Chương 12 đến chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 12

Ác ma vực sâu, lại thấy ác ma vực sâu

Ở trong tưởng tượng của Athur, sự an bài của hắn là như thế này:: Trốn tránh liên bang đuổi bắt – → trở lại Đế Dạ đế quốc – → đại hôn – → đẻ trứng!

Nhưng trên thực tế kinh nghiệm của bọn họ lại là như này: Trốn tránh liên bang đuổi bắt – → gặp phải ác ma vực sâu – → gặp phải ác ma vực sâu – → gặp phải ác ma vực sâu...

"Thao, không xong rồi, không phải là!"

Bolpur nhịn không được nói lời thô tục.

Ngay từ đầu hoàn hảo, vậy mà gần nhất cũng là bảy tám giờ, hiện nay đã dày đặc tới tận cứ một giờ đồng hồ lại gặp chúng, hết lần này tới lần khác cái thứ đồ chơi nhỏ này lại không đánh lại được, chỉ có thể dựa vào tóc độ nghịch thiên của hắn cùng với kỹ thuật trốn tránh, cứ liên tục ở cường độ thao tác cao lâu như này, sợ rằng cho dù thụ nhân trời sinh có nhiều súc tua thì hắn cũng sẽ bị mềm nhũn.

Ba Bỉ lúng túng thọc lão đại của mình, ngay trước một nữ nhân, chưa kể nữ nhân này còn có thể là hoàng hậu tương lai của bọn họ – – bởi vì sự việc có liên quan tới ác ma vực sâu, lại bởi vì chuyện này có liên quan đến an nguy của mình, Khả Lỵ cũng mang theo Athur đi tới khoang điều khiển.

Khả Lỵ không có cảm giác đối với những lời thô tục của Bolpur, nên biết, chỉ cần chú ý một chút, nàng cũng sẽ nói ra chữ "Cái rắm".

Chuyện này nói sau, giờ phút này Khả Lỵ đang suy nghĩ tới chuyện khác nên cũng bất chấp sự oán hận của Bolpur.

"Ta cảm giác rằng những ác ma đụng phải này có chút không bình thường."

Khả Lỵ cùng Athur thương lượng với nhau.

"Ừ."

Athur lên tiếng trả lời, mấy này nay hắn cũng liên tục suy tư chuyện này.

Nếu như nói ban đầu bọn họ gặp là ngẫu nhiên, thì bây giờ bọn họ giống như đang bị theo dõi, nhưng vì sao lại như vậy?

Chẳng lẽ bọn họ bị liên bang mua chuộc?

Dưới đáy lòng Athur có một mạch sóng ngầm.

Khả Lỵ lại nói: "Ta có phải hay không từng đề cập với ngươi chuyện ta từng gặp sinh vật đồng dạng ở thế giới lúc trước của ta."

Athur lại "Ừ" một tiếng, cái này còn phải nói sao, nhìn nàng tự nhiên nói tới bốn chữ ác ma vực sâu cùng với thái độ của nàng đối với chúng không hề có sự xa lạ – – mà ngay cả hắn cũng không biết tên của bọn chúng.

"Ta sau khi bị bọn chúng truy sát mới ngẫu nhiên trốn tới nơi này."

Khả Lỵ thở dài.

"Ý của ngươi là, bọn chúng có khả năng vì truy sát ngươi mà đến đây?"

Ánh mắt Athur nhất thời thâm trầm như biển cả, bất cứ lúc nào cũng có khả năng biển gầm.

"Cũng có khả năng là trùng hợp như vậy lắm."

Khả Lỵ bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn... nóc chiến hạm, nàng mệt mỏi nói: "Nhưng ta thật sự không hiểu được, ta có thứ gì đáng giá để bọn chúng đuổi giết chứ?"

"Ta chỉ mới cấp năm, còn chưa kịp trở thành thánh nữ Quang Minh trưởng thành."

"Ngoại trừ một cây pháp trượng Quang Minh, một chiếc váy Quang Minh cùng một quyển pháp điển Quang Minh , trên người ta không hề có vật dư thừa."

"Trừ phi bọn chúng tới báo thù cho thủ lĩnh của chúng."

"Nếu là ta nhớ không lầm, ngày đó thống lĩnh ác ma vực sâu đồng quy vu tận cùng Quang Minh thần đúng là Ma vương của bộ tộc ác ma vực sâu."

"Sau đó, chúng thề phải đuổi tận giết tuyệt toàn bộ sứ đồ của Quang Minh thần..."

Khả Lỵ từng điểm từng điểm phân tích những khả năng có thể xảy ra, nếu quả thật là như vậy, nàng không nghĩ sẽ liên lụy bọn họ.

Nếu như nói Bolpur cùng Ba Bỉ chỉ là những không tặc tinh tế hung ác, nàng còn có thể thoải mái mà yên tâm lợi dụng bọn họ để tiếp tục trốn tránh, nhưng trên thực tế hai người bọn họ chỉ là người nằm vùng của đế quốc, lại là hạ thần của Athur, nàng không thể sợ chết mà hy sinh tính mạng của họ để thành toàn cho bản thân mình được.

Huống chi tình thế càng ngày càng nguy cấp, bọn họ chỉ là hai cái đệm lưng bị kéo theo mà thôi, cho dù vậy nàng cũng không có khả năng trốn thoát.

Nàng thật sự...không nghĩ đến có người vì nàng mà hy sinh tính mạng bản thân mình.

Athur cũng không nghĩ tới Khả Lỵ sẽ suy nghĩ sâu như vậy, hắn chỉ đang suy đoán ... hay là vì ngày đó nàng ở trên người Lý Sát bại lộ thân thủ của bản thân.

Hừ hừ, hắn (Athur) đã nói rồi mà không nên giúp hắn(Lý Sát) !

Trong lòng Athur đãchán ghét Lý Sát tới cực điểm.

Ừ, chuyện như vậy, đương nhiên không thể nào để tức phụ phải quản trên đầu được!

Không những không thể trách nàng mà còn phải chiếu cố thật kỹ tâm tình của tiểu tức phụ, không thể để nàng đem mọi trách nhiệm ôm vào người mình được...

Athur hời hợt nói: "Đây chỉ là phỏng đoán của cô mà thôi, những ác ma vực sâu kia chưa chắc đã vì ngày đó gặp qua cô, ta nghĩ sự thật là bọn họ đang trả thù 'Bồ đề'."

Đối mặt với hoàng hậu tương lai của mình, Athur cũng không có ý định giấu giếm điều gì, "Bồ đề" khiêu khích ác ma vực sâu, sau đó thì bị đánh tan mới gặp được bọn họ, Ba Bỉ đã sớm báo cáo tất cả mọi chuyện, giờ phút này bọn họ lại phải chịu tiếng xấu hộ người khác.

Huống hồ, căn bản đó cũng không phải là hắc oa.

"Là thật sao?"

Khả Lỵ bán tín bán nghi, nàng vẫn luôn nghĩ mọi nguyên nhân là trên người nàng, nàng không nghĩ tới điều này.

Tay Khả Lỵ sờ môi mình, nàng đang nghĩ thật kỹ, thật lâu; đúng là với đặc tính có thù tất báo của ác ma vực sâu, ngàn dặm truy tìm và khiêu khích những kẻ thù của bọn họ là không thể không có.

Nếu là như vậy thì ứng phó sẽ rất đơn giản!

"Đổi thuyền!"

Khả Lỵ quyết đoán chỉ đạo mệnh lệnh cho Bolpur Ba Bỉ.

Bởi vì nguyên nhân trời sinh đối địch nhau nên rất nhiều sinh vật có cảm ứng lớn với thần lực Quang Minh, đối với sự cảm ứng nguyên tố thủy, hỏa, kim, mộc lại tương đối bình thường, nếu như không phải là bởi vì nàng, ác ma vực sâu sẽ rất khó tập trung tìm kiếm bọn họ.

Đổi một phi thuyền khác, chúng nó sẽ không biết ai với ai?

Như vậy cũng sẽ bỏ qua sự truy đuổi.

Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là ác ma vực sâu ở dây phải có những đặc tính giống như nàng đã từng gặp.

Nhìn những gì đang diễn ra trước mắt, có lẽ chúng nó với những thứ kia không khác nhau nhiều lắm.

"Đổi thuyền?"

Bolpur cùng Ba Bỉ đồng loạt choáng váng nhìn nàng.

"Đúng vậy, đổi thuyền."

Khả Lỵ xác nhận lời nói của mình một lần nữa.

"Chúng ta không hiểu sai ý của ngài nói chứ."

Bolpur cùng Ba Bỉ cùng nhìn mắt nhau, họ đều nhận ra sự khổ sở trong mắt nhau, là một không tặc tinh tế, thỏ khôn ba lỗ là điều không sai, phi thuyền dự bị cũng sẽ có, nhưng nếu vài ngày trước Khả Lỵ nói như vậy hoặc ít nhất trước khi ác ma vực sâu xuất hiện đông đúc, không cần Khả Lỵ nói, bọn họ cũng sẽ đổi một cái phi thuyền khác. Nhưng bây giờ – – bọn họ bị ác ma vực sâu đuổi lâu như vậy, ngay cả bọn họ đang ở đâu bọn họ còn không biết thì còn biết đi nơi nào để đổi thuyền chứ?

Bolpur trốn tránh cúi đầu, hắn tiếp tục chuyên tâm vòng quanh mấy ác ma vực sâu , Ba Bỉ tránh cũng không thể tránh, đành phải nuốt nước miếng nơi cổ họng và đem toàn bộ tình hình trước mặt nói ra.

"Mất mặt!"

Khả Lỵ còn không có biểu cảm gì, Athur mặt đã đen hơn đáy nồi .

"Đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý, kỳ thật ta sớm nên nghĩ đến ."

Khả Lỵ trấn an sờ sờ vỏ trứng trong ngực: "Lúc trước, chúng ta bị sinh vật lòng đất bức bách, cũng không phải cái dạng này sao? Hoàn toàn không tự chủ được, chỉ có thể bị bọn chúng đuổi theo phía sau, chúng ta chỉ có thể không ngừng mà chạy trối chết lại chạy trối chết."

Nói đến đây, nàng lại nghĩ tới đến một sự kiện, nàng cười nói: "Nói đến cùng, bọn họ còn hoàn thành nhiệm vụ đấy, múc đích ban đầu của chúng ta không phải là né tránh sự truy đuổi của liên bang sao, hiện tại đúng là đã hoàn toàn ẩn núp rất tốt sao..."

Ngay cả chính mình cũng không biết mình đang ở đâu ╮ (╯▽╰ )╭.

Athur hừ hừ một tiếng ở trong lỗ, lúc này mới tính toán , hắn chỉ thị: "Tìm một tinh cầu và hạ xuống, chính phủ liên bang ở tinh cầu cũng sẽ bố trí quân sự phòng hộ ở mặt ngoài, trừ phi quy mô tiến công, những ác ma vực sâu nhất thời sẽ không thể xâm lấn tinh cầu đó."

Đoạn sau đó là hắn còn cố ý giải thích cho Khả Lỵ nghe , nếu như Bolpur cùng Ba Bỉ, hắn cũng không rảnh giải thích đâu.

"Nhưng mà, bọn họ không phải là không tặc tinh tế à?"

Khả Lỵ do dự nhìn thoáng qua Bolpur cùng Ba Bỉ, tiến vào trong tầm mắt của liên bang, nàng thật ra không chút lo lắng sẽ lần nữa bị rơi vào tay của Liên bang, nếu tình huống xấu nhất xảy ra thì cùng lắm nàng sẽ bị bắt làm con chuột bạch, thậm chí thay thế thứ gì đó – – tình huống sau phân nửa sẽ không xảy ra, sau khi nàng hồi tưởng lại, nàng chưa chắc đã không có sự hiềm nghi ngày đó với Lý Sát.

Tóm lại, nàng không bị uy hiếp sự an toàn sinh mạng, nhưng Bolpur và Ba Bỉ lại bất đồng, vô luận là vì bề ngoài thân phận không tặc tinh tế hay là thân phận nằm vùng của Đế dạ đế quốc, bọn họ cũng không thể công khai xuất hiện trước mặt liên bang.

Khóe môi Athur khơi cong lên, mẹ các con hắn cứ như vậy liền thương cảm cho hạ thần của hắn.

Không hổ là hắn hoàng hậu hắn chọn!

Đúng vậy, trong lúc vô tình, Khả Lỵ đã bảo mẫu chuyên dụng thăng cấp thành vợ hắn và trở thành mẹ của con hắn, trước mặt lại một lần nữa nhảy lên vị trí hoàng hậu trung hậu.

Mà hắn, làm sao cam lòng để chohoàng hậu của hắn phải quan tâm chuyện nhỏ nhặt này?

"Hạ thần của ta, tuyết đối không thể làm chuyện phát rồ như vậy."

Athur hàm súc nhưng cũng tự tin nói.

Khả Lỵ cũng liền hiểu, đây là hắn nói hành động của Bolpur và Ba Bỉ sẽ dùng chiêu thức chiêu hàng để đi vào tinh cầu.

Tóm lại bọn hộ cũng sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn.

"Vậy thì..."

Khả Lỵ vừa mới chuẩn bị chuyển đạt ý tứ của Athur thif chiến hạm đột nhiên một thứ khổng lồ cuốn lấy.

Ba Bỉ cảm thấy sắp bị chết, nhỏ giọng oán hận Bolpur: "Hiện tại không phải thời điểm ngươi biểu hiện kỹ năng đặc biệt của mình sao – – cũng không nhìn xem ai đang ở trên phi thuyền sao?"

"Nằm thao thao thao thao thao!"

Xúc tua Bolpur run rẩy bất quy tắc: "Biểu hiện ra cái p kỹ năng đặc biệt! Nếu không phải là vừa rồi ta phải liều mạng với cả lũ chúng nó, đột nhiên phải bộc phát thì ngươi cho rằng ngươi bây giờ còn có cơ hội nói cái chó má kỹ năng đặc biệt gì sao?"

Ba Bỉ gấp rút lại tập trung sự chú ý của mình trên màn hình, hắn định thần nhìn lại, quả nhiên là mình vừa rồi trách lầm Bolpur , hắn cảm thấy ngượng ngùng nói : "Khi nào thì lén lén lút lút có một thứ khổng lồ như vậy xuất hiện ?"

"Ta cũng muốn biết nó đến đây từ lúc nào, còn nữa, vì sao bây giờ lại xuất hiện chuyện như vậy?"

Trong lòng Bolpur vẫn còn hồi tưởng lại sự sợ hãi vừa rồi: "Rõ ràng ta không hề nhìn thấy nó, vậy mà trong nháy mắt nó lại xuất hiện ở trước mặt ta, nếu không phải trong lòng ta đột nhiên có sự báo động, có lẽ vừa rồi tất cả chúng ta ở trên chiến hạm đều bị tử vong."

"Đây chính là kỹ năng thiên phú nhất của ác ma vực sâu, thuấn di."

Khả Lỵ ổn định tốt thân thể rồi mới bình tĩnh giải thích cho mọi người biết.

Chương 13

Xử lý ác ma vực sâu cấp sáu!

"Ngài biết đồ chơi này sao?"

Xúc tua của Bolpur vẫn không ngừng, ánh mắt lại hiện lên sự sáng ngời, sau khi nghĩ tới thân phận của Khả Lỵ thì nói năng lộn xộn gấp rút lại đổi giọng: "Ý của tôi là... không... ý của hạ thần... là... không phải đồ chơi này... thứ này... giống..."

Ba Bỉ nín cười, giải thích giúp hắn: "Ý của Bolpur là, nếu như ngài biết rõ nhược điểm của loại sinh vật này, xin hãy nói cho hắn biết, như vậy chúng ta có thể ngừng kích tốt vào chúng."

"Ác ma vực sâu không có nhược điểm."

Khả Lỵ vô tình cắt đứt ảo tượng của bọn họ, một bên tay nàng đổi bên nâng Athur lên để lấy ra pháp trượng Quang Minh, một bên nhanh chóng và đơn giản nhưng rất tận lực chu đáo giới thiệu sự xuất hiện của ác ma vực sâu, đồng thời nàng không hề dư thừa động tác, dùng hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình để xác định những ác ma vực sâu cấp sáu kia ở trong tầm mắt nàng như cũ.

"Ác ma vực sâu tổng cộng có mười hai giai đoạn, trong đó chỉ đến cấp năm chính là các ngươi đã nhìn thấy mấy hôm trước, da bọn chúng không chỉ dày còn có thịt béo, tốc độ nhanh nhẹn, lực lượng không hề kém hơn cự long cấp thấp nên cực kì khó đối phó. Ác ma vực sâu từ cấp sáu đến cấp chín ngoại trừ đặc điểm ở bên ngoài thì chúng nó còn thức tỉnh kỹ năng thiên phú số một của chúng là bước nhảy, hoàn toàn không thấy bất kỳ quy tắc không gian nào mà có thể bước nhảy từ nơi này đến nơi khác, có thể nói khó lòng phòng bị. Duy nhất chỉ có những người có tinh thần lực cao mới có thể đoán được loại bước nhảy này, cũng chính là cảm giác cảm ứng từ tâm của Bolpur ngươi vừa rồi cảm ứng thấy."

Bolpur nghe được lời Khả Lỵ nói thì có chút tuyệt vọng: "Tôi... Hạ thần cũng không thể nhiều lần đều bảo đảm cảm giác cảm ứng từ tâm có tác dụng ạ."

"Đúng vậy."

Khả Lỵ gật đầu đồng ý, nàng có tâm nói cho hắn biết những điều tra hữu hiệu nhất có thể khám phá ra của bên Quang Minh, hành động của hai ác ma vực sâu cũng không cần lãng phí giải thích cho họ biết cái gì gọi là điều tra Quang Minh, thứ hai tinh thần lực của Bolpur tương đối khả quan, có thể cùng cảnh giới với hắn không thể nghi ngờ là thêm một tầng bảo hiểm, bởi vậy nàng liền bỏ qua một đoạn mà không đề cập tới, nàng nói tiếp: "Loại tâm huyết dâng trào này chỉ có thời điểm khẩn trương của tinh thần lực mới có, nhưng bất kể là ai, cho dù hắn có được tinh thần lực lớn nhất cũng không thể nào liên tục bảo đảm trạng thái tinh thần khẩn trương. Tương ứng như vậy, ác ma vực sâu cũng có sự hạn chế bước nhảy."
Khả Lỵ giải thích thêm một bước, nói: "Để tiến hành bước nhảy cần tinh thần lực khổng lồ và ma lực hắc ám, còn phải thừa nhận lực ép của không gian, đối với thân mình của ác ma vực sâu cũng là một gánh nặng lớn. Trong hoàn cảnh bình thường, khoảng cách bước nhảy cực hạn của ác ma vực sâu là 10km. Trong khoảng thời gian ngắn nhất chỉ có thể sử dụng ba lượt, hơn nữa, mỗi khoảng cách không dưới 3 phút; cấp bảy là 10 km đến 100km, có thể sử dụng nhiều nhất trong thời gian ngắn nhất là 5 lần, khoảng cách ước chừng là 2 phút. Từ điều này có thể suy ra, cấp bậc càng cao thì khoảng cách bước nhảy càng xa, trong khoảng thời gian ngắn có thể sử dụng số lần càng nhiều thì khoảng cách cũng càng ngắn. Nhưng vì thân thể hắc ám ma lực khác biệt và hoàn cảnh cụ thể, giá trị có thể có chút sai lệch. Ví dụ như ác ma vực sâu trước mắt này, nó mặc dù đã đạt tới cấp sau nhưng bởi vì mới vừa đạt được cấp sáu, lại vừa trải qua lặn lội đường xa, cho nên giờ phút này, nó cũng chỉ có thể thực hiện được một bước nhảy nữa thôi."

"Ý của ngài là, chúng ta coi như may mắn, chúng chỉ có thể đánh bất ngờ thêm một lần?"
Ba Bỉ cảm thấy may mắn.

"Đúng là như thế."

Khả Lỵ bình tĩnh một chút: "Cho nên trước mắt chúng ta muốn sống thì việc phải làm là đánh bất ngờ vào bước nhảy đánh, rồi sau đó tìm cơ hội thoát khỏi nó."

"Nhưng là... Tôi..."

Bolpur lại không có nhiều lạc quan, không đề cập tới việc hắn còn có thể một lần nữa cảm giác cảm ứng từ tâm hay không, hắn vừa rồi bộc phát cũng không biết có khả năng tiếp tục một lần nữa hay không.

Nếu như cho hắn thêm thời gian để hắn tiêu hóa hết loại cảm giác này thì có lẽ hắn còn có thể phục chế một lần nữa kỳ tích này, hơn nữa với tốc độ tay của hắn đang khống chế chiến hạm, vì vậy thêm một bậc nữa là không thể nào.

Nhưng là...

Hắn quá mệt mỏi...

Ba Bỉ liếc Bolpur một cái liền hiểu rõ, vì vậy, hắn động thân và bình tĩnh nói ra: "Ta sẽ đi"

"Không, Ba Bỉ..."

Bolpur xúc động muốn nói lời ngăn cản nhưng hắn miễn cưỡng áp chế hành động của mình lại, sắc mặt biến hóa nhưng cũng không ngăn được, cho nên sắc mặt càn thêm tái nhợt.

"Chuyện gì xảy ra?"

Khả Lỵ cảnh giác nên hỏi thăm Athur trong lòng mình.

Mặc dù Bolpur đang đối diện với bàn điều khiển, nàng tuy không thể nhìn thấy rõ sắc mặt của hắn nhưng nàng vẫn nhạy cảm phát hiện ra điểm không thích hợp.

"Ba Bỉ cũng là thụ nhân? Nhưng hắn khác với Bolpur là hắn am hiểm phương hướng nhưng không thể khống chế được tốc độ mặc dù rất nhỏ cho nên chỉ là mềm dẻo và trói buộc."

Athur bình tĩnh song rõ ràng mang theo một phần kiêu ngạo mà trả lời Khả Lỵ.

Ý hắn nói đây là hắn muốn dùng tính mạng của bản thân là giá cao, vì bọn họ mà cuốn lấy ác ma vực sâu cấp sáu kia để cho bọn họ tranh thủ thời gian?

Trong nháy mắt Khả Lỵ đã đoán được ý định của Ba Bỉ.

"Ta không đồng ý sự hy sinh như vậy." Khả Lỵ cứng nhắc cự tuyệt.

"Nàng chắc chắn có thể." Athur sung sướng trả lời.

Khả Lỵ quyết định cũng không nằm ngoài suy đoán hắn đã nghĩ tới, nếu Khả Lỵ thật sự có suy nghĩ tùy tiện hy sinh người khác để tiếp tục bỏ chạy thì hắn cũng không hề nghĩ tới việc nàng có thích hợp với chức vị hoàng hậu của hắn đâu.

Nhưng hoàng hậu của hắn sẽ làm như thế nào đây?

Hắn có phần chờ đợi và muốn biết nàng sẽ đối phó với ác ma vực sâu cấp sáu khó dây dưa kia như thế nào, nàng sẽ để hắn nhìn thấy kỳ tích như thế nào?

Song Athur cũng không hỏi Khả Lỵ, Khả Lỵ cũng không dông dài với hắn. Nàng bình tĩnh và nghiêm nghị nhìn sang Ba Bỉ, thánh nữ tự nhiên nói ra: "Sinh mạng là quý báu, không cần nhẹ nhàng nói lời buông tha. Huống chi, bây giờ vẫn còn quá xa để nói tới việc cần hy sinh ai đó."

"Bệ hạ!"

Bolpur xúc động tràn trề hy vọng nghiêng đầu nhìn lại, xưng hô này là hắn và Ba Bỉ đã lén lút thảo luật qua nhưng chưa bao giờ mở miệng nói, mặc dù hắn vừa rồi cũng chấp nhận để Ba Bỉ hy sinh, nhưng đó là bởi vì có Khả Lỵ ở trên chiến hạm, nếu như chỉ có mình hắn, hắn sẽ không bao giờ đồng ý.

"Bệ hạ!" Lòng Ba Bỉ cũng tràn đầy sự kích động.

A a a, Bệ hạ nhất định biết rõ hắn sẽ làm cái gì cho nên bệ hạ mới nói với nàng, nàng ấy chính là bệ hạ tương lai của chúng ta!

Ô ô ô, hắn còn tưởng rằng với người không hề có tiếng tăm như hắn, không nghĩ tới bệ hạ còn hiểu rõ hắn như vậy, còn đem sự tồn tại của hắn nói cho một vị bệ hạ khác nghe!

Hiện tại đối với Bolpur, Ba Bỉ có chút cảm xúc hóa, có chút hâm hộ hóa người, còn có chút ý nghĩa xúc động muốn chết.

Dù sao, mấy ngày nay Khả Lỵ có thể nói là không hề có biểu hiện gì, hắn cũng không thể thừa nhận rằng vì nàng mà thay đổi thủ đoạn càn khôn của mình, ngăn cản mình đi chịu chết, nhưng một vị trên cao phải có thái độ hoặc giả mấy ngày nay chung đụng cũng nên có chút biểu hiện tình nghĩa.

Mà tất cả những điều này khiến hắn kiên định hơn với quyết tâm chịu chết của mình, đây cũng là biện pháp duy nhất để thoát khỏi nguy cơ này.

Khả Lỵ cũng biết, chỉ vài ba câu của mình cũng không có khả năng thay đổi ý niệm trong đầu của Ba Bỉ, cho nên nàng dứt khoát không nói cái gì cả, chỉ đơn giản đưa ra mệnh lệnh: "Chuẩn bị chiến đấu!" Đồng thời bản thân nàng cũng lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu.

Từ lúc bắt đầu giới thiệu về ác ma vực sâu đến bây giờ, thời gian vừa vặn qua ba phút, ác ma vực sâu lúc nào cũng có thể phát động lần thứ hai đánh bất ngờ, trước đây, Khả Lỵ không chỉ điều chỉnh trạng thái bản thân nàng tốt nhất mà còn điều chỉnh tốt trạng thái cho Bolpur.

Đầu tiên là một thuật trị liệu như ánh sáng quang lãng của bầu trời sau cơn mưa rào rắc vào thân thể của Bolpur. Tuy nói thuật trị liệu chủ yếu chỉ có tác dụng khép lại miệng vết thương, chỉ có thể trị liệu bệnh tật nhưng cũng rất có hiệu quả đối với việc tiêu trừ mệt mỏi, vì vậy giờ phút này sử dụng trên người Bolpur hoàn toàn không lãng phí.

Sau đó nàng tiếp tục ngân một thần chú dài dòng giống hệt thần chú dùng cho Lý Sát lần đó, thần chú chúc phúc!

Nếu như vừa rồi Bolpur bộc phát chỉ là sự ngẫu nhiên thì hiện tại nàng rất có lòng tin sẽ biến điều ngẫu nhiên thành tất nhiên.

Dưới tác dụng kỹ năng, cảm giác mệt mỏi của thân thể Bolpur đều biến mất, sau đó là một trạng thái tốt nhất của bản thân được kéo dài không ngừng nghỉ trong suốt quá trình, cho đến khi tăng lên hai ba thành mới ổn định lại.

Bolpur không chỉ còn có thể tăng thêm tốc độ của tay mà thậm chí ngay cả tinh thần cũng càng thêm tập trung. Bolpur vô cùng chấn động với xúc tua của mình, hắn há mồm muốn nói cho Khả Lỵ một thứ gì đó nhưng cuối cùng vẫn trang nghiêm gật đầu một cái và đặt hết tinh thần lên bàn điều khiển và màn hình lớn trước mặt.

Hành động so với ngôn ngữ càng có tác dụng!

Ba Bỉ là người hiểu rõ Bolpur nên dễ dàng phát hiện sự biến hóa trên người Bolpur, vừa rồi hắn còn mệt mỏi đến nỗi mắt cũng không thể nhìn thấy một giọt nước, mà giờ phút này không chỉ tinh thần mà nội tâm cũng tỏa sáng.

Ba Bỉ không giống với Bolpur còn đang phân tâm đối phó với ác ma vực sâu, phần lớn sự chú ý của hắn đều đặt lên trên người Khả Lỵ. Hắn khẳng định biến hóa thần kỳ này bởi vì Khả Lỵ mà sinh ra, cho nên trong lòng hắn vô cùng trấn động.

Không đợi người khác mở miệng nói gì, Khả Lỵ lúc này đã dùng Quang Minh điều tra xong, từ pháp trượng Quang Minh có một vòng sáng tỏa ra khắp nơi trong, ngoài chiến hạm.

Ánh sáng trắng xua đuổi tất cả bóng tối ẩn núp không cho chúng che giấu khiến Bả Bỉ cũng đột nhiên nghĩ đến ánh sáng trắng này có thể cũng có hiệu quả khám phá bước nhảy của ác ma vực sâu?

Nếu như ngay cả bên trong chiến hạm cũng có thể điều tra... Trong lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng: "Ác ma vực sâu có thể trực tiếp bước nhảy vào bên trong chiến hạm hay không?"

"Trên lý thuyết thì nó có năng lực ở trong một phạm vi không cần biết là chỗ nào thì đều có thể xuất hiện, điều kiện đầu tiên để quyết định phải là nơi không có vật chất ngăn cản,
nếu không chỗ vật chất đó sẽ tạo nên tổn thương rất lớn đối với nó."

Khả Lỵ vô tình gia tăng gánh nặng trong lòng hai người Ba Bỉ và Bolpur, nhưng nếu không nói rõ ràng điểm này, một khi có chuyện xảy ra thì phòng ngự cũng không kịp nữa.

Nhất là sức chiến đấu đống cặn bã Quang Minh thánh nữ tuyệt đối không thể cùng người thân cận, cho nên nàng chỉ có thể trông cậy vào Ba Bỉ sẽ hộ vệ nàng chu toàn.

"Nếu không có vật chất trở ngại thì sao?"

Trong nội tâm Ba Bỉ vừa động: "Vậy ngài xem như vậy có thể được không?"

Đang lúc nói chuyện, từ trong thân thể Ba Bỉ dài ra từng một cành một cây len tới khắp nơi trong chiến hạm, nhưng vẫn để không gian rộng rãi cho Bolpur và Khả Lỵ tiện hoạt động.

"Có thể!" Khả Lỵ ngẩn người, sau cùng nàng cũng gật đầu khẳng định.

Đối mặt với thụ nhân, nàng cũng chưa có thói quen, nếu không chờ Ba Bỉ lĩnh ngộ, nàng sẽ trực tiếp yêu cầu hắn làm vậy.

Bởi vậy, chỉ cần không ngừng điều tra bên ngoài chiến hạm, nàng có thể hoàn toàn so kiên nhẫn với ác ma vực sâu, xem nó nhịn không được vọt tới trước hay là tinh thần nàng buông lỏng trước mà để lộ ra sơ hở.

Thời gian từ từ trôi qua, tinh thần của mọi người cũng càng thêm căng thẳng.

Bolpur đột nhiên thấp giọng hô: "Đến rồi!"

Ngay sau đó Khả Lỵ dùng Quang Minh điều tra tìm ra hư ảnh của ác ma vực sâu. Gần như khoảng cách một giây không ngừng, trong nháy mắt Bolpur đã điều chỉnh tốt tất cả họng pháp, chỉ chờ hư ảnh kia xuất hiện sẽ ném ra tất cả những nghẹn khuất của mấy ngày hôm nay.

Cùng lúc đó, từng đạo ánh sáng trắng bay ra từ đỉnh pháp trượng Quang Minh.

Thần thánh đả kích!

Đúng lúc tiến vào khoảng cách...

Tư thế vừa vặn rất đẹp mắt...

Khả Lỵ tung ra mười cái thần thánh đả kích liên tiếp, chỉ cho đến khi trước mắt tối đen mới mềm nhũn ngừng lại.

Bolpur vốn cũng không hề trông cậy vào những công kích của Khả Lỵ có thể phát huy bao nhiêu tác dụng, trải qua vài ngày kinh nghiệm đã nói cho hắn biết, ác ma vực sâu không chỉ cực kỳ khó nhắm trúng mà dù có ngẫu nhiên đánh trúng cũng không tạo ra bao nhiêu vết rách, thậm chí chỉ nhiều hơn một cái hố nhỏ, căn bản không đi đến đâu, cử động lần này chỉ có chút ít hơn, lấy lực công kích của Khả Lỵ cũng chỉ cản trở một chút truy kích của ác ma vực sâu mà thôi.

Nhưng vào giờ phút này, trong ánh sáng hào quang gióng như ánh sáng mặt trời kia, tầng da ác ma vực sâu rất khó để xé ra lại đang không ngừng bị rách, mà Khả Lỵ lại có thể xâm nhập mấy phần vào sâu trong tầng da kia.

Hai mắt Bolpur sáng lên nhìn từng ánh sáng trắng không ngừng ăn mòn trong cơ thể của ác ma vực sâu.

Đây là thời cơ tốt nhất, thời cơ tận dụng sẽ không trở lại!

Hắn cũng không hề theo kế hoạch mà nhanh chóng rời xa, trong nháy mắt lúc này hắn quyết đoán chỉ để lại một phần, còn lại tất cả gia tăng đạn pháo và năng lượng trút vào ác ma vực sâu...

Chương 14

Đạn hết, đường cùng.

"Chúng ta thật sự đã giết chết nó?"

Nhìn thân thể khổng lồ bị thương kia, dường như Bolpur cảm thấy mình vẫn đang ở trong mơ.

"Đúng, nó đã chết không thể lại chết."

Ba Bỉ phí sức nuốt nước miếng một cái.

Trước đây khi gặp ác ma vực sâu cấp năm đều chỉ biết chạy trốn, hôm nay lại giết chết một cái cấp sáu nên khó trách bọn họ đều không dám tin.

Khả Lỵ nhẹ nhàng thở ra, chính nàng khi nhớ lại cũng cảm thấy quá trình vừa rồi thật sự là trùng hợp may mắn, đương nhiên không thể loại bỏ sự phán đoán chặt chẽ và chính xác của bọn họ được.

"Trước tiên tôi nghĩ cần phải cho mấy người biết rằng, dù thuấn di của ác ma vực sâu có nghịch thiên thì cũng có sơ hở khổng lồ, đó chính là trong nháy mắt thực hiện thuấn di thì nó sẽ có khoảng thời gian nửa giây vô cùng suy yếu. Song tôi nghĩ tới mục tiêu chúng ta chỉ là rời đi, cho nên không nói ra, không nghĩ tới Bolpur lại có thể chọn đúng thời cơ như vậy."

Câu nói này của Khả Lỵ là sự tán thưởng từ tận đáy lòng, khi đó, mỗi người đều có sự quyết đoán không buông tha cho cơ hội chạy trốn này, nếu không được sẽ phải lưu lại, đây là ăn cả ngã về không.

"Hắc hắc, thật ra chỉ là trực giác của tôi nói cho tôi biết làm vậy sẽ có lợi, có thể có kết quả như vậy, cũng là do ăn may đi."

Bolpur cảm thấy sự quyết đoán lúc đó của mình chính là một sự may mắn không thôi.

Khả Lỵ không đồng ý nói: "Trực giác chính là một loại tinh thần lực, sử dụng hoàn cảnh xung quanh để phân tích và phản hồi, có thể có trực giác như vậy, điều này chứng tỏ tinh thần lực của ông rất cường đại."

"Thì ra là như vậy?"

Bolpur như có điều suy nghĩ về tinh thần lực có thể tăng lên một cấp bậc cao mới.

Bởi vì càng ỷ lại vào tố chất thân thể mình thì ở phương diện tinh thần lực sẽ không được mọi người coi trọng.

"Bây giờ không phải là thời điểm để nghĩ về vấn đề đó, chúng ta mới chỉ tiêu diệt được một ác ma vực sâu, trong đó là nhờ vào sự may mắn nên mới có thể thành công thoát ra khỏi bọn chúng, chỉ khi nào thuận lợi đáp xuống tinh cầu thì mới thật sự sống sót.

Khả Lỵ vừa nhắc nhở mọi người vừa nâng pháp trượng Quang Minh ném ra thuật hồi phục lên người Bolpur.

Mới vừa rồi tuy thời gian cực kỳ ngắn ngủi nhưng tiêu hao trên người Bolpur lại rất lớn, nãy giờ vừa buông lỏng là thời điểm Bolpur suy yếu nhất cũng là thời điểm dùng thuật hồi phục giúp hắn buông lỏng tất cả mà tiếp tục phấn khích.

Tinh thần Bolpur sảng khoái nên liên tục lắc lắc cái eo: "Mời ngài nhìn xem."

"A, không!"

Khả Lỵ nhắc nhở mọi người, đồng thời cũng nhè nhẹ nâng pháp trượng Quang Minh pháp trượng một chút, lại thêm thuật hồi phục giúp rơi trên người Bolpur.

Đoạn thời gian bộc phát vừa mới rồi mặc dù cực kỳ ngắn ngủi, đối với Bolpur lại tiêu hao thật lớn thì mới vừa rồi có chút buông lỏng. Bolpur vốn đang ở thời điểm mềm nhũn nhất, lúc này vừa đúng lúc gặp thuật hồi phục quét tới hắn buông lỏng tất cả, cũng để hắn tiếp tục chấn hưng.

Thần khí Bolpur liên tục tăng lên: "Mời ngài xem đi!"

"A, không!"

Thanh âm thống khổ của Ba Bỉ bỗng nhiên vang lên.

Ác ma vực sâu thứ hai chỉ cấp sáu thậm chí còn trên cả cấp sáu!

Ánh mắt Khả Lỵ co rút lại, lập tức phóng ra một đạo thuật hồi phục tới toàn bộ bên trong chiến hạm.

Sau đó một hư ảnh xuất hiện, hãm sâu giăng ra một cái lưới ở khắp mọi nơi, thô to nhưng bền bỉ trực tiếp được giăng ra khắp nơi và trực tiếp xuyên thấu thân thể của nó, hơn nữa bước nhảy sau cùng kia một mực ngưng trệ, trong lúc nhất thời không thể động đậy.

Nhưng thân mình Ba Bỉ cũng không thể đảm đương nổi nữa, thân mình thực vật có tính mềm dẻo, không thể so sánh với huyết nhục kiên cố của ác ma vực sâu, chỉ trong nháy mắt, hắn chỉ còn hơn mười cái đoạn cành! Cũng may có sự gia tăng thuật hồi phục của Khả Lỵ kịp thời nên hắn mới thấy dễ chịu hơn không ít, cũng bởi vì ác ma vực sâu kia ngoài ý muốn xâm lấn mà bị rạn nứt cành nên phải một lần nữa rối rít rút dài.

Vững vàng đem nó trói lại, hoặc một lần nữa tiến hành bốc lên song cũng xen kẽ rạn nứt nguy hiểm.

Ba Bỉ không chút suy nghĩ chọn lựa chọn phía sau, đây là bản năng chọn lựa xu hướng lấy lợi tránh hại trong chiến đấu, cũng là quyết tâm liều mạng bản thân vì muốn bảo toàn người khác, giờ phút này, hắn vô cùng may mắn bản thân mình mới vừa nãy vì không quá vui mừng khiếp sợ khi giết được ác ma vực sâu kia mà thu hồi cành lá của mình mà vẫn để chúng tràn ngập ở bên trong chiến hạm. Nếu không chỉ sợ hắn không kịp thời cản trở kịp thời.

Nhìn ra một chút khoảng cách ở giữa ác ma vực sâu và Khả Lỵ, Ba Bỉ không khỏi rùng mình, bản thân hắn kiên cố hơn định thúc giục cành cây của mình đâm sâu vào trong huyết nhục ác ma vực sâu, thân mình liền rục rịch vùi sâu cành lá thân cây vào bên trong thân thể ác ma vực sâu, thôi thúc bổ sung cành mới, bên trong bên ngoài đều cùng công kích.

Cành cây nhanh chóng chuyển động giống như chiếc máy khoan điện, từng điểm từng điểm đâm vào da ác ma vực sâu, ánh mắt Khả Lỵ bỗng nhiên ngưng tụ.

"Không tốt, là giương đông kích tây!"

Nàng nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở, đồng thời nhẹ vung pháp trượng một chút khiến toàn bộ chiến hạm khoác lên một hào quang kháng cự.

Cái gọi là hào quang kháng cự chính là cưỡng chế tính kháng cự tất cả vật chất bốn phương, vòng tròn sáng lấy chiến hạm làm trung tâm, nhanh chóng khuếch tán vây phía ngoài, đi qua tất cả các nơi đều bị đẩy ra.

Đây là kỹ năng gốc của pháp trượng Quang Minh, vì chính thần Quang Minh gia trì so với lúc trước khi nàng đối mặt với Nguyên soái liên bang dùng có hào quang kháng cự cấp năm thì nay cường đại gấp trăm lần nghìn lần mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Ở khoảng cách ba trăm thước cách chiến hạm khi hào quang khuếch tán có một chỗ đen tối dường như bóng dáng hoàn toàn sáp nhập vào hắc ám bị đẩy đi ra, cũng theo hào quang một đường hướng ra ngoài bị đẩy ra, lúc này Khả Lỵ mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời gió mát thổi qua sống lưng mồ hôi lạnh, nó thế nhưng cũng đã sờ tới chỗ này, chậm hơn một hơi thì hậu quả chỉ nghĩ tới cũng không chịu nổi.

Đồng thời, nàng lại vô ý thức liếc qua Ba Bỉ bị vây khốn kia – – nàng mới chỉ nói tới nhược điểm của ác ma vực sâu cấp sáu mà ngay cả cành thực vật cũng có thể xé được da thịt của nó!

Đừng nói tới cấp sáu , mấy ngày hôm trước những thứ cấp năm, cấp bốn kia đều vận dụng những hung khí như súng lớn laser, chỉ cần không phải phóng hỏa thì chỉ một lời nói đánh trúng cũng sẽ mang cho họ vết thương mặt ngoài mà không thể tạo thành tổn thương trí mạng, cành lá Ba Bỉ vừa dẻo vừa lợi, nhìn thế nào không thể mạnh hơn súng laser đi?

Cho dù trước mắt là một con bị thương liều lĩnh thì vẫn còn ở trong giai đoạn suy yếu thì cũng không thể được!

Chưa nói tới hình thể không thích hợp, ác ma vực sâu cấp sáu đủ để bạo cả chiếc chiến hạm này, mà tiểu ác ma vực sâu đã lớn như vậy tối đa cũng phải cấp ba.

Đương nhiên, ác ma vực sâu cao cấp đã có thể tùy ý biến hóa bản thân lớn nhỏ, nó có khả năng đem bản thân biến hóa nhỏ hơn làm cho da thịt của chúng càng thêm bền bỉ, càng thêm khó có thể xuyên thấu cũng không phải là không thể nào, nhưng dưới tình huống như vậy, cành của Ba Bỉ càng không thể nào tiếp tục chen vào thân thể nó phân nửa nữa.

Chính bản thân mình thật đúng là may mắn, một ngụm khí đụng luôn hai con ác ma vực sâu trên cấp sáu, trong đó còn là một con biến dị – – chỉ có ác ma vực sâu biến dị mới có thể đem gia tăng bước nhảy ngoại trừ trên thân thể của chính nó.

Khả Lỵ hít sâu một hơi, lúc này Bolpur và Ba Bỉ cũng đã kịp phản ứng, sắc mặc Ba Bỉ cực kỳ khó coi, trong đầu hắn không tự giác nghĩ tới một chuyện nên hỏi một câu chứng thực: "Mới vừa rồi thứ bị bạch quang đẩy ra kia có phải là ác ma vực sâu cấp sáu không?"

Thật sự là hắn thấy con vừa rồi trước mặt hắn quá dễ đối phó khiến chính hắn cũng khó có thể tin được.

"Chính xác là ác ma vực sâu cấp sáu biến dị, thậm chí còn ở trên cấp sáu."

Khả Lỵ mang theo vài phần bất đắc dĩ uốn nắn: "Xin lỗi, bởi vì ác ma vực sâu biến dị cực kỳ thưa thớt, cho nên tôi không có cách nào phân biệt được chúng cũng như cấp bậc của chúng, cũng chính vì nguyên nhân này nên vừa rồi không nhắc cho các ngươi. Mà so sánh với ác ma vực sâu bình thường, chúng nó càng cường đại và tàn nhẫn hơn, cũng càng khó tính toán để nắm bắt, hơn nữa nó ngoài trừ bước nhảy và thân thể thì còn có một thứ khó nói là thật sự khó lòng phòng bị."

"Hắn lại... Au!"

Bolpur căng thẳng muốn nhắc nhở, nhưng còn chưa kịp nói thì biến thành một tiếng kêu đau, ngay sau đó Khả Lỵ và Ba Bỉ cũng kinh hô một tiếng, đó là tiếng hô đau nhức.

Tốc độ của ác ma vực sâu biến dị thực sự là khủng bố, nếu không phải vì Bolpur có tâm huyết dâng trào cảm ứng được nó mà đánh bất ngờ thì với thực tế không có thứ gì trợ giúp bọn họ, bởi vì lúc trước có sự chuẩn bị kinh nghiệm và và kế hoạch phương pháp ứng chiến không kịp thời áp dụng bất kỳ một loại nào cho nên chiến hạm bị đánh trúng thậm tệ, mất khống chế vực dậy trong hư không khiến bọn họ ngay cả cân bằng cũng khó duy trì.

Không những thế, Ba Bỉ vì liên tục khống chế những ác ma vực sâu cấp thấp nhân cơ hội gây khó dễ còn bị chặt mất hơn trăm cành cây.

Giờ phút này, ở bên ngoài chiến hạm là những mảnh nhỏ bị phá vỡ, mặc dù không phải là chỗ yếu hại nhưng để khống chế khoang thuyền này thêm một đoạn không để tiếp tục tán loạn thì nhân vong hủy hoại chiến hạm cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Bên trong chiến hạm giờ đã loạn thành một đoàn, cành bị nghiền nát, thịt máu chảy tràn, các loại đèn báo hiệu lóe lên, dị thường náo nhiệt.
Cửa sổ thì bị tan vỡ, một người duy nhất có dị năng hào quang kháng cự cũng đã tiêu hao hết, trải qua nhiều lần dùng thuật phục hồi, mấy mươi lần Quang Minh điều tra, hơn mười lần thần thánh đả kích, hơn nữa còn có thần thánh chúc phúc kia, Quang Minh lực cũng đã cạn kiệt, mà nàng đoán không có nhầm, Bolpur lúc nãy đã sử dụng toàn lực công kích đã đem tất cả viên đạn và năng lượng, giờ phút này bọn họ đều đúng là đạn tận lương tuyệt, đi tới đường cùng!

Mà rõ ràng rằng một phút trước bọn họ đúng là còn gặp may mắn không thôi, tràn đầy hy vọng.

Khi đó, bọn họ mới chỉ tiêu diệt một con ác ma vực sâu cấp sáu...

Khả Lỵ cảm giác có chút hoảng hốt, dường như đây chưa phải là tất cả thực tế, nàng lập tức kiên định đứng lên, vung pháp trượng Quang Minh, môi mấp máy, cường ép một tia lực Quang Minh cuối cùng trong cơ thể mình.

Đúng lúc này đây, một thanh âm vỡ nát rất nhỏ đột nhiên vang lên.

"Tách – – "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro