Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸🦁🐰🌸

"Bách Lý nhị lang?" Thôi Dục Lương híp mắt, cách màn nhìn kỹ, trông vẻ mặt là hoàn toàn không ngờ hôm nay hắn sẽ đi cùng Thời Ảnh.

"Thôi đô úy, ngưỡng mộ đã lâu, một chút lễ mọn, bất thành kính ý." Bách Lý Hoằng Nghị chậm rãi treo cái bọc hắn đang cầm trong tay vào mũi đao của thị vệ bên cạnh, thị vệ kia cảm giác được động tĩnh liền tháo miếng vải đen trên mắt xuống, cảnh giác lạnh lùng nhìn cái bọc kia, xác định không có nguy hiểm mới nhanh chóng gỡ xuống, trình lên cho Thôi Dục Lương.

(Bất thành kính ý 不成敬意: là một cách nói khách khí, ý là lễ độ nhẹ tình cảm nặng.)

Thôi Dục Lương mở bọc ra, nheo mắt nhìn vật bên trong, khóe mắt co rụt một chút không dễ phát hiện.

"Trước kia trong lúc vô tình nghe nói, lúc trước ngài bị tiểu nhân hại thất lạc bảo bối này, ta nhờ vài bằng hữu trên phố, trăn trở thăm dò tung tích của vật này, tốn chút bạc, chuộc lại thay ngài." Thời Ảnh nói không nhanh không chậm.

Bộp một tiếng, Thôi Dục Lương khép hộp tráp lại, cười lạnh một tiếng đứng dậy.

Xương ngón tay thon dài xốc sa mành lên, hoạn quan thân hình cao thẳng khoanh tay bước xuống đài cao.

"Nếu hôm nay ngươi đến đây một mình, ta sẽ không nghi ngờ mục đích của ngươi, nhưng ngươi lại cấu kết quan viên trong triều, còn mai phục mấy chục hộ vệ bên cạnh ta, còn cầm vật này đút lót ta." Đi đến trước mặt Thời Ảnh, đôi mắt sắc bén của Thôi Dục Lương nhìn chằm chằm y, "Thời Ảnh, ngươi làm mọi chuyện rõ ràng như vậy, còn trông cậy ta sẽ vui vẻ đối mặt với ngươi sao?"

Thời Ảnh cười, "Không phải cố ý làm rõ, chỉ là không muốn giấu giếm ngài." Dừng một chút, y nói với Thôi Dục Lương: "Thôi đô úy anh minh thần võ, ta dám chơi thủ đoạn, mới là tự tìm đường chết."

Thôi Dục Lương cũng không ăn loại nịnh hót này, sắc mặt âm u, chất vấn y: "Ngươi là người của Ngụy vương? Hay là người của Thái Bình công chúa?"

"Ngươi đoán xem."

Thôi Dục Lương lạnh nhạt liếc nhìn y, "Vạn Tượng Thần Cung hỏa hoạn chính là do ngươi trù tính sao?"

Thời Ảnh không né không tránh, vô cùng thẳng thắn thành khẩn: "Phải."

Thôi Dục Lương căng khóe miệng một chút, tiếp tục nói: "Ngươi, do Thái Bình công chúa đưa vào cung, còn Tiết Hoài Nghĩa - đầu sỏ gây tội phóng hỏa lần này, do Ngụy vương tiến cử cho thánh nhân, ngươi dụ Tiết Hoài Nghĩa phạm sai lầm, và người bị liên lụy, là Ngụy vương."

Thời Ảnh nói thuận theo ý gã: "Ý của Thôi đô úy là, ta là người của Thái Bình công chúa sao?"

Thôi Dục Lương đến gần Thời Ảnh nửa bước, ánh mắt càng thêm thâm sâu, "Sau khi hỏa hoạn, theo sau là biên cảnh bắt đầu náo động, trong lúc nhất thời lời đồn nổi lên bốn phía, nói nữ tử nắm quyền làm trái ý trời gây ra tai họa, mọi người đều biết, mấy năm nay Thái Bình công chúa âm thầm lôi kéo thế lực trong triều, vẫn luôn cố ý noi theo thánh nhân chấp chưởng thiên hạ, làm quân giả phải thuận theo ý dân, ý dân không chịu để nữ tử cầm quyền, tình cảnh của Thái Bình công chúa liền khó khăn, nếu ngươi là người của ngài ấy thì không có lý do gì đi nước cờ này, cùng với......" Thôi Dục Lương liếc nhìn về phía Bách Lý Hoằng Nghị bên cạnh, "Ta nghe nói, Bách Lý Nhị Lang, đồng bạn này của ngươi, gần đây còn leo lên kết thân với Ngụy vương."

"Tin tức của Thôi đô úy, quả thật linh thông." Thời Ảnh liếc mắt nhìn nhìn Bách Lý Hoằng Nghị, "Giới thiệu một chút, Bách Lý Hoằng Nghị, sư đệ của ta."

Thôi Dục Lương vô tâm hàn huyên nhận thân với bọn họ, nói với Thời Ảnh: "Ta không có hứng thú với đám ô hợp các ngươi, nói thẳng đi, rốt cuộc ngươi là người của ai?"

"Vừa rồi không phải Thôi đô úy đã phân tích, ta dựa vào Ngụy vương sao."

"Ta nói đúng sao?"

Thời Ảnh cười cười, "Không đúng."

Bộ dáng này có phần khiêu khích, mà tính cách thâm sâu của Thôi Dục Lương, không những không giận còn cười, nói với Thời Ảnh: "Ngươi là người của Ngụy vương cũng được, là người của Thái Bình công chúa cũng được, thánh nhân muốn tọa sơn quan hổ đấu, ta có thể mở một mắt nhắm một mắt, chừa cho ngươi một mạng." Gã dừng một chút, trong mắt nổi lên sự run sợ, sâu xa nói: "Sợ là sợ, ngoại trừ Ngụy vương và công chúa, còn có người ẩn ở nơi tối, âm thầm không nói gì, ngồi chờ được ngư ông đắc lợi."

(Tọa sơn quan hổ đấu 坐山观虎斗: ngồi trên núi xem hổ đấu nhau, nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.)

Thời Ảnh mỉm cười nhìn thẳng vào mắt gã, thẳng thắn thành khẩn như cũ, "Thôi đô úy, anh minh."

"Lớn mật!" Một tiếng quát to, Thôi Dục Lương xoẹt một tiếng rút trường đao ra khỏi vỏ, chỉ thẳng vào họng Thời Ảnh, "Thánh nhân từ ái, tha tội cho hoàng tự không chết, các ngươi lại không biết sám hối, âm thầm kết đảng mưu nghịch, tội đáng chết vạn lần!"

(Hoàng tự 皇嗣: con của vua.)

Mắt thấy lưỡi đao sắc bén ép thẳng về phía mình, sát khí quất vào mặt, Thời Ảnh lại không vội né tránh, chờ chuôi trường đao này lại đây, y bỗng nhiên kéo Bách Lý Hoằng Nghị ở bên cạnh qua, chắn trước mặt mình.

Bách Lý Hoằng Nghị: "?"

Trước mắt cũng không kịp hỏi xem sư ca đây là có ý gì, lúc đầu vốn chính là hắn nhất định muốn đi theo, trốn cũng không có chỗ trốn rồi, hắn trừng mắt, hai tay nhấc lên, vững vàng che Thời Ảnh ở phía sau.

Đao của Thôi Dục Lương liền hướng thẳng về phía cổ hắn, lưỡi đao đến gần, ngực Bách Lý Hoằng Nghị căng thẳng, theo bản năng nhắm hai mắt lại.

Sau đó đợi giây lát lại giây lát, vẫn chưa cảm giác được binh khí vào thịt. Mở mắt ra, hắn thấy Thôi Dục Lương trước mặt cả người hàn ý, ánh mắt như đầm sâu không thấy đáy. Còn mũi đao trong tay gã, dừng trước cổ mình, nếu đi về phía trước thêm nửa tấc, chính là đao quang huyết ảnh.

Thôi Dục Lương lạnh lùng nói: "Ngươi là mệnh quan triều đình, ta không giết ngươi." Sau đó xoay người, nhấc tay thu đao.

Bách Lý Hoằng Nghị cũng điềm tĩnh, cánh tay hướng về phía sau che chở Thời Ảnh, nói với Thôi Dục Lương: "Ngươi dám động vào y, ta tuyệt đối không tha cho ngươi."

Một tiếng cười nhạo, Thôi Dục Lương xốc lụa mỏng lên, trở lại bên án đài ngồi xuống lần nữa, phất phất tay với dưới đường, hộ vệ cầm đao bốn phía đều thu binh khí thối lui.

Gã rất rảnh rỗi rót rượu cho mình, mắt phong tà mị, không cần nhìn thẳng người, rõ ràng chỉ lớn hơn Bách Lý Hoằng Nghị vài tuổi, nhưng nói chuyện vừa trên cao nhìn xuống vừa mang theo sự ngả ngớn: "Tiểu Bách Lý, không phải ngươi muốn thành hôn với nghĩa tử của Ngụy vương sao? Liều mình che chở cho y như vậy, chẳng lẽ còn có một chân với y?" Thôi Dục Lương kề môi xoay ly rượu, rất có hứng thú, "Sư ca? Thời khanh thật là thủ đoạn a, muốn nắm bắt ai liền nắm bắt được người đó, thánh nhân, Thái Tử, quan viên trong triều...... Toàn bộ thiên hạ Võ Chu, đều bị ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay."

Lời này khiến Bách Lý Hoằng Nghị không vui, cắn xương má cảnh cáo gã: "Thôi Dục Lương, ngươi chú ý lời nói."

"Ngươi gấp cái gì?" Thôi Dục Lương cách lụa mỏng nhìn hai người ở xa, chậm rãi nói: "Các ngươi đều biết mỹ nhân là tư vị gì rồi, nhưng ta vẫn chưa hưởng qua đâu."

Bách Lý Hoằng Nghị nhất thời bị lửa giận đốt lên đầu, "Chó thiến vô sỉ, ngươi......"

"Sư đệ." Thời Ảnh đi đến, nâng cánh tay ngăn cản Bách Lý Hoằng Nghị, "Không được vô lễ."

"Ngươi không nghe thấy gã nói năng lỗ mãng với ngươi sao?"

"Nghe thấy được." Thời Ảnh vẻ mặt nghiêm túc trách hắn: "Ngươi ra phía sau ta đi."

Bây giờ Bách Lý Hoằng Nghị hận chính là công phu của mình không bằng người, nếu không chắc chắn sẽ hung hăng vặn gãy cổ hoạn quan họ Thôi này.

Thôi Dục Lương cười thầm nhìn Thời Ảnh, "Sư đệ này của ngươi, thiếu quản giáo."

"Phải." Thời Ảnh nghiêm khắc nhìn về phía Bách Lý Hoằng Nghị, "Còn không mau xin lỗi Thôi đô úy?"

Bách Lý Hoằng Nghị: "?"

Xin lỗi? Tiễn gã xuống nghe Diêm Vương xin lỗi được không?

Bách Lý Hoằng Nghị không chịu nghe lời, Thời Ảnh bất đắc dĩ, cười khổ với Thôi Dục Lương, "Sư đệ của ta còn nhỏ, không hiểu chuyện, ta thay hắn xin lỗi Thôi đô úy."

Nét mặt Thôi Dục Lương chứa sự đắc ý, ngắt một quả nho đưa vào trong miệng, "Ngươi thay hắn xin lỗi, nói như thế nào?"

"Ngài nói xem."

Thôi Dục Lương chớp chớp mắt, tự hỏi một lát, quay đầu lại nhìn xung quanh một phen, chỉ vào phòng ngủ phía sau, nói với Thời Ảnh: "Ngươi theo ta vào trong, ở đơn độc một canh giờ thì hôm nay ta sẽ tha mạng cho ngươi, cũng không so đo với hắn nữa."

Lời này nói ra không nhẹ không nặng, rơi vào trong tai Bách Lý Hoằng Nghị lại như lôi đình, trực tiếp chọc giận hắn, "Thôi Dục Lương! Ngươi ——"

Thời Ảnh thấy thế, vội vàng bước một bước tiến lên, ngăn cản Bách Lý Hoằng Nghị, không cho hắn nói chuyện, suy xét cũng không suy xét, nói với Thôi Dục Lương: "Được, ta đi vào với ngươi."

Bách Lý Hoằng Nghị mê man, "Thời Ảnh?!"

Thời Ảnh khẽ thở dài, trấn an hắn: "Ở đây chờ ta."

Bách Lý Hoằng Nghị đâu chịu nghe y, bây giờ cả đầu hắn đều là sau khi Thời Ảnh đi vào, hoạn quan chết tiệt này sẽ dùng cách biến thái gì, làm cử chỉ không an phận gì với y, càng nghĩ, hô hấp của hắn càng không thể bình tĩnh, thật sự chỉ tưởng tượng sơ sơ thôi mà hắn đã sắp phát điên rồi.

"Ngươi dám đi vào với gã, ta sẽ giết gã ngay lập tức." Hắn uy hiếp Thôi Dục Lương, cũng uy hiếp Thời Ảnh.

Thời Ảnh lại thở dài, lắc đầu, "Ngươi không giết được gã."

Bây giờ Bách Lý Hoằng Nghị không quản được việc này, hắn không có bất kỳ cách nào để bình tĩnh, cũng không thể tĩnh tâm nghĩ kế sách đủ để ứng phó, hắn chỉ có thể phẫn nộ, lại cảnh cáo Thời Ảnh lần nữa: "Ta chỉ nói một lần, ngươi không được đi."

"Ngươi đã đáp ứng ta cái gì?" Sắc mặt Thời Ảnh hơi giận, "Không thể vì nguyên nhân khác, mà để lỡ chính sự."

"Oáp ——" Một tiếng ngáp khoa trương, Thôi Dục Lương lười biếng vỗ vỗ hai cái ngoài miệng mình, không kiên nhẫn đặt câu hỏi: "Các ngươi còn muốn thương lượng bao lâu?"

Khuôn mặt vốn phấn trắng của Bách Lý Hoằng Nghị bị lửa giận đốt đến đỏ bừng, cũng mặc kệ công phu của mình như thế nào, thậm chí trong tay còn không có binh khí nào, đã đẩy Thời Ảnh ra vọt tới, "Thôi Dục Lương!"

Nhưng mà dưới chân chỉ mới bước ra hai bước, chợt nghe Thời Ảnh gọi hắn.

"Bách Lý Hoằng Nghị."

Âm thanh kia không ở bên tai, lại như đến từ chân trời, lượn quanh qua lại bên cạnh hắn, mờ mịt kỳ ảo.

Tiếp theo, chớp mắt một cái, trời đất quay cuồng, Bách Lý Hoằng Nghị chỉ cảm thấy dưới chân nhẹ bỗng, bay vào trong mây, rồi rơi vào vực sâu, bốn phía một mảnh trắng xóa, không còn thấy gì nữa.

Tứ chi, thân thể nhanh chóng mềm nhũn, không biết mình thân ở nơi nào, hắn không còn sức lực, ngã xuống dưới.

Là huyễn thuật.

Mí mắt như nặng nghìn vàng, trong một tia ý thức thanh tỉnh cuối cùng, Bách Lý Hoằng Nghị nghe thấy hai tiếng cười khẽ, rồi nhìn thấy hai bóng người, cùng nhau đi vào căn phòng phía sau.

🌸🦁🐰🌸

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro