Chương 6, 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Chương 6

Sau đó... Sẽ không có sau đó, không có ai đồng ý chuyện này. Ngay cả lão thiên gia cũng không đồng ý ╮ (╯▽╰ )╭


"Không được, tuyệt đối không được!"

Cảnh vệ viên của Lý Sát kiêm bạn tốt là Thạch Dạ kích động nhảy dựng lên, hai tay hắn ấn lấy mặt bàn, thất thố hô to. Căn bản không có suy nghĩ Lý Sát giờ phút này kỳ thật cũng không ở bên cạnh hắn, nghe không được hắn nói bất luận lời gì.

Quan tâm sẽ bị loạn. Bất luận từ góc độ của người chức trách mà nói còn là sự quan tâm của một người bạn tốt, hắn không thể dễ dàng tha thứ cho Lý Sát đơn giản đặt mình vào trong nguy hiểm.

"Ngươi ngồi xuống trước."
Thái An đè ép tay. Hắn là một trong hai vị phó Nguyên soái, hiện đang giữ chức vị cao nhất, cũng chỉ có thể hắn mới áp chế được kích động của Thạch Dạ.

Mắt thấy Thạch Dạ bình tĩnh hơn. Hắn lại vội vàng suy tư mình nên nói cái gì. Cảnh vệ viên của Nguyên soái cũng không phải dễ dàng đàn áp, không nói ra cũng chết. Ngay cả tổng thống đến đây cũng chưa hẳn ép được hắn.
Được rồi, giờ chỉ còn cách trấn an một chút vậy.

Thái An quyết định chủ ý, hắng giọng một cái, mở miệng nói: "Vừa rồi cảm xúc của Thạch Dạ mặc dù có điểm quá khích nhưng ta đồng ý với quan điểm của hắn. Nữ nhân kia tồn tại vẫn còn nhiều tranh cãi, trước chưa điều ra rõ nàng ta là ai. Nguyên soái cùng cùng nàng tiếp xúc quá nhiều sẽ có một loại nguy hiểm không cách nào dự đoán được."

Kỳ thật hắn càng muốn nói Lý Sát hiện tại còn trẻ tuổi. Ngoài miệng không có lông, làm việc không tốn sức, nói cho phép dễ tin, thậm chí vì sắc sở mê gì gì đó, ấn tuổi bối phận gì gì đó hắn vốn có tư cách này, không biết làm thế nào hắn là phó Nguyên soái... Phó nguyên... Phó... Phó... ( vô số tiếng vang )

Nói sau, Thạch Dạ cũng không phải là người dễ đắc tội, trước mặt hắn nói Lý Sát chính là muốn chết!

Thực sự mà nói có thể trở thành Nguyên soái Liên Bang, lời nói của Lý Sát phải thực ổn thỏa. Đáng tiếc như thế nào cũng không tới phiên hắn đến chỉ ra. Thái An tiếc nuối ở trong lòng than một tiếng, ngược lại nói lời hay: "Đương nhiên, việc làm lần này của Nguyên soái vì cái gì, lòng dạ chúng ta đều biết rõ. Chúng ta cũng đều biết chuyện này đến tột cùng có bao nhiêu độ cao – – quan hệ của Đế Quốc cùng Liên Bang, mặc dù nhìn qua tâm bình khí hòa nhưng chúng ta ai cũng không thể bảo đảm sự bình thản này sẽ kéo dài bao lâu, vì lực lượng của Liên Bang chúng ta kinh sợ, duy nhất có thể cùng vị Hoàng đế bệ hạ kia tồn tại cùng chống lại. Hoàng kim thân rồng có thể hay không thuận lợi truyền thừa tiếp tục, quan hệ đến xa xa không chỉ mình hắn lại quan hệ đến tương lai Liên Bang chúng ta tương lai. Ai cũng biết, Đế Dạ vị Hoàng đế bệ hạ kia hô vạn tuế vạn vạn tuế – – đây không phải là hư danh cũng không phải là khen tặng. Không phải là ta nói, tuổi thọ của cự long dài dằng dặc khiến ta cũng ghen tị!"

Sau khi nửa thật nửa giả hài hước nói một câu như vậy, hắn hài lòng cười thầm nhìn mọi người, đem sắc mặt bày tỏ: "Tóm lại, Nguyên soái cử động lần này là một loại hy sinh. Là hy sinh cái tôi thành toàn đại sự vĩ đại cử chỉ của ta. Chính bởi vì sự vĩ đại này của Nguyên soái, chúng ta mới lại có thể tiếp tục thích đáng suy nghĩ đến tính an toàn của chuyện này. Nữ nhân kia, đừng nói sự xuất hiện của nàng quá mức đột ngột, một chút dấu vết hoàn toàn không có. Nếu nàng chỉ đơn giản có được thể chất khôi phục như trong lời nói của nhân loại. Vậy giải thích con rồng chỉ xuất hiện kia như thế nào? Hắn hiện tại đã đi đến nơi nào? Những thứ này đều là vấn đề trước mắt còn chưa giải thích được."

"Xin thứ cho thuộc hạ không hiểu."

Thuyền Thuyền Trưởng – thuyền trưởng phụ trách quân dụng nghiêm trang mở miệng: "Ngài nói những lời kia, thuộc hạ hoàn toàn tán thành cũng nguyện ý biểu đạt cao thượng kính ý. Nhưng thuộc hạ không hiểu, điều này cùng với quan hệ của Nguyên soái và nữ nhân kia kết hợp thì làm sao? Để một nữ nhân sinh con đời sau, an toàn, gia đình và tình yêu. Chẳng lẽ không phải một người nam nhân tối thiểu nhất phải bảo đảm được sao?"

"Ngươi có thể nhớ thương an toàn của nàng nhưng ngươi có biết an toàn của Nguyên soái có bao nhiêu trọng yếu hay không!"

Thạch Dạ lập tức liền phát hỏa, lại nhảy dựng lên: "Ngươi đây là không để ý tới an toàn của Nguyên soái sao, không để ý tới an toàn của liên bang!"

"Các hạ chụp cái mũ này hơi lớn đi."

Thôi Xa không nóng không lạnh trả lời.

"Ta xem hắn đây là mượn đề tài để nói chuyện của mình, cố ý vùi lấp Nguyên soái ở trong nguy hiểm. Giờ phút này nói hết những tích tụ trong nội tâm hắn."

Đề Ân bất âm bất dương tiếp một câu như vậy.

Thái An mắt nhìn thẳng, đương không nghe thấy.

Hắn đối với Lý Sát kì thật cũng không có gì ngoài chút ít không cam lòng. Dù sao mình biết rõ chuyện nhà mình, bản lãnh không được việc cũng không thể ném đến trên đầu người khác. Đề Ân vị này nhưng là trăm phần trăm là đối thủ của Lý Sát. Đồng dạng gia đình có tiếng là học rộng biết lớn lại tuổi trẻ ưu tú. Khó tránh khỏi có những tiếc nuối, hết lần này tới lần khác lòng dạ Đề Ân không coi là khoáng đạt. Trong lòng hâm mộ nhưng ghen tị thì nhiều hơn. Chính xác là hận nhiều hơn chút. Hắn như vậy người ngu cũng không cho phép hắn nắm quyền.

Tóm lại chính là đừng đúc kết trong đó.

Bất quá câu này đổ không giống như là nhằm vào Lý Sát. Nói gần nói xa Ân Chỉ nhắm ngay vị thuyền trưởng này.

Ừ, giống như gọi Thôi Xa tới?

Làm một vị quan chấp hành chiếc thuyền vũ trụ cao nhất. Nghề nghiệp của bọn họ đột nhiên là về hàng không. Trong nháy mắt hắn liền giẩm thấp âm thanh xuống khiến vị thuyền trưởng ở chiếc phi thuyền có sự lúng túng, trong lòng bao nhiêu thoải mái đều có, khả năng cao nhất sẽ là hãm hại Nguyên soái... Quả thực là tâm thật đáng chết!

Cho nên, hắn quả nhiên càng ưa thích Lý Sát, ôn hòa, lý trí, tuyệt không giống một con chó điên chạy khắp nơi cắn loạn người.

A! Xin lỗi, lão Đề Ân ông bạn già. Ta hoàn toàn không có ý tứ chửi bới ngươi nhưng đứa con trai này của ngươi thật thật không làm cho người ta thích.
Tư duy của Thái Bảo An nhất thời có chút ít phân tán. Đợi đến hắn phục hồi tinh thần lại chỉ cảm thấy trong phòng họp là một mảnh yên tĩnh.

Cái gì kia... Mọi người thảo luận đến chỗ nào rồi?

Thái An hơi có chút lúng túng, ông thấy nhà khoa học nghiên cứu Tiêu Bá Nạp vốn liên tục vùi đầu nghiên cứu đẩy cửa vào. Hắn là đầu lĩnh tiểu đội chữa bệnh chuyến này cũng là người thần bí nhất, có quyền uy khoa học gia nhất ở Liên Bang. Thể chất khôi phục của Khả Lỵ chính là báo cáo của hắn.

"Nghe các ngươi thảo luận, ta cảm giác sâu sắc vui mừng. Ít nhất ở phương diện nhân phẩm của Nguyên soái chúng ta đúng là cao hơn người nào đó rất nhiều."

Mặt Tiêu Bá Nạp không thay đổi một đường đi ngang qua bọn họ, ngồi xuống một chiếc ghế trống.

Thái An nâng trán. Vị này cũng là chủ nhân của miệng lưỡi bén nhọn cũng chỉ có hắn dám như vậy ở trước mặt Đề Ân nói vậy. Bởi vì bất luận là tự thân còn là bối cảnh, bọn họ đều đại diện cho lực lượng ngang nhau.

Bất quá Tiêu Bá Nạp là một nhà khoa học trung lập. Thông qua chuyện lần này tốt hơn nên đẩy hắn vào trận doanh của Lý Sát – – ít nhất cùng Đề Ân mặt đối lập.

Thái An nhìn có chút hả hê, khả năng khiến hắn cao hứng còn chưa tới một giây đồng hồ. Tiêu Bá Nạp lại mở miệng: "Nhưng cũng tiếc, hắn cùng người nào đó ngu xuẩn là giống nhau. Bởi vì chỉ có kẻ quá ngu xuẩn mới đi suy đoán kết. Quả thực cười rớt răng hàm ta!"

Chính mình quả nhiên là quá ngây thơ rồi. Thái An lần nữa nâng trán, người này căn bản đang chuẩn bị nói tiếp câu sau!

"Ta chỉ nói là thân thể của nàng có khả năng có năng lực trở lại trạng thái nào đó. Là ai cho các ngươi coi nàng có thể tồn tại thể chất khôi phục?" Tiêu Bá Nạp không khách khí hỏi.

Sự tình quan hệ tới sự anh minh của Lý Sát. Thạch Dạ nhịn không được nghi vấn hỏi: "Thân thể có thể trở lại một trạng thái nào đó không phải là có năng lực tồn tại thể chất khôi phục thì là cái gì?"

"Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai?"

Tiêu Bá Nạp lạnh lùng liếc hắn.

Thạch Dạ liền giật mình. Tiêu Bá Nạp tiếp tục nói: "Chúng ta trước đã nhiều lần luận chứng. Dị năng của nàng cùng Lý Sát tuyệt không thuộc về cùng một loại. Nói cách khác dị năng của nàng tuyết đối không thể là hoàng kim thân rồng, duới tình huống như thế vì cái gì còn nghĩ sẽ có hoàng kim cự long xuất hiện. Đây là một vấn đề chưa có quyết."

"Chuyện này cùng nàng không phải có thể chất khôi phục thì có quan hệ gì?"
Đề Ân cũng không nhịn được bị trào phúng ngu xuẩn cũng không chỉ có một mình Lý Sát, hắn cũng ở trong đó. Bởi vì bất hạnh hắn là người đầu tiên nói câu đó.

Mặc dù trên thực tế tất cả mọi người đều cho là như vậy nhưng chỉ có hắn cùng Lý Sát xúi quẩy bị nói tới.

Tiêu Bá Nạp nghe vậy khinh miệt liếc hắn một cái: "Nói ít lời chưa chắc bại lộ sự ngu ngốc của ngươi."

"Ngươi!"

Đề Ân gân xanh nhảy lên. Ánh măt Tiêu Bá Nạp lại hoàn toàn không nhìn đến hắn, tiếp tục đề tài: "Ta biết rõ, các ngươi từng dự đoán qua có người thứ ba. Nhưng nếu thật có người thứ ba. Hắn hiện tại ở nơi nào? Hắn tại sao phải đem hai người kia lưu lại còn một mình rời đi? Ta không cho rằng hai cái quý hiếm tồn tại là đơn giản có thể bỏ qua. Nhất là ngươi ta cũng biết, ngoại trừ Nguyên soái bên ngoài. Có thể lấy hình tượng hoàng kim cự long xuất hiện chỉ có vị Hoàng đế kia. Không tính nữ nhân kia không phải là vợ của hắn. Vậy quả trứng rồng hoàng kim kia cũng sẽ là con nối dòng của hắn. Hắn sao có thể đơn giản buông tay như vậy? "

"Còn có... " Tiêu Bá Nạp chậm rãi mà đàm đạo: "Trở thành chúa tể Đế Dạ đế quốc. Hắn xuất phát từ một mục đích gì mới có thể đơn thân rời bỏ Đế quốc mà tới Liên Bang của chúng ta? Bởi vậy, ta có một dự đoán cho rằng hợp lý nhất. Nữ nhân kia có một dị năng kỳ lạ. Nàng có thể mô phỏng những gì nàng đã từng thấy qua thậm chí là tất cả sự vật... Có lẽ cần phải có điều kiện để tạo thành, có lẽ cũng không cần. Nàng lợi dụng loại dị năng này đến gần Hoàng đế bệ hạ quốc gia Đế Dạ kia. Thuận lợi trộm được hình dáng của hắn. Sau đó hốt hoảng chạy trốn, trốn đến nơi này cũng trong lúc nguy cấp mà hóa thân thành hoàng kim cự long đáp xuống tinh cầu S3675. Kết quả bị hai giám sát viên phát hiện. Sau đó chuyện gì xảy ra ta cũng không cần nói."

"Đương nhiên, cũng có thể có một loại tình huống." Không đợi có người nghi vấn, Tiêu Bá Nạp lại nói: "Bởi vì nữ nhân này tồn tại một loại dị năng đặc biệt bị Hoàng đế bệ hạ Đế Dạ đế quốc biết được. Vì vậy, hắn lợi dụng dị năng này của nàng để kéo dài huyết mạch của bộ tộc hoàng kim cự long – mọi người đều biết vấn đề con nối dõi của bộ tộc hoàng kim cự long từ trước đến nay đều là một vấn đề lớn. Nếu không cũng đã không xảy ra cục diện xảy ra như ngày hôm nay. Mà cũng giống như vấn đề sinh sôi nảy nở khách quan mà nói. Từ một hoàng kim cự long nữ tính đến phối ngẫu với hắn ra đời bất luận là cái gì cũng là loại giống thuộc dạng gấp trăm ngàn lần! Đồng thời đời sau bọn họ thân là hoàng kim cự long khả năng cùng loại là triệu vạn lần."

Nói đến đây hắn ở trong lỗ mũi xuy một tiếng, hết sức rõ ràng giễu cợt nói: "Đó là Đế quốc, không phải xã hội pháp trị của Liên Bang chúng ta. Vị Hoàng đế bệ hạ kia đúng là có cái quyền lực làm chuyện như vậy. Thậm chí còn được cả đế quốc ủng hộ."

Sau đó, hắn lại nhún vai: "Nhưng cũng có thể nữ nhân kia nàng không đồng ý cho nên nàng dũng cảm dắt con mình chạy trốn – – thậm trí ở thời điểm mang bầu mà rời đi. Thân thể của nàng quá mức đặc biệt. Chúng ta không cách nào đoán được nàng đã sinh con như thế nào."

"Pằng", "Pằng", "Pằng" .

Đề Ân lành lạnh vỗ vỗ bàn tay: "Cảm tạ tiến sĩ Tiêu Bá Nạp đã nói cho chúng ta hai truyền thuyết đặc sắc, trái ngược với tuyến ngoài khoa học và nghiên cứu giả. Có thể cho chúng ta biết tới một truyền thuyết không thể tưởng tượng được. Cá nhân ta tương đối kính nể với sức tưởng tượng của ngài. Loại tưởng tượng dị năng này thật sự khiến chúng ta mở rộng tầm mắt giống như đồng thoại thần kỳ tốt đẹp nhất."

"Đối với dị năng không có một chút tưởng tượng thật ngu xuẩn!"
Tiêu Bá Nạp nâng nâng mí mắt, căn bản là lười phản ứng lại, vẫn nói ra kết luận của mình: "Tóm lại, không thể nghi ngờ một chút là kết quả kiểm nghiệm nói cho chúng ta biết, quả trứng rồng này và nữ nhân kia phù hợp đạt tới 97%. Ngoại trừ quan hệ trực hệ không thể có quan hệ khác phù hợp tới trình độ này trừ phi là huyễn hoặc khó hiểu..."

Nói đến đây, khóe miệng của hắn hơi cong lên, mới nói tiếp: "Từ góc độ trên mà nói, hắn tìm nữ nhân kia phối ngẫu cũng không có sai biệt, hắn ngu xuẩn chỉ ở tại – – đánh giá thấp mức sự nguy hiểm và sự khống chế nữ nhân kia, rất có thể sẽ giống như vị Hoàng đế bệ hạ kia đồng dạng dẫn tới cục diện gà bay trứng vỡ. Nên biết, nàng có khả năng bất cứ lúc nào cũng có thể mô phỏng thành một con hoàng kim cự long. Cho nên phương pháp đảm bảo nhất hẳn là công tâm vì thượng. Đợi đến khi nữ nhân kia ái mộ với hắn rồi sau đó thuận lý thành chương nói tới đề tài phu thê dựng dục đời sau như vậy. Hiện tại hắn cứng nhắc như vậy, ta không biết là nữ nhân nào sẽ không lãng mạn đến mức này. Hội đáp ứng như vậy không giải thích được tìm phối ngẫu. Đây không phải là người mà là trình tự của một người máy."

"Đương nhiên, ta đây cũng là dự đoán."

Tiêu Bá Nạp chuyển lời nói ra: "Mặc dù so với các ngươi dự đoán càng thêm nghiêm cẩn, càng thêm đến gần sự thật nhưng trước đã chứng thực đây chỉ là một loại dự đoán, cũng không thể làm căn cứ tính toán. Cho nên đến cùng nên làm cái gì bây giờ, chính các ngươi châm chước xử lý. Có lẽ nữ nhân kia khác với con người – – vốn là dị năng của nàng là một loại khác thường."
Đề Ân lúc này cuối cùng cũng có lý do giễu cợt : "Lời nói đều đã bị ngươi nói... F*ck!"  

Chương 7

Tức phụ của ta có cá tính như vậy, Lý Sát ngươi tạo ra sao?

Là một thanh niên tài tuấn có thể đánh đồng với Nguyên soái Liên Bang. Đề Ân thất thố thường xuyên đều là cố ý. Giống như bây giờ kìm lòng không được có thể xảy ra chuyện lớn – – phi thuyền đột nhiên run kịch liệt giật mình!

Bị tập kích!

Dường như tất cả mọi người cùng một lúc có phán đoán này. Sắc mặt của bọn họ cũng không tốt. Mặc dù ở đây xa xôi hơn so với Liên Bang nhưng nó vẫn thuộc cảnh nội của Liên Bang thế nhưng bị người đánh trộm, cho dù chiếc phi thuyền quân dụng này có tính năng không lớn, cũng thực đáng xấu hổ!

"Chung quanh chỗ chúng ta đây không biết có phải bị trùng động."

Lý Sát chỉ trong khoảnh khắc liền trở về vị trí của mình, ngay cả thời gianl ên tiếng chào hỏi với Khả Lỵ cũng không có.

Mọi người yên lặng gật đầu. Khả Lỵ cùng quả trứng rồng hoàng kim nếu xuất hiện chỉ có thể coi là ngẫu nhiên. Như vậy trận đánh lén này có trùng động xuất hiện là điều tất nhiên.

Chỉ không biết hai người trong lúc đó có quan hệ gì không. Bọn họ đã từng kiểm tra đo lường mọi thứ trên người Khả Lỵ cũng không tồn tại bộ đàm.

Lập tức không kịp ngẫm nghĩ, mỗi người đều hành động. Chiếc phi thuyền quân dụng này là một chiếc phi thuyền thuyên chuyển gần nơi này. Ngoài tốc độ, các chức năng khác đều kém nhưng lúc này có Nguyên soái trên mặt đều thành chiến thuật, nhất là sĩ quan lớn. Bên trong phi thuyền nhất thời hào hùng bành trướng, nhiệt huyết lên cao.

Khả Lỵ ở chỗ đó, nàng bởi vì Lý Sát rời đi mà ngắn ngủi nghĩ một chút cũng ý thức được chuyện gì nên hơi run. Nàng nhíu mày do dự lầm bầm lầu bầu: "Thuyền họa?"

Athur ở bên trong bao con nhộng cũng nhíu mày: "Thuyền họa?"

Hai suy nghĩ thuyền họa rõ ràng không giống nhau. Khả Lỵ giải thích: "Xe xảy ra chuyện kia gọi tai nạn xe cộ, phi thuyền xảy ra chuyện dĩ nhiên là gọi thuyền họa."

Athur giật giật khóe miệng: "Đó gọi tai nạn phi thuyền, cảm ơn."

"Rủi ro liền rủi ro đi, ta như thế nào liền xui xẻo như vậy nhỉ!"

Khả Lỵ hữu khí vô lực nói.

Thật vất vả từ trong tay sinh vật dưới nền đất trốn ra được, nàng xuyên!

Thật vất vả nhặt đến một quả trứng rồng hoàng kim. Kết quả bản thân kiệt lực bị nhân nhặt được ví tền!

Thật vất vả do thám được đây là một xã hội pháp trị. Kết quả chính mình trở thành một con chuột bạch thí nghiệm!

Thật vất vả phát hiện làm một con chuột bạch cũng không có thê thảm, nội dung vở kịch thẳng chuyển đến nội dung cẩu huyết Nguyên soái bá đạo yêu ta – – được rồi. Kỳ thật còn không có yêu nhưng là sinh con khỉ gì gì đó so với Nguyên soái bá đạo yêu ta còn khủng bố hơn!

Giờ thật vất vả chưa nhận lời, phi thuyền gặp rủi ro!

Khả Lỵ cảm giác mình quả thực xúi quẩy. Kết quả lời nói của Athur làm cho nàng biết chưa phải xui xẻo nhất, vẫn còn xúi quẩy.

Athur nói: "Hẳn không phải là tai nạn phi thuyền, là thuyền này bị tập kích ."

"Phi thuyền thuyền, nhất là..."

Athur khóe miệng hơi nghiêng: "Nhất là thời điểm Nguyên soái Liên Bang còn ở trên phi thuyền, binh lính tuyệt đối không thể phạm sai lầm cấp thấp như vậy. Từ góc độ phi thuyền chấn động cùng tần suất rung mà nhìn hẳn là bị đánh trúng. Nhưng cũng quá hoàn hảo, hỏa lực của đối phương không đủ mãnh liệt cũng không có đụng vào chỗ yếu hại của phi thuyền ."

Khả Lỵ lập tức liên tưởng đến chính là: "Sinh vật dị chủng?"

"A, cô vì sao lại khẳng định như vậy?"

Athur đối với phán đoán của nàng có chút ít vượt qua dự liệu.

Khả Lỵ nhún nhún vai: "Này không đơn giản, chuyên nghiệp cướp bóc không thể nào cố ý chọn lựa phi thuyền quân dụng đi?"

Ngày đó nàng nhìn thấy phi thường rõ ràng ký hiệu quân dụng và quân phục chiến sĩ trên phi thuyền.

Athur nhắc nhở nàng: "Này là cơ hội của chúng ta."

Athur không thừa nhận. Athur kiên quyết không thừa nhận. Lời nói vừa rồi của Lý Sát khiến hắn có cảm giác nguy cơ.

Đơn giản chỉ là phương thức thô bạo tìm phối ngẫu, hài tử mẹ nó như thế nào có thể sẽ đáp ứng. Hắn hoàn toàn là hoàng đế kiêu ngạo của đệ nhất Đế quốc không minh bạch như vậy rơi vào trong tay Liên Bang. Đây không phải là chuyện tốt gì cho dù hắn tự tin với trạng thái trước mặt mình bây giờ tuyệt đối sẽ không có ai nhận ra hắn.

Về phần vội vàng đem tức phụ bắt cóc chạy trốn chỉ là một chuyện thuận tiện thôi!

Ai ngờ Khả Lỵ liếc mắt mở to mắt, vứt cho hắn bốn chữ: "Cái rắm cái cơ hội!"

Athur: "..."

Vợ của hắn hảo có cá tính!

Nhất là nghĩ đến lúc mới gặp gỡ nàng. Phục cổ, váy dài vừa thấy đã thương. Quả thực chính là một kích hiểu ý trong thần trí!

Nếu dùng trong lúc chiến đấu chẳng những có thể thuận choáng kẻ địch còn có thể tạo ra từng mảnh tổn thương!

"Chúng ta có thể nhân cơ hội cướp đoạt một tàu chiến hạm. Sau đó đến gần nhất trạm không gian cầu cứu, nhân cơ hội trà trộn một phi thuyền khác. Như vậy mấy lần chúng ta có thể thoát khỏi sự kiểm soát của bọn họ."

Athur cặn kẽ giải thích cho Khả Lỵ. Sau khi tiếp xúc một mặt khác của nàng, hắn lại có lòng tin với kế hoạch của mình!

Về phần khí cầu khẩn cấp hắn cũng không thừa nhận trên chiếc phi thuyền này luôn có. Kỳ thật phi thuyền quân dụng càng thêm nguy hiểm, khí cầu khẩn cấp là vật tư chuẩn bị trọng yếu nhất.

Khả Lỵ lần này phun ra năm chữ: "Ta không có hộ chiếu."

Athur trầm mặc.

Đương nhiên không phải là bởi vì thất vọng mà vì hộ chiếu cái từ này thực cổ xưa.

Hiện tại bình thường cũng gọi bay trên không chạy chứng, tên gọi tắt bay chứng.

Hắn từng dự đoán nàng giống hắn bởi vì tai nạn phi thuyền ngoài ý muốn mới rơi xuống tinh cầu kia. Xem ra thực tế cũng không phải là như vậy.

Ừ. Kỳ thật hắn vừa rồi mới có thể kết luận này. Nếu quả thật là tai nạn phi thuyền nàng như thế nào lại nói ra một cái từ ngữ cổ xưa "Thuyền họa" như vậy.

Vậy nàng làm thế nào đến được cái tinh cầu kia?

Còn có phương thức liên hệ giữa mình cùng nàng không thể tưởng tượng nổi. Nàng so với mình tưởng tượng còn thần bí hơn.

Tròng mắt Athur tối tăm nhưng hắn cũng không hỏi cái gì. Ừ! Còn rất nhiều thời gian!

Hắn chỉ nói nhanh: "Lái xe khí cầu khẩn cấp rất đơn giản. Ta dạy cho cô."

"Vậy chúng ta đi thôi!"

Thần kinh Khả Lỵ run lên không thèm để ý tới cái cơ hội sinh con khỉ cho Nguyên soái. Nàng còn nguyện ý bắt lấy cơ hội này!

Nhất là nàng có quá nhiều bí mật. Nàng không cho rằng với chỉ số thông minh của mình có thể bảo vệ mình được. Một khi lòi ra, chờ đợi nàng chỉ sợ là bị nghiên cứu toàn diện.

Ít nhất theo như nàng nghĩ, chuyện xuyên việt so với thân nàng có dị năng càng kỳ ba hơn.

Hoàn hảo trong khoảng thời gian trốn đông trốn tây này. Khả Lỵ đã được rèn luyện tốt, dọc đường gặp nhiều nguy hiểm, đến khi Khả Lỵ vừa bước chân vào phòng đỗ khí cầu khẩn cấp thì nàng gặp được Lý Sát.

"Quả nhiên ngươi giống như lời Tiêu Bá Nạp đã nói. Có chút ít... Ừ!!!... Khó khống chế."

Trên người Lý Sát cũng không có lửa giận, giọng nói vẫn tương đối ôn hòa.

Ngược lại Khả Lỵ có chút thẹn quá hóa giận nhíu mày lại. Cho nên mới nói cửa quan là giả dọc đường đi này mạo hiểm toàn bộ chỉ là giả.

Nhưng dù sao đây cũng là phi thuyền quân dụng. Cho dù căng thẳng như thế nào thì vấn đề an toàn cũng không thể có sự sơ hở. Đây là cố ý làm ra muốn nhìn xem làm sẽ làm cái gì. Nàng đây là trở thành đối tượng bị quản chế làm sao có thể thuận lợi rời đi như vậy?

Chớ nói rằng đường đường là một Nguyên soái căn bản cũng sẽ không phạm phải cái sai lầm cấp thấp như thế này.

"Hoàng kim thân rồng không thích hợp ở một nơi nhỏ hẹp để thi triển. Ngươi giờ phút này muốn đối phố cũng chỉ là hình hài nhân loại của hắn."

Athur không mất thời cơ nhắc nhở. Là một kẻ giống như hắn mỗi lần đều được người đánh đồng với nhau. Hắn đương nhiên sẽ biết nhưng làm sao để biến thân được. Lý Sát có năng lực vật lộn cũng không thể coi thường. Khả Lỵ có thể vượt qua hắn để đi cướp khí cầu sao?

Trong lòng Athur kỳ thật cũng không có nắm chắc quá lớn.

Ý niệm của hoàng kim thân rồng cùng Khả Lỵ ở trong đầu chỉ có vài vòng sau đó cũng bỏ quên, ở đáy lòng chỉ có một mảnh nhao nhao muốn thử.

Đều đến nước này, như thế nào cũng phải vật lộn một lần!

Trên thực tế nàng không có nhiều khả năng sử dụng kỹ năng, thần thánh đả kích, trì dũ thuật, Quang Minh điều tra. Chúc phúc thần thánh còn có hào quang kháng cự, một là công kích, một là chữa khỏi, hai phụ trợ, một là tự cứu, không hơn. Mặt khác còn có hai cái khác là Quang Minh kính tượng cùng ánh sáng độn. Căn bản không phải kỹ năng phù hợp của Quang Minh thánh nữ. Kỹ năng này là nàng vụng trộm từ trong pháp điển Quang Minh học được. Khi ứng dụng bởi vì lười biếng – – trong thời gian ngắn chớp mắt khi phát huy kỹ năng. Chỉ có thời điểm vụng trộm chạy trốn sử dụng. Đây là học đi đôi với hành.

Cũng may nàng có thể sử dụng kỹ năng không nhiều. Khả Lỵ rất nhanh quyết đoán. Nàng không nói một tiếng lấy ra pháp trượng Quang Minh. Đầu tiên sử dụng kỹ năng điều tra Quang Minh ở bốn phương tám hướng.

Athur nhạy cảm chú ý nhìn trên tay Khả Lỵ có một chiếc nhẫn tựa hồ khẽ có ánh sáng rực rỡ đi qua.

Mà trên ngón tay vô danh nhìn qua cũng chỉ có một chiếc nhẫn kim cương đặc biệt tinh xảo.

Đôi mắt Athur lặng lẽ: Mẹ con ta còn có một con bài!

Lý Sát cũng chú ý tới pháp trượng xuất hiện từ trong không trung nhưng hắn cách khá xa cũng không thể chú ý tới chiếc nhẫn kia. Hắn tò mò cười hỏi Khả Lỵ: "Có thể hỏi một chút. Thứ này cô vừa mới giấu ở nơi nào không?"

Khả Lỵ không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn hắn.

Lý Sát vừa cười: "Vừa rồi bạch quang hết sức thần kỳ. Vậy là cái gì?"

Khả Lỵ như cũ không nói lời nào.

Lý Sát thở dài, bước chân chậm rãi chuyển động đi về phía Khả Lỵ: "Ta đối với cô thật không có ác ý. Kỳ thật cô không cần đề phòng ta như vậy."

Đột nhiên tâm của hắn khởi động cảnh giới, nhanh chóng hơi ngưỡng về phía sau. Một đạo bạch quang sắc bén cơ hồ là bay xoẹt qua mũi của hắn mà hắn cũng rõ ràng cảm nhận được sự lành lạnh từ đạo bạch quang kia phát tán ra.

Rõ ràng ấm áp nhưng lại khiến lòng người lạnh ngắt.

Ánh mắt Lý Sát sắc bén tự nhiên phát hiện bạch quang phát ra hình vuông cũng không phải là từ nơi Khả Lỵ trầm mặc đứng.

Cho nên hắn bị lừa gạt sao?

Rốt cuộc phải dựa vào nguyên lý khoa học nào để giải thích?

Lý Sát càng hiếu kỳ. Thân thể lại không chậm trễ, nhanh chóng đi qua chỗ Khả Lỵ đứng.

Là chân chính đi qua, phảng phất hắn chỉ như một cái lò xo bật bình thường, mũi chân chỉ nhè nhẹ một chút đã tung người đến trước mặt Khả Lỵ, chỉ cần hắn vươn tay lên là có thể bắt lấy Khả Lỵ.

Đúng lúc này, một ánh sáng trắng lấy Khả Lỵ là tâm điểm nhanh chóng lan rộng ra xung quanh, đâm trúng người Lý Sát đem hắn bắn bay ra ngoài. Khả Lỵ cũng mượn lực này, bất thiên bất ỷ phóng tới chiếc thuyền cứu nạn gần nhất. Khi ngón tay nhẹ đặt lên cửa khí cầu, khí cầu "Cùm cụp" một tiếng, mở ra. Khả Lỵ dễ dàng bước chân vào trong chiếc thuyền ngồi xuống, khí cầu viên sau đó tự giác khép lại cửa.

Cho tới lúc này, Lý Sát trầm mặc nhìn Khả Lỵ còn không biến mất. Sau nửa khắc đồng hồ kính tượng Quang Minh đúng như lời nói giảm đi hơn nửa bảy phần mà từ khi Khả Lỵ thi triển kính tượng Quang Minh đến bây giờ còn chưa tới một phút.

Nội tâm Arthur rung động không hiểu. Trên người Khả Lỵ tựa hồ không ổn định, một tay tiếp tục nâng nó, một tay giơ pháp trượng Quang Minh, gión như là múa, cẩn thận tránh đi tất cả bẫy rập. Về sau lại lợi dụng lực phản kích Lý Sát liền dùng hành động mang mình vào trong tàu cứu nạn khẩn cấp. Phương thức chiến đấu này hắn chưa từng nhìn thấy, mới chỉ nghe lần đầu tiên. Mảy may dường như cũng đã rõ ràng, chính xác, cứng nhắc, cơ hồ giống như trong sách giáo khoa.

Khả Lỵ đối với biểu hiện của mình cũng phá lệ hài lòng. Từ điều tra Quang Minh đến kính tượng Quang Minh rồi đến ánh sáng độn, thần thánh đả kích và hào quang kháng cự, nước chảy mây trôi, lưu loát liền mạch. Cả quá trình giống hệt như nàng nghĩ cho nên nói kỹ năng Quang Minh vẫn còn rất tốt để dùng đi. Khoa học tự nhiên sinh hình học phẳng, năng lực hình học không gian, số liệu khả năng tính toán cũng đáng được một điểm khen thưởng!

Đây là bởi vì kĩ năng Quang Minh có số liệu tỉ mỉ xác thực là khả năng được tính toán .

"Cái nút màu vàng là khởi động, sử dụng tay cầm điều kiện..."

Lúc này cũng không phải là thời điểm hưởng thụ thành quả thắng lợi. Athur nhanh chóng nhắc nhở Khả Lỵ.

Mặc dù lúc trước đã dạy một lần, lúc này lại nhắc nhở một chút cũng không phải hoàn toàn không cần thiết.

Khả Lỵ đem thả quả trứng xuống phía trước chân mình, cẩn thận nâng, lại đem pháp trượng Quang Minh ôm ở phía trước, phòng ngừa nó lăn xuống. Tiếp theo một tay đè xuống khởi động cái nút, một tay đẩy chuôi ra xa nhất. Một bên vẫn chưa yên tâm hỏi: "Liệu có bị hắn ngăn cản?"

Lúc này nàng nhớ lại hoàng kim thân rồng gì gì đó mà cùng cự long liên quan còn có sức lực lớn nhất.

"Không có hoàng kim thân rồng chỉ bằng lực lượng của hắn sẽ không cản được."

Trong nội tâm Athur hơi có chút nhàn nhạt kiêu ngạo. Hắn sẽ không vì phương diện này mà thiếu sót. Bất luận là thân rồng hay thân người lực lượng chên lệch cũng không lớn.

Thuộc về là long còn là người, khác nhau rất lớn!

"A!"

Khi nói chuyện khí cầu khẩn đã chạy ra khỏi phòng đỗ. Phi thuyền mở cửa dẫn đường, khi mở cửa ra thì Khả Lỵ có thể rời đi.

Đây là một trình tự đã sớm được đặt ra. Mỗi khi khí cầu khẩn cấp khởi động sẽ tự thông.

Vốn bọn người Lý Sát còn muốn thay đổi trình tự tạm thời để ngăn cản khí cầu khẩn cấp rời đi. Nhưng vừa mới gặp chiến sự lại không thể bởi vì nhỏ mà mất lớn nên đây là nguyên nhân để cho Athur và Khả Lỵ trộm được khí cầu khẩn cấp.

Chỉ là chạy ra khỏi phi thuyền Khả Lỵ lại không cảm nhận được một chút xíu sự hạnh phúc khi thuận lợi đào thoát. Trong nháy mắt cả người căng thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro