bao giờ cảm thấy giống như bây giờ chán ghét cái từ ngữ này đến vậy.

Hắn hôm nay cả ngày đều có vẻ không nhập tâm. Bình thường chỉ cần đạo diễn hô hắn liền lập tức nhập vào nhân vật nhưng hôm nay cảm xúc của hắn cứ giống như bị cái gì phong ấn lại vậy

Đạo diễn hô cắt mấy lần, lần nào cũng chẳng nhập tâm vào nhân vật.

Thế là ăn cơm trưa xong hắn cùng Tiêu Chiến cùng ngồi ở ghế nghỉ đọc kịch bản, lật kịch bản đến sắp nát hắn mới không kìm được, hỏi Tiêu Chiến.

"Chiến ca, đóng phim có mệt không?"

Vương Nhất Bác nhất thời hỏi Tiêu Chiến làm hắn không biết phải trả lời thế nào.

Vương Nhất Bác ngược lại nhìn hắn lại rất tỉnh táo, lông mày đều không nhích đến một chút, cắm cúi xem kịch bản, biểu lộ không có một chút rung động nào, nhìn muốn có bao nhiêu là không quan tâm thì đều có bấy nhiêu vẻ không quan tâm.

Nhưng Tiêu Chiến thì khác, ngoài mặt thì vẫn là vẻ ôn nhu khuôn mặt tươi cười, nhưng nhìn kĩ đều thấy hàng lông mi của hắn đều run rẩy

Trực giác nói cho hắn biết, Vương Nhất Bác trong lời nói có hàm ý.

Hắn chỉ có thể cẩn thận trả lời Vương Nhất Bác: "Ừm, vẫn tốt. Cùng ngươi đóng phim rất vui vẻ"

Cùng ngươi đóng phim rất vui vẻ

Cũng chỉ có ngươi.

Nhưng hôm nay Vương Nhất Bác hiển nhiên nghe thấy cũng chẳng hào hứng lắm, lại uể oải tiếp lời

"Nhưng ta không cảm thấy vui"

"Vì cái gì?" Tiêu Chiến nhíu mày, lời nói như bị nghẹn lại

"Ý của ta là..." Vương Nhất Bác dừng một chút, hít một hơi thật dài, giống như là đang hạ quyết tâm cái gì đó ghê gớm lắm. Hắn buông cuốn kịch bản trong tay, quay đầu đối diện với Tiêu Chiến

Mỗi một câu chữ, chậm chạp lại trịnh trọng.

"Ngụy Anh"

"Ta giống như, thật biến thành Lam Trạm."

Vừa dứt lời, không đợi Tiêu Chiến thích nghi kịp, Vương Nhất Bác nháy mắt liền đè lên người Tiêu Chiến.

Hắn duỗi một cái tay ôm sau lưng Tiêu Chiến, một tay ôm đầu Tiêu Chiến. Hai cái mặt gần nhau trong gang tất.

Động tác nước chảy mây trôi, hơi có dáng vẻ phong vân vô hạm. 

Đến mức Tiêu Chiến bị hắn cạy mở hàm răng, hôn đến mức cả người đều mềm nhũn, thân thể đều bất lực dựa vào ngực hắn. 

Thực ra tình yêu rất đơn giản, lời thì thào của tình yêu trong trắng, nhưng lại đủ để hòa tan sông băng thành một biển tình ý oanh liệt..

Tiêu Chiến chậm rãi mở mắt, nơi ánh mắt hiện ra một tầng sương mỏng. Hắn cảm thấy cặp mắt đen nhánh đối diện hắn kia khóe mắt có ý cười, cùng...

Thiếu niên mang lòng chiếm hữu.

Giống như là phát giác được Tiêu Chiến không nhập tâm, Vương Nhất Bác mang theo ý phạt cắn mạnh vào vành môi Tiêu Chiến, tăng thêm điệu mãnh liệt của nụ hôn.

Hôm nay rõ ràng là một giọt rượu cũng không có đụng đến, nhưng Tiêu Chiến lại cảm thấy giống như là mình đang say vậy.

Đầu ngón tay Tiêu Chiến bất giác lại mơn trớn trước mặt Vương Nhất Bác, ngón tay cái dọc theo tuyến môi nhẹ nhàng lướt qua. Đọc nhấn rõ từng chữ, không rõ là ý vị gì, chỉ hờ hững cười hỏi:

"...Ngươi đến tột cùng là Lam Vong Cơ hay là Vương Nhất Bác?"

Ngươi đến cuối cùng là giống như kịch bản yêu Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện, hay rõ ràng được hiện thực mà hôn Tiêu Chiến?

Ngươi đến cuối cùng...rốt cục là ai?

Vương Nhất Bác không có đáp lại lời hắn, chỉ là phối hợp tinh tế hôn ở trán Tiêu Chiến, đầu lông mày, chóp mũi, gương mặt...

Sau đó ôm lấy hắn, đem đầu chôn ở hõm vai Tiêu Chiến, thuận thế cắn vài cái. Hắn hướng lên trên, không chớp mắt nhìn chằm chằm tai Tiêu Chiến

"A.."

Hắn rốt cục cũng chịu mở miệng, đáp lại lời Tiêu Chiến.

"Tiêu Chiến, anh cảm thấy thế nào? "

Tiêu Chiến bật cười

Lúc này gọi hắn là ca ca, hình như không đúng lắm.

Hắn là nghe rõ ràng, Nhất Bác chính là gọi Tiêu Chiến, không phải Ngụy Anh.

Hắn nghĩ, đáp án trong lòng có lẽ đã rõ ràng.

Thế là hắn từng chút từng chút, thuận theo Vương Nhất Bác, đáp lại nụ hôn...

.....









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro