Chap 1: Cẩm tú cầu vào đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết tại Nga đang vào độ giữa đông, tuyết phủ trắng xóa lên khu rừng thông trên đồi, phủ lên cả phòng thí nghiệm và ngôi nhà nhỏ nằm tách biệt giữa khoảng đất trống.

Gió nổi lên, mang theo hơi lạnh của trận bão tuyết vừa mới qua thốc mạnh vào hàng thông lần cuối trước khi vút nhẹ lên không, để lại mảnh đất trơ trọi, độc mỗi sắc trắng tinh khôi, giá lạnh.

________________________________________________________________________________

Trời bắt đầu chuyển sang trưa, khi mặt trời ngự trị tại vị trí quyền lực nhất của nó, mang ánh nắng xua tan mớ tuyết dày trên mặt đất, để lộ một con đường dẫn lên ngôi nhà nhỏ trên đồi.

- Đi đường cẩn thận đó Alice! Nhớ về sớm đấy! 

- Vâng ạ! Ông nội yên tâm, con xuống chợ mua ít lương thực và thuốc rồi sẽ về ngay mà!-Một cô gái với nụ cười thiên thần mở cửa bước ra, không quên đưa tay chào ông mình.

- Cô có cần tôi đi theo xách đồ phụ không?-Cậu con trai với mái tóc vàng dựng, đứng trước cửa, hướng đôi đồng tử màu tím huyễn hoặc của mình về phía người con gái tóc cam.

Alice quay lại nhìn anh, mỉm cười đầy hạnh phúc thay cho câu trả lời.

Cho đến giờ, cô vẫn không thể tin rằng anh-một con người khác trong cô-lại có thể hiện diện ngay trước mắt mình, bằng xương bằng thịt. Tất cả đều phải cảm ơn cái sự cố bất ngờ từ phòng thí nghiệm của ông nội cô mấy tháng trước, chiếc máy vốn dĩ được ông chế ra để tìm hiểu không gian của các thế giới khác đã vô tình phát nổ, kì diệu làm sao, anh-Masquerade-đáng lẽ đang trôi dạt và ngủ yên mãi mãi trong khoảng không gian vô định, lại được chiếc máy tái cấu trúc phân tử và đưa về thế giới thực.

Từ bây giờ, cô-một đứa trẻ mồ côi-đã có anh bên cạnh như người thân thứ hai của mình.

- Anh không gọi em một tiếng "em gái" được à?

Alice nhắc khéo, trong khi Masquerade lại quay ra ngoài, tìm cách né tránh:

- Đi thôi!

Cô tiếp tục mỉm cười, chạy tới bước sóng đôi cùng "ông anh họ" hướng về thị trấn nhỏ bên dưới đồi.

________________________________________________________________________________

Dường như cái nắng gắt của mặt trời vẫn chưa là gì so với núi băng tuyết khổng lồ bao bọc nơi đây. Ngay cả khi đã mặc một chiếc áo khoác dày, kín cổ và dài đến tận đầu gối, Alice vẫn không sao ngăn được cái lạnh buốt bên ngoài. Người cô khẽ run và hơi thở thì trắng xóa.

- Lạnh à?-Masquerade quay sang hỏi, sau hai tháng ở cùng với ông và cô, anh phần nào đã ra dáng của một người anh cả đang lo lắng cho em gái mình.

Mặc cho cái lắc đầu phủ nhận từ cô, Mas kéo vạt áo khoác ra, trùm hẳn lên đầu Alice và đưa tay đẩy nhẹ cô lại gần mình cho ấm. 

Lặng nhìn cô em ngoan ngoãn rúc đầu vào người mình để tránh những cơn gió lạnh, Mas khẽ thở dài:

"Phải đi nhanh thôi, nếu không chết cóng mất..."

Rảo bước trên con đường vắng cùng Mas, lòng Alice rộn lên một niềm vui khó tả. Phải nói sao nhỉ? Chắc có lẽ nó bắt đầu từ hai tuần trước, khi cô được Marucho thông báo rằng sẽ tổ chức một buổi họp mặt của các Brawler tại Nga và có thể nói đây cũng là buổi tiệc hoan nghênh Mas trở lại, cô mừng ra mặt. Còn gì vui hơn khi sắp được gặp lại những người bạn cũ thân thương, mà hằng ngày, những bức ảnh kỉ niệm từ họ đã bị cô ngắm đến gần như mòn đi.

Nhớ quá.

Đang miên man trong hồi ức, Alice bất chợt giật mình vì sự dừng lại đột ngột của ông anh. Cô ngước lên, đôi mắt chocolate ngây thơ đã có sẵn một dấu hỏi chấm to tướng.

- Có người.-Mas lầm bầm, nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ cho cô quay đầu lại nhìn về phía mà đôi mắt tím ấy hướng về.

Ở tảng đá lớn đằng xa, mái tóc ngắn màu xanh dương sậm bay lưa thưa trước gió. Một đợt gió nữa thổi đến, đẩy nhẹ mớ tuyết dày xuống, để lộ khuôn mặt tuấn tú của một cậu thanh niên trong bộ đồ đen kì lạ cùng đôi mắt nhắm nghiền, lãnh đạm, tựa như chùm cẩm tú cầu vào độ giữa đông mà cái lạnh chính là tác nhân xúc tác cho vẻ đẹp lạnh lùng nở rộ.

Không thèm nghĩ ngợi, Alice chạy một mạch đến bên người thanh niên lạ, phủi vội lớp tuyết xung quanh xuống rồi cố lôi hắn dậy. Nhìn cô gái mỏng manh như cô phải vật vã như vậy, Mas thở dài, tiến tới giúp em gái. Nhiệm vụ mua đồ của hai người coi như phải gián đoạn giữa chừng.

________________________________________________________________________________

Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Alice và Mas cứu anh chàng lạ mặt khỏi cái giá lạnh buổi đông. Và cũng đã ba ngày, con người ấy chìm trong cơn hôn mê bất tỉnh. Alice không biết anh ta đã trải qua điều gì, nhưng có lẽ nó phải kinh khủng lắm, mới khiến một con người sở hữu gương mặt lạnh lùng như vậy lên cơn thở khó nhọc hằng đêm.

- Này, cô không định đi ngủ à?-Mas lên tiếng hỏi, không giấu nổi vẻ lo lắng khi thấy em mình cứ phải thức thâu đêm chăm sóc cho một tên lạ mặt. 

Bên ngoài, màn đêm huyền diệu, lung linh đã nhanh chóng thế chỗ cho màu cam rực lửa buổi hoàng hôn, bao trùm lên cả bầu trời Nga. Trời lặng gió, khác hẳn với ban ngày. Không gian tối tăm, lạnh lẽo đến rợn người.

Mas như thường lệ lại đứng bên ngoài cửa nhìn trời, mỗi lần thế này anh cảm thấy thật thanh thản, như quên được hết thảy mọi thứ xung quanh. Mas khẽ tựa người vào cây cột gỗ trước nhà, đôi đồng tử tím thẫm hướng về một tinh cầu nào đó xa lắc ngoài vũ trụ. Đóa thủy tiên thanh cao và tràn đầy kiêu hãnh trước kia giờ đây có lẽ đã lui về ẩn mình trong lạnh giá, chấp nhận cuộc sống bình yên đến với mình. 

Hay, phải nói là...quá đỗi bình yên? 

________________________________________________________________________________

Giữa không gian yên ắng, gió đột nhiên mạnh dần lên một cách khó hiểu, từng đợt, từng đợt thốc vào mặt Mas cùng với một thứ tiếng ồn lớn đến khó chịu. Đưa một tay lên cản bớt gió, anh cố mở to mắt ngước nhìn cái bóng đen to lù lù ở đâu xuất hiện đang từ từ hạ xuống trước mặt mình.

Mây nhanh chóng tan đi, vầng trăng vằng vặc trên cao tỏa ánh sáng mờ mờ, ảo ảo xuống trước nhà, soi rõ chiếc phi cơ và những bóng người vừa bước xuống.

- Masquerade? Phải anh không?-Cậu thanh niên với mái tóc bù xù màu hạt dẻ đi trước tiến lại gần anh, huơ huơ tay như thể để kiểm chứng xem Mas là...người thật hay là ma.

- Ừ!-Mas đáp gọn lỏn, giọng khó chịu ra mặt.

- Dan à, thôi ngay cái kiểu chào bất lịch sự đó đi! Không phải chính Alice đã thông báo với chúng ta rằng Masquerade đã thực sự trở về rồi sao. Anh không tin lời bạn ấy à?-Cô nàng với mái tóc xanh lơ được buộc thành hai chùm bước tới, huých cùi chỏ vào Dan khiến cậu ta giật mình la oai oái.

Vậy là bọn họ đã tới...sớm hơn dự tính những một tuần.

Cùng lúc ấy, bên trong nhà vọng ra tiếng bước chân, tiếp đó là tiếng bật đèn. Trong tích tắc, ánh sáng nhân tạo đã hắt ra ngoài cửa.

"Hay thật! Alice thức giấc mất rồi..."-Mas lầm bầm. Nhưng, dự đoán của anh chỉ đúng có một phần.

Đứng một lúc mà không thấy động tĩnh gì, anh chàng tóc vàng sốt ruột đi vào nhà. Và tất nhiên, cả nhóm Brawler cũng lũ lượt vào theo.

Đúng là Alice đã tỉnh giấc thật, cô ngồi vật ra, thở dốc vẻ mệt nhọc. Dưới chân cô, cậu thanh niên được cả hai cứu vài ngày trước đang nằm sóng soài trên sàn gỗ. Một cảnh tượng rất chi là...dễ hiểu lầm.

- Có sao không Alice? Chuyện gì vậy?!!!-Mas và người con trai tóc đen đồng thanh.

Cô gái tóc cam giật mình ngước lên, khóe môi cố vẽ nên nụ cười. Dường như cô muốn nói rằng mình không sao, nhưng vẻ mặt mệt mỏi của cô đã làm nụ cười ấy trông giống một nụ cười gằn đau khổ. Điều này càng khiến hai anh chàng kia trở nên sốt ruột. Ngay lập tức, họ phóng đến bên cô, một người đỡ cô dậy, người kia lôi "cái tên chết dịch" ấy ra.

- Em không sao mà...-Alice lên tiếng giải thích-hồi nãy nghe tiếng phi cơ, đoán là mọi người đến nên em định ra chào thì đột nhiên cậu ấy tỉnh lại, còn nằng nặc đòi tìm Ryu với Mai gì gì đó. Em ngăn cậu ấy rồi trượt chân ngã...-nói đoạn, cô quay sang nhìn cậu thanh niên tóc xanh sẫm, lo lắng-có lẽ...cậu ấy lại hôn mê rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakugan