TRUYỆN NGẮN: DUYÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn mưa nhẹ hạt, vài giọt còn vương trên lá sen rơi tõm xuống mặt nước, những vòng tròn lan tỏa. Gió đến, trêu đùa lọn tóc cô gái trú bên hiên nhà, nghịch ngợm kéo chiếc khăn hồng mỏng manh thả xuống hồ. Cô gái với theo, một bàn tay kéo lại, như cảnh thần tiên huyền ảo, chàng nhìn nàng mộng mị, giây phút chạm mắt nhau, nàng nghe trái tim loạn nhịp bao lần…

Ngày cô biết anh là một ngày nắng đẹp, nếu không muốn nói là chói chang đến cực độ. Cô lê tấm thân mỏng như lúa, hồi hộp cùng chiếc Sirius vượt đoạn  đường hơn 20km về cơ sở chính để dự tập huấn về một phần mềm quản lý mới. Thề có gió, cô vừa mới biết đi xe gắn máy, đang mơ mơ hồ hồ phân vân không biết phanh xe nằm bên trái hay bên phải, mặt căng thẳng như đi đánh trận. Cuối cùng cũng đến, phòng vắng hoe, nhẹ nhàng lau mồ hôi, lau luôn cả những nỗi sợ hãi mình vừa trải qua. Chợt nghe bước chân rất nhẹ, cô ngẩng đầu, thoáng khựng lại. Là anh ta sao? Không thể nào? Tại sao là anh ta? Thật hoang đường? Không phải, chẳng lẽ cô chưa tỉnh? Không!

-          Cô đến sớm?

-          Cơ sở xa nên phải tranh thủ?

-          Tôi sẽ tập huấn cho mọi người. Cô biết Teamview chứ?

-          Không. (Tôi tốt nghiệp Công nghệ thông tin đấy, anh nghĩ thử xem)

-        Thế này nhé, cô vào google nhé, gõ chữ teamview nhé, sau đó download về, sau đó…

Là thật sao, hóa ra anh ta có thật, không phải trong cơn mơ do cô tô vẽ.

-------------

-          Không được, cô ta là danh kỹ nổi tiếng khắp kinh thành, không lẽ con không biết?

-          Nhưng cha cũng biết cô ấy bán nghệ không bán thân!

-          Nhưng ta không chấp nhận một đứa con gái giang hồ bước vào nhà này.

-          Cha à, con yêu cô ta.

-          Nhưng ta không cho phép.

Một vị lão gia trạc ngũ tuần lớn giọng, chàng im lặng không nói một câu nào nữa, bình sứ men xanh vỡ tự lúc nào, màu men xanh ngọc, phảng phất hình ảnh một thiếu nữ e thẹn mỉm cười sau chiếc quạt giấy, chàng nhìn, bất giác nhớ đôi tay ngọc hôm nọ cạnh hồ sen, lòng khẽ nhớ, một cô gái với chiếc khăn hồng.

Nàng tựa rèm nhìn xuống phố, nét mày chau khiến xiêu hồn bao mặc khách quan nhân, nàng không tiếp khách sau hôm gặp chàng, tương tư một lời hẹn xính lễ nghinh hôn. Gió vô tâm lại đùa làn tóc xõa, hầu nữ khẽ mở cửa, đi kèm là tiếng thở dài của Vân nương, bà chạm tóc cô, lắc đầu nhỏ giọng

-          Đâu phải con không biết, con là thân phận gì?

-          Chàng đã hứa, chàng bảo chàng sẽ đến.

-          Hai tháng rồi, nếu đến thì đã đến.

-          Ma ma, để con chờ chàng được không?

-          Nghe ta, theo Trắc gia về kinh thành, hãy yên thân yên phận.

-          Một tuần, nếu một tuần nữa chàng không đến, tùy ma ma định đoạt.

---------------

-          Anh có đi cùng ai không?

-          Không. Sao vậy?

-          Cho em quá giang ấy mà.

-          Đón em ở đâu?

-          Chờ chút, em gởi địa chỉ.

Công ty tổ chức đi biển, cô lấy hết can đảm nhờ vả một người mới quen, à không, mới biết vài tháng. Anh là người nhỏ nhẹ, có vẻ hiền lành, cái ác cảm ban đầu cô dành cho anh từng chút tan biến, duy chỉ có một điều cô luôn dặn lòng. Khoảng cách, nhất định phải giữ khoảng cách với anh ta, phải phân rõ ranh giới, nhất định không được yêu anh ta, một chút cũng không, nhất định không. Không vì gì cả, vì cô sợ anh giống như giấc mơ cô hay gặp, kết cục, lại là phân ly.

-          Có hai cách để không yêu một người. 1. Tránh càng xa càng tốt. 2. Càng thân càng tốt.

-          Ok, cách 2.

-          Bị khùng hả?

-          Thường những người tao càng tiếp xúc sẽ càng không yêu.

-          Liều đấy.

-          Yên tâm. Chuyện nhỏ.

Đó là lần đi biển cô thật sự vui vẻ. Có thể vì những câu chuyện của anh. Có thể vì vậy mà cô bắt đầu thôi ghét biển, thôi ghét những con sóng.

-          Đi xe đạp đi.

-          Hả?

-          Đi với em, chẳng lẽ em đi một mình

-          Thôi đi.

-          Đi mà.

....

-          Em có phụ đạp xe không đấy?

-          Em đây hơi bị nghĩa khí đấy, anh phải tập tin tưởng em.

-          Phụ sao nặng vậy?

-          Bao lâu rồi anh không đi xe đạp?

-          10 năm.

-          Trời, hèn gì, về tập lại thể lực đi.

Ngày về…

-          Hai ngày qua có làm gì quá đáng anh bỏ qua nhé! (Chứ không bỏ qua cũng chẳng làm gì được em đâu)

-          Ngốc quá, không có gì đâu.

-----------------

Nàng vẫn tựa cửa nhìn xuống đường, mái tóc thôi vấn, mặt hoa thôi trang điểm, đôi mắt đỏ hoe nhưng không còn lệ để rơi.

Bảy ngày trôi, một cánh thư cũng bặt vô âm tính. Gió thôi đùa, cành lá thôi lao xao, bữa cơm trên bàn vẫn nguyên vẹn, con bé con hầu hạ khẽ trộm nhìn.  Lễ phục tân nương trên giường, màu đỏ hoan hỉ mà sao như màu trắng tóc tang. Nàng vẫn âm thầm nhìn hướng ấy, vô vọng trong chờ một tiếng bước chân. Vân nương sốt ruột, đẩy cửa lần thứ ba

-          Xuất giá thôi Nguyệt nhi.

-          Ma ma để con chờ thêm chút nữa.

-          Muộn lắm rồi, đường lên kinh xa xôi...

Nói thế nhưng Vân nương vẫn cố để nàng chờ. Mà nàng chờ gì, chờ một kỳ tích mà nàng biết rõ không thể nào có thật. Mảnh khăn hồng rơi xuống lầu, nàng liếc mắt, nhẹ nhàng lau giọt sương vô tình còn đọng lại trên mi mắt, nàng đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng. Nàng kẻ lại mày, thoa lại màu môi, khoác hỉ phục, bước xuống lầu trong tiếng trống kèn vang dội. Một danh kỹ xuất giá, rộn ràng nào kém một khuê nữ danh môn. Nàng vẫn trong ngọc trắng ngà, chưa hoen chút bùn, thế nhưng, miệng đời vẫn gán cho nàng tiếng “gái thanh lâu”. Thanh lâu, thanh lâu…

-          Lão gia, thiếu gia không chịu nổi đâu.

Nhũ nương quỳ xin lão nhân gia đang thẳng tay xuống trượng, chàng quỳ đó, thẳng lưng, ngẩng mặt. Mẹ mất sớm, nhũ nương là người chăm chàng từ tấm bé, bà đau thay cho chàng, xót thay cho chàng, phụ thân chàng bỏ mạnh tay, chiếc trượng nằm chỏng chơ. Chàng nhẹ cầm chiếc trượng, tiến đến cha, đanh thép một giọng nói:

-          Đánh chết con, con vẫn không phục. Cha cứ đánh đến khi nào cha muốn, hoặc để con cưới nàng.

-          Chỉ là loại dung chi tục phấn, xứng đáng sao?

-          Xứng, chỉ có nàng mới xứng.

-          Mang cô ta đến đây cho ta gặp mặt – cha chàng bất lực thở dài

Chàng đến nơi chỉ còn vương lại xác pháo nhuộm đỏ đường, kiệu đã xa từ ngày hôm trước. Vân nương đưa mắt liếc nhìn, cái ánh nhìn vừa xót thương, vừa khinh rẻ. Xót thương cho Nguyệt nhi dành thời gian chờ đợi con người này, khinh rẻ kẻ vờ làm người chung thủy.

-          Ta muốn gặp…

-        Thanh lâu mở cửa, không kén chọn khách nhưng ta tuyệt đối không đón tiếp thiếu gia, mời lui gót.

-          Ta muốn gặp Nguyệt nhi.

-          Tiễn khách.

Chàng trơ đó, không biết nàng đi đâu, phố chợ kẻ đồn nàng về kinh thành, người nói nàng xuôi miền Nam, chỉ có Vân nương biết rõ thì bà lại không hé môi.  Chàng đi trong cơn nắng cháy, lang thang như một kẻ mê, chàng mất nàng, mất nàng thật sao?

-------------

-          Anh có bạn gái rồi, em đừng hi vọng vào anh nữa.

Cô buông lơi điện thoại, âm thanh vang vọng trong đó khiến cô gần như không gượng dậy nổi, một giọt nước mắt vô tình rơi, nhẹ tênh như lời anh nói.

Cô xếp lại bao dòng kỉ niệm về anh, lặng lẽ đặt chuyến xe sớm nhất đến Đà Lạt, tạm biệt Sài Gòn, tạm biệt yêu thương, tạm biệt giấc mơ về anh.

-------------

-          Ta đường đường là Trắc phu nhân, ngươi nghĩ ta vì một kẻ si tình như ngươi mà bỏ cả vinh sang sao?

-          Nàng không còn yêu ta?

-          Yêu chàng? Chàng đáng sao?

Vị phu nhân mặt hoa da phấn quay lưng đi không một chút lưu tình, nàng yêu, nàng hận, nàng đắng cay trong từng lời nói. Chàng trơ đó, sáu năm trời chàng tha phương lưu lạc tìm kiếm một dáng hình, để bây giờ, nàng đứng trước mặt chàng dửng dưng xa lạ, đay nghiến từng câu.

Đêm hôm đó, kinh thành có hai kẻ vì yêu mà từ giã dương gian, hai kẻ cố chấp, hai kẻ vì hiểu lầm mà mãi mãi chia xa

------------

Nơi thảo nguyên bồng bềnh mây trắng, bươm bướm bay rợp trời, hoa cỏ xanh tươi, con thỏ nâu tay ôm cây nấm nhỏ, nhảy tung tăng đến bên thỏ trắng

-          Gả cho ta, ta thề nàng sẽ có nấm ăn suốt đời.

-          Ta không tự tìm nấm được àh, sao phải gả cho ngươi?

-          Gả cho ta, nàng không phải lo tương lai nữa, ta đảm bảo cuộc sống của nàng toàn màu hồng.

-          Thế cuộc sống của ta hiện tại màu đen àh?

-          Gả cho ta, bởi chỉ có ta mới chịu đựng được những câu hỏi ngớ ngẩn của nàng.

-          Ta ngớ ngẩn?

Không cần thiên trường địa cửu, không cần oanh oanh liệt liệt chỉ cần chàng bên cạnh em. Không cần nguyện làm chim liền cánh, cây liền cành, chỉ cần giây này, phút này chàng mỉm cười với em. Chẳng cần giàu sang danh vọng, chẳng cần làm tiên chốn bồng lai, chỉ cần nhìn thấy chàng bình yên, vui vẻ sống tốt. Chỉ cần có thế, đã đủ để em an lòng.

Ps: Cầu Nại Hà…

-          Dùng dằng dây dưa bao nhiêu kiếp, cả hai ngươi không mệt mỏi sao?

-          Là anh đấy!

-          Là em đấy!

-          Uống nhanh canh, đầu thai đi, ta không muốn gặp hai kẻ lụy tình này nữa. Kiếp này đừng chơi trò đuổi bắt nữa.

-          Tùy anh đấy!

-          Phụ thuộc vào em chứ!

Bài viết thuộc quyền sở hữu của tác giả Vì em là nắng, thể hiện góc nhìn riêng của tác giả. Vui lòng ghi tên đầy đủ và trích nguồn mlog.yan.vn khi đăng lại nội dung này. Xin chân thành cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro