Chương 1: Tôi, Tô Dĩ Trần, thế thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Tô Dĩ Trần, cậu nghĩ rằng cậu là ai?"

"Cậu không có tư cách chạm vào đồ của Bùi Túc Nguyệt!"

"Chỉ dựa vào việc gương mặt cậu có vài phần giống Túc Túc, tôi dung túng cho cậu, cậu cho rằng mình có thể được nước làm tới sao?"

Cố Hàn Châu trách cứ, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, cảm giác áp bức khi tức giận của người kia như dời non lấp biển mà đến, ánh mắt cương quyết xen lẫn tức giận khiến anh ta trông vô cùng đáng sợ. Không ai có thể chịu được lửa giận của tổng tài tập đoàn Cố thị.

Cố Hàn Châu hiếm khi nổi giận như thế.

Nhưng hôm nay Tô Dĩ Trần không cẩn thận làm vỡ bình hoa thanh ngọc cổ có giá trị sưu tầm mà Bùi Túc Nguyệt tặng cho nhà họ Cố trước khi ra nước ngoài.

Đó là quà Túc Túc tặng cho hắn, cũng là nơi hắn gửi gắm nỗi nhớ Túc Túc đang ở nơi phương xa.

Mỗi lần nhìn bình ngọc xanh này, hắn đều có thể nhớ tới đôi mắt phượng xinh đẹp, cao quý và kiêu ngạo của Túc Túc.

Nhưng sự "nhớ nhung" của hắn lại bị vỡ nát, hơn nữa hôm nay việc làm ăn của hắn không được như ý, tính tình vốn đã xấu, những chuyện xấu lại cứ nối tiếp nhau xảy ra,

Sao hắn không tức giận, không bộc phát cho được?

Cái cổ nhỏ mảnh khảnh trắng như tuyết của Tô Dĩ Trần bị bàn tay của người đàn ông cao lớn trước mắt gắt gao bóp chặt mạch máu đến mức cảm giác đầu óc trống rỗng, hít thở không thông.

Đôi mắt anh đỏ bừng, nước mắt sinh lý không ngừng tràn ra bờ mi, từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay đầy gân xanh của người đàn ông. Vô thức dùng tay gạt ra, nhưng sức lực của người đàn ông quá lớn, anh không thể kéo ra được.

"Cố ... tiên sinh ..."

Tô Dĩ Trần nghẹn ngào, giọng điệu cầu xin,

"Chỉ là em không cẩn thận, em sai rồi ... Lần sau sẽ không như vậy nữa." Đôi mắt đẫm lệ của Tô Dĩ Trần thật đau lòng. Dường như buồn bã khi Cố Hàn Châu trách phạt anh chỉ vì một chiếc bình hoa.

"Tô Dĩ Trần, cậu nhớ cho rõ thân phận của chính mình, cậu chỉ là thế thân của Túc Túc thôi, cậu không có tư cách chạm vào đồ của em ấy."

"Cái bình này là quà của Túc Túc tặng cho nhà họ Cố, là vật báu vô giá, cậu không đền nổi đâu!"

"Tôi mặc kệ là cậu ghen ghét em ấy hay là vô tình, sau này còn có chuyện như thế nữa, đừng trách tôi không nể tình!"

Hai mắt Cố Hàn Châu đỏ bừng, tàn nhẫn đẩy Tô Dĩ Trần vào tường.

Gáy Tô Dĩ Trần đụng vào mặt tường lạnh băng, lập tức đầu váng mắt hoa, tầm mắt một mảnh đen thui. Anh cuộn tròn ngồi xổm trên mặt đất, buồn nôn mà ho vài tiếng, mặt đỏ lên một cách bất thường.

Anh cúi đầu, tóc mái che đi con ngươi trong veo, không nhìn rõ thần sắc, nếu như nhìn kỹ là có thể phát hiện không có chút cảm xúc nào trong đôi mắt đẫm lệ của anh.

Đúng vậy,

Tôi, Tô Dĩ Trần, thế thân bạch nguyệt quang của Cố tổng .

Bởi vì gương mặt này, rất giống bạch nguyệt quang của Cố Hàn Châu.

Vậy nên khi anh làm việc cho công ty dưới trướng tập đoàn Cố thị, tình cờ được Cố Hàn Châu để ý, đồng thời sử dụng thủ đoạn vừa đe dọa vừa dụ dỗ để cùng anh làm giao dịch hai năm. Vốn dĩ anh cũng không tình nguyện, nhưng bởi vì thiếu tiền, liền đồng ý giao dịch của Cố Hàn Châu.

Anh vào nhà họ Cố ở cho tới hôm nay đã đã hơn một năm, tính tình Cố tổng hỉ nộ vô thường, may mà Cố tổng cực kỳ bận, ra nước ngoài công tác ba tháng không về là chuyện bình thường. Anh không cần lúc nào cũng hầu hạ vị Cố tổng tính tình thất thường này.

Tô Dĩ Trần càng thêm hiểu rõ, anh chỉ là thế thân bạch nguyệt quang của Cố tổng.

Cho nên làm việc luôn cẩn thận, khiến người ta không bắt được lỗi.

Nói đến bạch nguyệt quang nhìn được nhưng không với tới được trong lòng Cố tổng ——

Người kia thật sự là một đóa hoa lạnh lùng danh xứng với thực.

Bạch nguyệt quang tên là Bùi Túc Nguyệt, cậu không chỉ là bạch nguyệt quang trong lòng Cố Hàn Châu, mà còn là bạch nguyệt quang của cả thành phố J.

Trong giới hễ ai quen biết Bùi Túc Nguyệt thì không thể không yêu Bùi Túc Nguyệt.

Người cũng như tên.

Cậu cao cao tại thượng, cậu là ánh tráng sáng không thể xâm phạm, tiểu thiếu gia được nhận vô vàn thương yêu.

Nhà họ Bùi có uy tín cùng danh vọng cực cao ở thành phố J, có địa vị ngang hàng với nhà họ Cố, nhà họ Lục và có mối quan hệ hợp tác với những gia đình kinh doanh giàu có khác. Toàn bộ huyết mạch kinh tế, doanh nhân, người nổi tiếng, đại gia và các gia đình giàu có của Thành phố J và các thành phố lân cận, ... đều do nhà họ Cố, nhà họ Bùi, nhà họ Lục và các gia tộc lớn khác độc chiếm.

Bùi Túc Nguyệt ngậm thìa vàng mà lớn, được tất cả mọi người nuông chiều, là thiên chi kiêu tử chân chính danh xứng với thực.

Cố gia cùng Bùi gia nhiều thế hệ qua lại với nhau, Cố Hàn Châu từ nhỏ đã thích Bùi Túc Nguyệt, vẫn luôn âm thầm không cần nhận lại, Bùi Túc Nguyệt chưa bao giờ đáp lại tình cảm của Cố Hàn Châu.

Dù Cố Hàn Châu trả giá như thế nào cũng không được bạch nguyệt quang đáp lại. Cứ như thế, Cố Hàn Châu cũng chỉ có thể yên lặng chờ đợi cậu, đặt Bùi Túc Nguyệt ở tận đáy lòng, nơi không thể nào quên, vị trí có một không hai. Sau đó, Bùi Túc Nguyệt ra nước ngoài du học, Cố Hàn Châu cũng không dám đi tìm cậu, chỉ có thể âm thầm nhớ nhung.

Vào năm thứ ba Bùi Túc Nguyệt ra nước ngoài du học, Cố Hàn Châu phát hiện Tô Dĩ Trần có vài phần tương tự Bùi Túc Nguyệt. Ngay lúc hắn thấy Tô Dĩ Trần đã ngẩn ra một lúc lâu, ma xui quỷ khiến mà bắt Tô Dĩ Trần làm giao dịch này.

.

Cố Hàn Châu tuy rằng thích gương mặt có vài phần tương tự bạch nguyệt quang của Tô Dĩ Trần, nhưng cũng chỉ xuyên qua anh mà nhìn một người khác thôi. Cố Hàn Châu vô cùng ghét bỏ Tô Dĩ Trần, hơn nữa một năm nay Cố tiên sinh luôn bận rộn, thường thường mười ngày nửa tháng không thấy được người. Vì thế Tô Dĩ Trần không cần làm gì cả lại có thể nhẹ nhàng kiếm được một số tiền kết xù.

Vì để lấy số tiền này một cách thoải mái, Tô Dĩ Trần đã sắm vai Bạch Nguyệt Quang một cách hoàn mỹ, hơn nữa còn giả vờ yêu thương trân trọng Cố tổng.

Vô cùng rõ ràng.

Diễn xuất hoàn hảo của Tô Dĩ Trần lừa được tất cả mọi người.

Trên dưới Cố gia, bao gồm Cố Hàn Châu đều cho rằng anh đã yêu Cố Hàn Châu, hơn nữa còn một lòng một dạ yêu đến mức đánh mất chính mình.

Vì để khiến Cố Hàn Châu vui, không tiếc bắt chước bạch nguyệt quang một cách vụng về.

Dù cho mọi người chửi rủa anh thậm tệ, anh vẫn ngậm bồ hòn làm ngọt.

Tô Dĩ Trần nghĩ đương nhiên mình rất có khả năng nhẫn nhịn, dù sao cũng vì tiền, ông chủ Cố cho anh quá nhiều, anh không diễn tốt một chút, không biểu hiện tốt một chút, sao có thể xứng đáng với những gì Cố tổng cho anh chứ?

.

Cố Hàn Châu từ trên cao nhìn xuống Tô Dĩ Trần, ánh mắt lạnh lùng: "Sau này không được chạm vào đồ của Túc Túc nữa, hiểu chưa?"

Tai Tô Dĩ Trần ong ong, chỉ nghe rõ một câu cuối cùng.

Anh chậm rãi ngẩng đầu, một vệt đỏ hiện rõ trên chiếc cổ mảnh khảnh, trắng ngần, có thể tưởng tượng sức của người bóp lớn cỡ nào. Nước mắt cùng buồn bã đan xen, vừa nhìn đáng thương cực kỳ.

"Em đã hiểu." Tô Dĩ Trần khóc lóc gật đầu.

Dường như Cố Hàn Châu nói cái gì, anh sẽ nghe cái đó.

Thái độ của anh là bấm bụng chịu đựng và cúi đầu nhẫn nhục ... Không giận một chút nào.

Dáng vẻ này làm Cố Hàn Châu chán nản vô cùng.

"Đừng khóc, Túc Túc sẽ không giống cậu, gặp chuyện gì cũng chỉ biết khóc." Cố Hàn Châu lạnh lùng liếc anh, "Người như cậu, diễn xuất tệ hại, so ra kém Túc Túc hàng ngàn lần". Ở trong lòng hắn, Túc Túc của hắn là ánh trăng hoàn mỹ không tỳ vết, bất cứ ai cũng không sánh được.

Tô Dĩ Trần chậm rãi lau nước mắt, ngẩng đầu nở nụ cười yếu ớt với Cố tổng: "Tiên sinh không thích thì em không làm nữa."

Cố Hàn Châu từ trên cao nhìn xuống Tô Dĩ Trần, dáng vẻ Tô Dĩ Trần cười rộ lên thật sự rất giống Bùi Túc Nguyệt, mỗi lần hắn đều có thể xuyên qua Tô Dĩ Trần, nhìn thấy Bùi Túc Nguyệt, dường như Túc Túc đang ở bên cạnh.

Đây cũng là nguyên nhân hắn trăm phương nghìn kế giữ Tô Dĩ Trần ở lại Cố gia.

Tô Dĩ Trần có thể bắt chước dáng vẻ xuất chúng được mọi người miêu tả của Bùi Túc Nguyệt.

Nhưng mà ai cũng biết.

Tô Dĩ Trần chẳng qua là bắt chước bừa, vẽ hổ như chó mà thôi.

Bùi Túc Nguyệt là trăng sáng trên bầu trời, vĩnh viễn đều cao cao tại thượng, vĩnh viễn tôn quý vô song, vĩnh viễn cao ngạo tự phụ.

Tô Dĩ Trần là bùn lầy dưới mặt đất, một bên là đồ vật thấp kém, đồ dỏm chính là đồ dỏm, hàng pha kè chính là pha kè, vĩnh viễn không thể trở thành "riu".

Đây là điểm khác biệt lớn nhất của hai người.

Một năm này, Tô Dĩ Trần dường như càng ngày càng yêu hắn, sẽ lo việc lớn việc nhỏ trong cuộc sống hắn, rõ ràng biết tất cả sở thích của hắn, mỗi ngày đều sẽ nấu cơm cho hắn, trong biệt thự luôn sạch sẽ như mới, còn có đôi mắt thấy hắn liền lóe sáng kia, quả thực tràn đầy tình yêu, giấu trong từng chi tiết. Nếu như không phải yêu sâu đậm, sao lại vì hắn mà trả giá nhiều thế.

Cố Hàn Châu hưởng thụ tình yêu này, đồng thời cũng chưa bao giờ để Tô Dĩ Trần vào mắt, bởi vì hắn biết, dù Tô Dĩ Trần bắt chước giống cỡ nào, yêu hắn cỡ nào, cũng vĩnh viễn không bằng một ngón tay của Bùi Túc Nguyệt.

Tựa như bùn lầy vĩnh viễn sẽ không trở thành trăng sáng.

Nếu không phải vì gương mặt có vài phần tương tự Bùi Túc Nguyệt, hắn cũng không thèm liếc Tô Dĩ Trần một cái.

"Cốc cốc cốc."

Tiếng gõ cửa chậm rãi vang lên.

"Vào đi,"

Cố Hàn Châu bình tĩnh lại

Hắn quay đầu lại nhìn Tô Dĩ Trần đang co ro một góc, lạnh lùng nói: "Đứng lên đi."

Tô Dĩ Trần nghe lời mà đứng dậy, đôi mắt anh buông xuống, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nghe nói trước đây anh và bạch nguyệt quang học cùng trường, nhưng anh chưa gặp vị bạch nguyệt quang này. Anh chỉ xem qua ảnh chụp của bạch nguyệt quang, cùng với những câu khen ngợi bạch nguyệt quang của mọi người và tin tức tư liệu trên mạng, đã có được một ấn tượng mơ hồ. Đại khái có thể biết được, vị tiểu thiếu gia Bùi gia này là nhân vật cao ngạo tự phụ không thể khinh nhờn như thế nào.

Có lẽ anh bắt chước không giống, nhưng cũng không cần thiết quá giống, rốt cuộc thì anh cũng không phải là Bùi Túc Nguyệt, chỉ là một thế thân thôi, nhịn thêm một năm nữa, chỉ cần diễn thêm một năm, chỉ cần một năm, anh có thể được giải thoát rồi.

"Anh hai."

Cửa phòng mở ra, người đến là em trai Cố Hàn Châu, Cố Khinh Châu.

Thiếu niên hấp tấp bước đến, cậu ta trông rất đẹp trai và bướng bỉnh, đôi mắt đầy ý cười, như gặp được chuyện gì vui vẻ lắm vậy, cậu ta cười rộ lên có hai chiếc răng nanh, toàn thân trên dưới đều là hàng hiệu.

Cố Khinh Châu là tiểu thiếu gia của Cố gia, nếu Cố Hàn Châu là người duy nhất nắm quyền ở Cố gia và tập đoàn Cố thị, vậy Cố Khinh Châu chính là tiểu thiếu gia ngang tàng ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp.

Là tiểu thiếu gia bị chiều hư.

Tô Dĩ Trần cảm thấy kỳ lạ, mỗi lần gặp vị thiếu gia này, thiếu gia không phải chế nhạo anh thì chính là chuẩn bị chế nhạo anh. Hiếm thấy lúc nào cậu ta vui vẻ như thế.

.

Cố Khinh Châu vừa nhìn thấy Tô Dĩ Trần, dường như tâm trạng cực kỳ tốt, nói chuyện cũng không khó nghe, anh ta cười nhạo một tiếng: "Tô Dĩ Trần, anh cũng ở đây à? Vừa hay, tin tức tốt này mọi người phải cùng chia sẻ với nhau."

"Khinh Châu." Cố Hàn Châu nhíu mày, "Có chuyện gì cứ nói thẳng."

Cố Khinh Châu ho nhẹ một tiếng, đem tin tức hôm nay có được nói cho anh hai, thậm chí còn ngạo mạn vô lễ mà liếc xéo Tô Dĩ Trần, giọng nói to đến mức sợ Tô Dĩ Trần không nghe được.

"Anh hai, tin vô cùng tốt! Túc Túc sắp về nước! Chuyến bay của anh ấy là vào sáng ngày mốt."

Đôi mắt Cố Khinh Châu rất sáng, biết người kia sắp về tới, tâm trạng vô cùng tốt "Chúng ta đi đón anh ấy đi."

Cố Hàn Châu ngơ ngẩn, đôi mắt vốn còn sự lạnh lùng, sau khi nghe được tin vui Bùi Túc Nguyệt sắp về nước, nháy mắt trở nên nhu hòa.

Túc Túc sắp về nước.

Nhiều năm không thấy, Túc Túc rốt cuộc đã trở về ...

Cố Hàn Châu đè nén niềm vui trong lòng, gật đầu nói: "Ngày mốt đi đón em ấy, sau đó," hắn dừng một chút, nói, "Mở một buổi tiệc tiếp đón Túc Túc."

"Được ạ được ạ!" Cố Khinh Châu đương nhiên giơ hai tay hai chân đồng ý.

Bùi Túc Nguyệt sắp về thành phố J, không chỉ có bọn họ, chắc tất cả mọi người ở thành phố J đều vui đến điên luôn rồi.

"Cố tiên sinh ..." Tô Dĩ Trần chua xót mở miệng, nhìn Cố Hàn Châu, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, dường như anh cực kỳ sợ hãi, giống như một người bị vứt bỏ không ai cần, "Em ..."

Cố Hàn Châu lạnh lùng nhìn về phía Tô Dĩ Trần, Túc Túc sắp về tới, Tô Dĩ Trần chính là phiền toái lớn nhất. Hắn nhíu mày. Tự hỏi nên xử lý Tô Dĩ Trần như thế nào.

Cố Khinh Châu đánh giá Tô Dĩ Trần từ trên xuống dưới, đôi mắt cao ngạo tràn đầy khinh thường và chán ghét, cậu ta cười nhạo nói: "Tô Dĩ Trần, anh nghe rõ chưa? Túc Túc sắp về rồi, có phải anh cũng nên thu dọn đồ đạc cút đi không? Nếu tôi là anh, tôi cũng ngại ở tiếp đó."

Tô Dĩ Trần không để ý Cố Khinh Châu mà ngơ ngác nhìn Cố Hàn Châu, trong mắt anh là sự phức tạp mà Cố Hàn Châu không thể hiểu được, đôi mắt tràn ngập bi thương khi nghĩ rằng mình bị vứt bỏ. Anh chậm rãi cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: "Tiên sinh muốn em đi sao? Chỉ là ... đã nói hai năm, lúc này mới một năm."

Anh không nghĩ bạch nguyệt quang lại về nước nhanh như vậy.

Tô Dĩ Trần chỉ lo lắng tiền của anh, anh thật sự thiếu tiền.

—— Có điều, nếu bây giờ Cố Hàn Châu đuổi anh đi cũng chẳng sao cả.

Tô Dĩ Trần dùng số tiền Cố Hàn Châu đã chuyển cho mình trong một năm nay để đầu tư gây dựng sự nghiệp, mở một công ty nhỏ, trước mắt công ty còn ở giai đoạn đầu, nhưng cũng có khởi sắc, tài chính rót vào tạm thời có thể chống đỡ cho anh một thời gian.

Đi và không đi, chỉ cần một câu nói của ông chủ Cố Hàn Châu thôi.

Nếu Cố Hàn Châu muốn anh đi, anh lập tức tháo bỏ lớp mặt nạ diễn xuất, thu dọn đồ đạc sạch sẽ rời đi.

Nếu Cố Hàn Châu không muốn anh đi, anh sẽ tiếp tục ở chỗ này gặp dịp thì chơi với Cố Hàn Châu, làm tình nhân thế thân bí mật của anh ta.

Tô Dĩ Trần tính toán hết rồi.

Trong phòng sách có chút yên lặng.

Ánh mắt Cố Hàn Châu hơi âm trầm, nhìn dáng vẻ cúi đầu của người trước mặt, dường như thấy cậu ta đang đau lòng. Còn có ánh mắt bối rối khi bị vứt bỏ ... Không khỏi ngẩn ra.

Tô Dĩ Trần yêu mình như thế sao, nếu rời khỏi mình, một mình Tô Dĩ Trần chắc không sống nổi ở thành phố J.

Hắn nhíu mày, như bố thí cũng như ra lệnh: "Thời hạn hai năm chưa đến, tôi có thể cho cậu tiếp tục sống ở đây."

"Có điều." Cố Hàn Châu lạnh lùng cảnh cáo: "Túc Túc sắp về, tôi không hy vọng Túc Túc biết quan hệ của chúng ta."

Tô Dĩ Trần hơi giật mình, anh chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt có vui sướng, cũng có đau thương, anh gật đầu nói: "Em biết rồi, tiên sinh."

Cố Khinh Châu nhỏ giọng lầm bầm: "Sao không trực tiếp cho anh ta đi luôn chứ."

Cố Hàn Châu không để ý em trai mình lầm bầm, hắn cúi đầu nhìn bình hoa vỡ nát, giọng điệu không vui cũng không giận: "Dọn dẹp sạch sẽ, chờ lát nữa tôi phải đi bàn bạc hạng mục, buổi tối tôi trở về, nhớ chuẩn bị đồ ăn đấy."

"Vâng." Tô Dĩ Trần ngoan ngoãn nghe lời gật đầu, sau đó cười nói, "Em sẽ chờ anh, tiên sinh." Đôi mắt anh hớn hở, trong mắt tràn đầy tình yêu.

Cố Hàn Châu gọi em trai cùng nhau rời đi, Tô Dĩ Trần ôn nhu nhìn theo Cố Hàn Châu và Cố Khinh Châu.

Đến lúc hai anh em biến mất khỏi tầm mắt, Tô Dĩ Trần mới lẳng lặng nhìn bình hoa vỡ vụn trên mặt đất, hoa văn thẩm mỹ trên bình hoa Thanh Ngọc cũng khá được, là kiểu anh thích.

Anh cùng vị bạch nguyệt quang này trước kia học cùng trường.

Nhưng anh không có ấn tượng cụ thể gì với Bùi Túc Nguyệt, không thể biết được sở thích và tính cách của bạch nguyệt quang.

Nhưng anh có thể có chút ấn tượng đại khái về bạch nguyệt quang từ trên mạng và miêu tả của các vị thiếu gia. Tô Dĩ Trần đang quan sát đồng thời cũng hơi buồn bực,

Một vài sở thích và thẩm mỹ của anh cùng Bạch Nguyệt Quang, đúng là có hơi trùng hợp.

Tô Dĩ Trần nửa quỳ trên mặt đất thu dọn mảnh nhỏ của bình hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro