Chương 8 đến chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương  8. 

Tu dưỡng nghề nghiệp mục sư – hội bảo mẫu chuyên nghiệp trả tiền công.​

(▔^▔ )/ Đập vào mắt Khả Lỵ là một con quái vật đầu hai sừng. Thân thể họ cực kì to lớn, giống với con người đều có tứ chi nhưng da thịt rắn chắc khác hoàn toàn với con người, còn có gân lớn và dẻo dai hơn. Màu da bọn họ không giống với con người, đen sì như bùn đen không chút bóng loáng, rất giống bóng đêm. Mặt khác bọn họ còn có một cánh dơi khổng lồ và một cái đuôi mạnh mẽ của sư tử. Giờ phút này đôi cánh dơi của họ đang dừng ở giữa không trung, bọn họ lợi dụng thân thể bao gồm móng vuốt và cả cái đuôi để công kích phi thuyền.

Loại quái vật này gọi là ác ma vực sâu. Khi mới tới nơi này nàng đã gặp qua bọn họ, đó là một cuộc chiến đấu trên không. Bọn họ đã tổn thất ba mục sư Quang Minh, một Phó đoàn trưởng và một lượng lớn chiến sĩ Quang Minh.

Chức giả hướng thần chữa bệnh, theo như người ta nói chính là chân ngắn từ trước đến nay là yếu nhất, trong chiến đấu sẽ mất ưu thế, dù có một đoàn hộ vệ thì cũng không tránh khỏi thương vong. Nhưng trước đây, đoàn hộ vệ có chết cũng là chức trách. Thân là hộ vệ, vinh dự của họ chính là bảo vệ chủ nhân.

Nếu là nàng, nàng sẽ không phải vì chịu trách nhiệm bảo vệ hai chiến sĩ Quang Minh bạc mệnh kia mà lấy máu thịt của mình để ngăn chặn sự tiến công của ác ma vực sâu cũng là lợi dụng một hơi cuối cùng ném nàng ra xa để có thể sống sót.

Nhưng không phải như vậy thì vì sao nàng lại bị mất liên lạc với cả đội quân, một mình lẻ loi ở nơi này.

Đây chính là lý do khiến Khả Lỵ chất nhất với việc thuần hóa một cự long hoàng kim làm thú cưỡi như vậy, không chỉ vì cái mạng nhỏ của nàng mà còn vì cả đám người kia nữa. Nếu không phải vì vậy, với sự bủn xỉn của nàng, nàng sẽ bằng mọi giá để trị liệu cho Athur.

Đương nhiên việc kiếm chút ma tinh thạch cũng là thuận tay làm thôi, không thể để mình trắng tay được!

Một lần nữa những thứ kia làm nàng nhớ đến chuyện cũ. Nàng một mực ôm lấy quả trứng rồng không buông, cái này là vì nàng đã bỏ ra một cái giá không nhỏ nên nàng không buông tha mà thôi. Bây giờ nghĩ lại, một màn kia đã để lại trong tâm nàng một bóng ma, bởi vậy nàng rất chấp niệm đối với long kỵ. Dĩ nhiên bây giờ nàng cũng hiểu và cũng sẽ không buông tha cho quả trứng rồng hoàng kim này. Thứ gì đã đến tay nàng, nàng làm sao có thể vô duyên vô cớ để cho kẻ khác chứ.

Lại nói, những ác ma vực sâu này lại xuất hiện trước mắt nàng, không nghi ngờ gì nhất định phải có long kỵ.

Khả Lỵ nghĩ tới cùng, nếu những ác ma vực sâu này xuất hiện, như vậy có thể những đồng nghiệp giáo đình Quang Minh ngày xưa đang ở gần đây?

Nhưng Khả Lỵ lập tức bác bỏ suy đoán này.

Điều kiện sinh tồn của ác ma vực sâu cực kỳ ác liệt, cho nên bọn chúng không thể đơn giản xuyên không như vậy. Ngàn dặm xa xôi không thể nào xuất hiện ở nơi này, những giáo đình Quang Minh kia tuy là lực lượng lớn Quang Minh nhưng cũng không có khả năng thoát thân trong phạm vi này, ngay cả ma thú đều không thể sinh tồn trong hư không, huống chi là bọn họ.

Vậy những ác ma vực sâu đến tột cùng tại sao lại xuất hiện ở nơi này?

Là bởi vì bọn chúng cảm thấy chiếm hữu một thế giới là chưa đủ nên lại đem nanh vuốt vươn tới nơi khác sao? Còn nữa, ác ma vực sâu không phải là đặc thù riêng của thế giới kia sao?

Địa ngục không phải ở nơi nào cũng có ...

Trong lòng Khả Lỵ đầy bi ai và cả sự cừu hận lâu nay. Bởi vậy khi nhìn thấy một đoàn điểm sáng màu vàng óng ánh như đạn pháo bắn tới, nàng không chút do dự thay đổi phương hướng vọt tới nơi có nhiều ác ma vực sâu nhất.

Một chiếc phi thuyền khẩn cấp giống như hai cái đĩa chụp lên nhau, chỉ chứa được một người ngồi, vì thể tích nhỏ tới cực điểm cho nên đối với những ác ma vực sâu này mà nói giống như là một Ma Tước đáng ghét nhất. Đối với một hoàng kim cự long mà nói, có thể là khoa trương một chút, chỉ một chút thi triển với ác ma vực sâu được so sánh như một con chim sẻ với một con ác điểu vậy, dưới tình huống này, bọn họ tự nhiên sẽ bỏ qua Khả Lỵ mà tập trung đến quả trứng hoàng kim cự long kia.

Đây mới là đối thủ bọn chúng có hứng thú!

Trên thực tế, Lý Sát cũng vì vậy mới thu hút ác ma vực sâu đến nên vô tình gặp Khả Lỵ trước tiên chỉ là một chuyện thuận tiện. Đây cũng chỉ là cố làm ra vẻ giống trống khua chiên đuổi theo mà thôi.

Athur vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ trước những chuyện Khả Lỵ có thể làm được, nói thật, chỉ có trong lòng hắn là hiểu rõ nhất.

Dị năng của Khả Lỵ khiến hắn bất ngờ nhưng chưa phải hoàn toàn hết chỗ nói, tuyệt không có khả năng này nhưng đây là một con người dưới áp lực thì nàng có thể ứng đối không kịp.

Nói cho cùng, trong lòng hắn vẫn có một chút kiêu ngạo, cùng với một chút sự thanh cao của một chính khách. Hắn không nghĩ sẽ lấy thế đè người nhưng không muốn sử dụng thứ đó cầm giữ Khả Lỵ.

Khả Lỵ dẫn Lý Sát vào trong ác ma vực sâu nhưng không rời đi ngay.

Vẻ mặt nàng trang nghiêm, đôi môi mấp máy, nàng kiên định nhỏ giọng đọc một câu thần chú ở trong phi thuyền khẩn cấp.

Kẻ địch của kẻ địch sẽ là bằng hữu, kỳ thật ngoại ý muốn giam cầm, ngoại trừ muốn mời nàng giúp hắn sinh con. Lý Sát và Liên Bang cũng chưa từng làm chuyện gì quá phận với nàng, điều tiên quyết ở đây là có một số ít vấn đề liên quan đến nguyên tắc nên nàng có thể đem bọn họ trở thành đồng minh của nàng.

Thần chú vừa đọc ra thì trên trượng đỉnh Quang Minh có một điểm sáng. Nó không bị bất cứ thứ gì cản trở mà bay về phía Lý Sát, sau đó nó nhanh chóng bao phủ lấy thân thể hoàng kim cự long của hắn.

Lý Sát chỉ cảm thấy tinh thần mình bỗng nhiên chấn động, trạng thái đúng là trước nay chưa từng tốt hơn. Hai mắt hắn sáng ngời nhìn về phía Khả Lỵ, một long chưởng khổng lồ không chút do dự đánh tới những ác ma vực sâu vướng víu này. Thay vào đó một chút ác ma vực sâu không những chẳng cảm thấy sợ hãi mà ngược lại càng thêm kích động.

Nhất là những vết máu chảy kia, từ trong xương máu chúng là những kẻ hiếu chiến nên chúng càng thêm không sợ hãi những cường địch, đây chính là nguyên nhân khiến bọn chúng ở phía trước, đứng nguyên tại chỗ.

Ngoại trừ thần chú chúc phúc thì nàng thật sự không thể giúp đỡ được gì. Vì vậy, Khả Lỵ tiếc nuối nhìn thoáng qua những ác ma vực sâu kia, lúc này nàng mới chịu lái phi thuyền khẩn cấp chạy tóe khói ra xa.

Vì có Lý Sát cản trở kẻ thù cho nên nàng thậm chí không uổng phí khí lực từ trong khe hở của ác ma vực sâu mà xuyên ra ngoài, một thuyền một người, tiêu sái vô cùng.

Athur lúc này mới có thời gian rảnh hỏi tới nàng: "Cô tại sao phải giúp hắn?"

Hắn phát giác khẩu khí mình có chút gây gấn, mất bò mới lo làm chuồng bèn hỏi thêm một câu: "Cô không sợ thân phận bại lộ sao?"

Ừ, hắn không phải ghen đâu!

"Ngươi không hiểu rồi, quan hệ này có liên quan đến tu dưỡng nghề nghiệp mục sư."

Khả Lỵ chậm rãi nói: "Thêm một sự phụ trợ bất quá chỉ là chuyện tiện tay mà làm thôi, nhưng nói không chừng sẽ kết được một đoạn thiện duyên. Lúc này ta giúp hắn một lần, tiếp theo sẽ đến phiên hắn giúp ta vào thời điểm nguy nan."

Mặc dù nàng cũng không phải là mục sư, nhưng nghề nghiệp của bọn họ cũng có sự tương đồng, vì vậy có thể xem như là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã giữa các đại nhân vật rồi, nàng chưa muốn đắc tội chết, là nàng đã dẫn hắn tới chỗ ác ma vực sâu, cho nên với một đại côn phải cho thêm ngon ngọt không thì hắn sẽ hận nàng.

Trên thực tế, đừng nói là Lý Sát, chỉ cần mọi người ở trên phi thuyền nhìn thấy kết cục này đều sẽ hận nàng.

Mặc dù nàng thuận lợi trốn thoát, tất cả mọi người đều có chút ít ngoài ý muốn nhưng đây là vì bọn họ muốn nhân cơ hội này dò xét năng lực của nàng sử dụng như thế nào. Bọn họ là vì không thể phỏng đoán năng lực của nàng nên mới có cục diện vượt qua sự khống chế của họ, có thể nói rằng tất cả những điều này đều là gieo gió gặt bão, tuyệt đối không thể đổ lên đầu Khả Lỵ.

Lại nói là lúc trước điều Tiêu Bá Nạp từng dự đoán cũng là đều chính xác, đúng là nàng chạy trốn bên cạnh vị hoàng đế, điều này cũng không được coi là mất mặt.

Lý Sát nhìn Khả Lỵ rời đi, trong lòng cũng tin bảy tám phần đối với dự đoán của Tiêu Bá Nạp, vừa rồi điểm sáng mà Khả Lỵ đưa vào người hắn đã chứng minh nàng chẳng những có thể thay đổi mình mà còn có thể cải cả tạo người khác. Lý Sát cảm thấy bản thân mình có sự biến hóa lớn về thể lượng, tất cả đều được tăng cường từ mật độ da thịt, vảy đều bền bỉ.

Chỉ tiếc sự tăng cường này chỉ là sự tạm thời nhưng cũng đủ để đối phó với những quái vật đột nhiên xuất hiện này.

Lý Sát không nhìn Khả Lỵ nữa mà chuyên tâm đối phó với những ác ma vực sâu trước mặt này.

Đoàn ác ma vực sâu này cũng không có bậc cao, một là vì bọn họ không hiểu rõ về phi thuyền quân dụng này nên sau khi có sự hiệp trợ từ hỏa lực thì Lý Sát đã rất nhanh đánh tan đoàn ác ma vực sâu này.

Là đánh tan mà không phải là tiêu diệt hết, cũng không phải là bắt sống được chúng. Chiến đấu với ác ma vực sâu rất tốt nhưng cũng không thể vì chuyện này mà hắn phải gánh vác tiếp việc chúng sẽ quyết tâm hoặc khả năng đồng quy vu tận.

Ác ma vực sâu tiếng xấu không phải là vì bọn họ hiếu chiến mà vì chúng có năng lực trời sinh không gian, chỉ cần thành niên thì chúng sẽ có thuấn di kỹ năng này, bất luận là để đánh lén hay dùng để chạy trốn thì đều là sát khí thật lớn!

Bởi vì trong thời gian này, vị Nguyên soái trẻ tuổi lúc nào cũng có bộ mặt băng không đổi sắc nhưng trong nội tâm có chút không yên. Hắn không chỉ lo lắng những ác ma vực sâu kia xuất quỷ nhập thần mà hắn còn lo những ác ma vực sâu kia có thể đụng tới Khả Lỵ.

Nàng khiến hắn tương đối thưởng thức, đối với sự tồn tại về dị năng trong suy đoán còn hữu dụng hơn nhiều. Chớ nói chi tới chính bản thân hắn còn trực tiếp được thể nghiệm qua sự thần kỳ này. Nhưng lo lắng vẫn là lo lắng, nàng cường đại nhưng vẫn không có sự trở ngại khiến hắn vì nàng mà lo lắng.

Chương 9. 

Mới thoát miệng hổ lại vào hang sói – – là nhân vật chính, nhất định sẽ gặp trăm ngàn khó khăn ╯﹏╰ Khả Lỵ đương nhiên không gặp xui xẻo lại một lần nữa gặp ác ma vực sâu như vậy.

Nhưng lần này, nàng gặp phải không tặc tinh tế!


Mỗi một thế giới không thể tránh khỏi tồn tại những góc âm u, càng là nơi cao thì càng có những nhân vật không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Những nhân vật này được gọi là không tặc tinh tế.


Ở một góc xa xôi của chính phủ Liên Bang, hạm đội không tặc "Bồ đề" mặc dù không nổi tiếng lẫy lừng nhưng bên trong lại có nhân vật lớn.


Ngày đó, đội trưởng Bolpur của "Bồ đề" sau khi nghe thủ hạ hồi báo phát hiện một nhóm sinh vật hư không chưa bao giờ thấy, xuất hiện ở phụ cận nơi trú ngụ của bọn họ. Hắn đã hưng trí bừng bừng dẫn hạm đội của mình xuất phát.


Trời đất chứng giám, mặc dù bọn họ tên là không tặc tinh tế, những việc cướp bóc chỉ là những việc làm ngẫu nhiên, bọn họ sống là nhờ nhiều năm đi săn sinh vật hư không. Mặc dù cướp bóc có độ nguy hiểm thấp cũng kiếm được nhiều nhưng chỉ cần bọn họ không có xui xẻo thì sẽ không đụng phải sinh vật hư không cấp S.


Sinh vật hư không có thực lực bình thường và thể tích móc nối, nhìn những hồi báo mà thủ hạ đưa, thể tích ác ma hư không lần này chỉ lớn nhỏ như một phi thuyền tư gia – – mặc dù hắn và thủ hạ đều xác nhận hình thực không lớn. Đối với họ mà nói, ác ma vực sâu có thể tích phải lớn hơn một chút so với phi thuyền tư gia nhưng vì nhiều năm bọn họ đã quen săn những sinh vật hư không nên một ác ma vực sâu còn nhỏ là ít đến đáng thương, cho nên Bolpur vì một lần hành động đơn giản tung lưới bắt cá mà.... Bọn họ gặp bi kịch!


Ác ma vực sâu cấp S đây sao?


Đương nhiên không phải vậy, bọn họ là siêu cấp S !


Như khí lực cự long nhanh như tốc độ tia chớp, súng laser thường sẽ không nhắm ngay vào bọn họ, nhưng khi bọn họ đến trước mặt sẽ dùng móng vuốt hoặc đuôi để hung hăng đánh tới... Đại chiến hạm còn có thể miễn cưỡng chống đỡ được một hai cái bởi nó có nhiều khoang và sẽ chỉ rung động gay gắt một chút, chỉ cần không phải bị đánh trúng, trên cơ bản họ có thể sống sót nhưng đây lại là chiến hạm mi ni cho nên nó báo hỏng.


Cho nên chỉ mới như vừa giao tranh, hạm đội "Bồ đề" lập tức quân lính bị tan tác.


Hoàn hảo không tặc rất giống với đám ác ma vực sâu, họ rất giỏi chạy trốn.


Bọn họ không giống với quân đội có phi thuyền quân sự khổng lồ và hỏa lực kinh người, bọn họ chỉ có chiến thuật là một đám lang (sói), lái chiến hạm có hình thể như một bầy ong linh lung, khi thấy tình thế không tốt sẽ lập tức xé chẵn ra lẻ như bị vỡ tổ và thục mạng chạy khắp nơi, chờ khi tàn binh được tập hợp sẽ lại bắt đầu lại từ đầu.


Đây cũng là nguyên nhân bọn họ sở dĩ có thể may mắn sống sót, nếu không bọn họ đã sớm bị liên bang tiêu diệt một vạn lần rồi!


Tất cả chuyện này phát sinh trước khi Lý Sát đón đầu gặp ác ma vực sâu mười phút.


Cũng chính vì lý do này, đám ác ma vực sâu mới bỏ qua bọn họ mà tìm tới Lý Sát, ở trong mắt đám ác ma vực sâu, đúng vậy, chiếc thuyền của bọn Lý Sát không thể nghi ngờ là quái vật kim loại khổng lồ lớn hơn nhiều hạm đội của bọn không tặc, vì vậy chúng đánh nhỏ rồi lại đánh lớn.
Đối với tính xâm lược của đám ác ma vực sau mà nói vô sự còn muốn sinh sự huống chi là có thù tất báo của chúng?


Vì vậy bọn Lý Sát mới mạc danh kỳ diệu bị nhận công kích, sau đó mới có chuyện Khả Lỵ nhân cơ hội này mang theo Athur chạy trốn.


Tóm lại, trong cùng một lúc có cùng một cảm giác, lại thêm con đường hàng không vũ trụ cũng mọc lên như nấm, con người trốn là một tác phong, vì vậy khi chạy trốn Khả Lỵ và một đội không tặc bọn họ đều không hẹn mà chạy vào một trong những con đường đó, mà thật không khéo, đội không tặc đấy chính là do Bolpur dẫn đầu.


Lúc đó, Bolpur đang u ám chất vấn tên cung cấp thông tin kia.


"Hàng mới, tìm kiếm cái lạ, hử?"


"Tiện tay mà thôi, hử?"


Trong nội tâm Ba Bỉ dù khổ cũng không muốn chút nào cả, hắn cái gì cũng không giỏi, làm sao biết được trong hư không sẽ xuất hiện ác ma vực sâu vượt lẽ thường như vậy chứ?


"Lão đại..."


Mặt mày Ba Bỉ ủ rũ muốn xin sự khoan dung, khóe mắt chợt nhìn thấy biểu đồ hướng dẫn, thần kinh đột nhiên run lên, hắn chỉ tay nói: "Lão đại, tôi lấy công chuộc tội!"


Bolpur nghe vậy cũng nhìn về phía biểu đồ hướng dẫn, trên đó không có điểm sáng màu vàng chỉ dẫn không có nguy hiểm đang đến gần bọn họ, hắn ghét bỏ bĩu môi: "Quá gầy."


Vừ nhìn thể tích này cũng biết là phi thuyền khẩn cấp, bên trong nhiều nhất chỉ có một hai người, tài vật đương nhiên cũng có giới hạn.


Ba Bỉ nịnh nọt nói: "Ôm cây đợi thỏ, con muỗi hay tiểu dã đều là thịt. Đã đưa đến bên miệng, ta không ăn cũng uổng!"


Dù sao cũng không phải là huynh đệ của mình gặp rủi ro, vì vậy, Bolpur và Ba Bỉ đều nghĩ như vậy nên bọn họ đều tự có chung một thủ đoạn là liên lạc.


Lúc này chiến hạm của bọn họ cũng bị Khả Lỵ nhìn thấy.


"Xin giúp đỡ?"


Khả Lỵ nhìn hướng dẫn trên màn hình, trưng cầu ý kiến của Athur.


"Không cần."


Athur nhàn nhạt trả lời.


Bởi vì những người đó sẽ chủ động đến tìm họ. Vì đang trốn tránh Liên Bang sắp đuổi tới, hắn cố ý hướng dẫn nàng đi lệch hướng bay. Vì vậy những kẻ có thể gặp được ngoại trừ những người mạo hiểm thì cũng chỉ có bọn không tặc.


Mà theo kinh nghiệm mạo hiểm nhiều năm của hắn, căn bản chiếm đa số sẽ là vế sau.
Ừ, sự thật đã chứng minh, quả nhiên bọn không tặc đã chủ động. Không chỉ chủ động còn rất thô bạo, không đến một phút, chiến hạm của bọn Bolpur liền áp sát, bởi vì sợ giẫm phải vết xe đổ từ ác ma vực sâu, bọn chúng hết sức cẩn thận triển khai toàn bộ họng pháo, lớn tiếng ra lệnh: "Dừng phi thuyền lại, giơ tay lên."


"Tôi đầu hàng!"


Khả Lỵ không nói hai lời làm theo, hai tay giơ qua đầu.


Athur: "..."


Mặc dù hắn thật sự cũng có ý nghĩ sẽ mượn tay bọn không tặc này để trốn tránh sự truy đuổi của Liên Bang. Nhưng nàng đầu hàng có phải quá nhanh hay không!


"Ngay cả giả vờ chống cự cô cũng không có ý định hay sao?"


Athur hỏi sâu xa.


"Ngươi có lầm hay không, đây chính là súng laser đấy! Chao ôi!"


Trong nháy mắt Khả Lỵ trừng lớn hai mắt: "Đừng nói ta chỉ là thánh nữ có sức chiến đấu cấp năm. Cho dù là hồng y giáo chủ, giáo hoàng cấp mười, đứng trước sự uy hiếp của súng laser cũng sẽ đầu hàng! Cái gì kia..."


Nói đến đây, Khả Lỵ có chút ít không biết, hỏi: "Đồ chơi kia là súng laser hả?"


Giống như trong tiểu thuyết đã viết.


"... Đúng."


Athur không yên lòng mấp máy môi, suy nghĩ chỉ lởn vởn ở trên mấy từ này: Cấp năm, cấp chín, cấp mười, thánh nữ, giáo chủ, giáo hoàng... Cái quỷ gì đây?


Khả Lỵ tận tình khuyên bảo "Ngươi không nên bị những thứ lý luận 'Thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành' mà làm liệt sĩ. Phải theo 'núi xanh còn đó; không lo thiếu củi đốt', đây mới là triết lý của xã hội này. Về sau ngàn vạn nhớ kỹ khi đi theo ta có thể trốn thì phải trốn, có thể chạy thì phải bỏ chạy, ngàn vạn không cần gắng sức chống chọi!"


Athur: "..."


Kẻ dạy chính trị cho nàng là ai, ngươi ra đi! Ta sẽ không đánh ngươi nhưng ta trực tiếp sẽ đập chết ngươi!


Cái gì kia... Phụ trách phương diện chương trình học của Liên Bang được gọi là Giáo sư chính trị?


"Không tặc nhưng thật ra hết sức hung tàn. Ngươi sẽ không sợ bọn họ..."


Athur nhịn không được đe dọa Khả Lỵ, nhưng hắn nghĩ nàng dù sao cũng chỉ là một cô bé nên nuốt lại những lời kia không nói ra nữa.


"Ngươi cho rằng ta ngốc sao?"


Khả Lỵ giảo hoạt cười một tiếng: "Chúng ta chạy trốn, nếu bọn họ biết Liên Bang đang lùng bắt chúng ta thì bọn họ sẽ không kiêng nể chúng ta sao? Bọn họ chạy trốn còn chưa kịp kia kìa, tại sao còn có thời gian đi gây sự với ta. Trên thực tế, ngược lại là chúng ta đang lợi dụng bọn họ, xà có xà đạo, chuột có đường chuột. Bọn họ có thể tồn tại lâu như vậy ở Liên Bang, ta tin tưởng bọn họ nhất định có thể mang chúng ta thoát khỏi sự lùng bắt của Liên Bang."


Ồ, thế nhưng cùng hắn suy nghĩ rất giống nhau .


Không hổ là mẹ hài tử hắn đã nhìn trúng!


Athur hài lòng gật đầu, hoàn toàn nghĩ không ra mới vừa rồi hắn còn đang nghi vấn Khả Lỵ.
"Vạn nhất... Ta là nói vạn nhất!"


Khi chiến hạm của Bolpur vừa mới duỗi tay lái, Khả Lỵ lại đột nhiên do dự: "Vạn nhất còn có một điểm nữa, vạn nhất ta gặp được một con quỷ háo sắc thì phải làm sao đây?"


Ánh mắt Athur đột nhiên trợn trừng, uy nghiêm phun ra hai chữ: "Hắn dám!"


Nếu Ngài bây giờ là một con hoàng kim cự long trưởng thành thì lời nói của ngài không người nào dám. Nhưng bây giờ, bản thân mình còn không lo xong.


Trong lòng Khả Lỵ châm chọc, nhưng nàng cũng không nói ra đả kích lòng tự tin của Athur.
Trong lòng nàng cũng cẩn thận tính toán một chút. Ừ! Trứng rồng cũng không cần lo lắng, so với Mã Tu và Đối Nhân bất đồng. Bọn không tặc cũng chưa nhìn thấy tân hoàng kim cự long trước đây, cho nên chúng nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới trong ngực nàng ôm là trứng rồng hoàng kim.


Ngoại trừ cái này, duy nhất lo lắng là dung nhan và giới tính của nàng. Cho dù nàng xem nhẹ mỹ mạo của mình nhưng cũng không thể xem nhẹ những tên không tặc điên cuồng!


Nhưng lúc này ở trong hoàn cảnh này cũng là tên đã trên dây, không bắn không được.


Chuyện cho tới bây giờ, đành phải đi một bước xem từng bước, Khả Lỵ nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt lại thêm kiên định.

Chỉ là, mới thoát miệng hổ lại tiến hang sói đều khiến nàng nhịn không được ở trong lòng rơi lệ đầy mặt (╰_╯ ) 凸!

chương 10.

  Hoàng đế, xin thứ cho có mắt mà không thấy thái sơn, không nhận ra ngài đến...

Khả Lỵ thoáng chút khẩn trương đứng trước mặt Bolpur và nhìn chằm chằm vào râu ria rậm rạp của hắn, trong nội tâm thì đang kịch liệt đấu tranh tư tưởng: Vạn nhất trong chốc lát thực sự bị gì thì ta cũng sẽ coi như mình bị một con chó cắn, không cần phải liều mạng?


Trên thực tế, nàng cũng không tưởng tượng được mình có thể chịu nhục.


Trên người Bolpur có một hơi thở không dễ chọc, Khả Lỵ xác định lực lượng của hắn có thể so với chiến sĩ Quang Minh cấp ba, ừ, đây cũng chính là trình độ cao nhất của người bình thường.
Mặc dù chỉ có trình độ của người bình thường nhưng cũng không phải một thánh nữ cấp năm như nàng có thể thu phục. Đừng nhìn nàng giống như có thể dễ dàng thoát được Lý Sát. Thứ nhất, lúc ấy giữa bọn họ còn cách một đoạn trước không bị thân cận nên dù sao nàng cũng có chút ít thủ đoạn tự vệ. Thứ hai, lúc Lý Sát ở trước mặt là khi thiên thời địa lợi nhân hòa nên nàng kịp thời đánh hắn không để hắn kịp tạo ra một phòng ngự, bởi vậy nàng mới có thể may mắn đào thoát.


Quan trọng nhất là khi đó phi thuyền khẩn cấp đang ở bên người nàng, chỉ cần nàng có thể đi vào bên trong thì bất cứ lúc nào nàng cũng có thể kích hoạt được. Mà lúc này ở bên cạnh nàng lại không có vật gì, dù nàng muốn thoát thân thì nhất định phải hoàn toàn chế phục được Bolpur, rồi sau đó phản lực bức bách hắn giúp nàng tránh bị Liên Bang đuổi bắt, chí ít cũng để các nàng an toàn rời đi.


Khả Lỵ để tay lên ngực tự hỏi mình có thể làm được không?


Ở nơi này có thể gặp may sao?


Ánh mắt Khả Lỵ mịt mờ nhìn về góc khác của khoang điều khiển phía trước, nàng làm sao có thể cam tâm tình nguyện để người bắt nạt mình chứ.


Lúc này Bolpur cuối cùng cũng ngừng quan sát nàng, hắn nhíu lông mày lại và ném ra hai chữ: "Quá gầy!"


Khả Lỵ không cam lòng, nhịn không được châm chọc Athur :"Còn có người có thẩm mỹ kỳ ba như vậy à, hắn chẳng lẽ là từ Đường triều xuyên đến sao?"


Nàng rõ ràng không mập không gầy chứ!


Athur: "..."


Lúc này, chẳng lẽ không tặc không phải là càng chướng mắt nàng thì càng tốt sao?


Còn có, Đường triều là sao, rõ ràng hắn vừa mới nhớ lại ước chừng vào thời cổ đại trên địa cầu, cũng chính là nguồn gốc của Liên Bang giống như ngoài Châu Âu còn có một nơi có văn hóa tương quan, chẳng lẽ chính là Đường triều ở Châu Á ư?


Lại còn cái chữ xuyên kia nữa...Chẳng lẽ đúng là hắn đã nghĩ tới điều kia ư?


Cho tới nay, các nhà khoa học vẫn còn rất nhiều tranh cãi về vấn đề Trùng Động, có bộ phận cho rằng nó là sự bất đồng giữa hai nơi trong vũ trụ, có bộ phận lại cho rằng, chỗ tiếp giáp Trùng Động không chỉ có không gian mà còn có thời gian.


Nói cách khác, sau xuyên Worm-hole, ngươi có thể trở về quá khứ hoặc là đi tới tương lai.
Trái lại, cũng có khả năng sẽ có một người từ bên trong đi ra là người tới từ quá khứ hoặc tương lai quay về.


Trong lúc nhất thời, hai tù binh đều không có phản ứng, ngược lại Ba Bỉ là người hiểu rõ tâm của lão đại nhất, trấn an nói: "Mặc dù nhìn qua nàng xem vẻ giống như không có tiền, nhưng nhìn nàng có bộ dáng khư khư ôm quả trứng như vậy, chỉ cần là có quan hệ với tộc nhân đẻ trứng đều không phải người nông cạn, chúng ta tìm hiểu rõ nguồn gốc có khi còn tóm được một con cá lớn!"


Khả Lỵ cùng Athur lúc này mới chợt hiểu, thì ra cái gầy kia gầy là ý nói dê béo, dê gầy!


Lúc này đổi lại là Athur không cam lòng: Không có mắt nhìn, ngay cả trứng rồng hoàng kim cũng không nhìn ra, không trách được chỉ có thể núp ở trong góc của liên bang!


Còn về phần quả trứng rồng vàng nhưng thật ra là bao con nhộng sinh mạng gì đó, khụ, trẫm chỉ là nhân nhượng ánh mắt phàm tục của các người thôi!


Ngay sau đó không đợi Bolpur tỏ thái độ, bọn họ liền nghe một tiếng "Ầm", chiến hạm bị kịch liệt lay động.


Lần thứ hai trong ngày bọn họ đụng phải cái gọi là thuyền họa rồi.


Khả Lỵ tập mãi cũng thành thói quen, nàng nhanh chóng ổn định thân hình và lạnh nhạt nhìn hai người Bolpur cùng Ba Bỉ chạy về phía bàn điều khiển.


Hai tay Bolpur đang khống chế phía trên bàn trong lúc nhất thời lại khua như bay, chỉ trong một tích tắc, một chiến hạm khổng lồ màu xám bạc xuất hiện ở trên màn hình, đầu chiến hạm có sơn đầu một con sói màu nâu xanh đang nhe răng trợn mắt.


Sắc mặt Ba Bỉ có chút tái xanh: "Là Thanh Lang, bọn họ làm sao có thể ở đây?"


"Đây có nghĩa là chúng ta có nội gian!"


Bolpur nghiến răng nghiến lợi, ngay khi đang nói chuyện thì chiến hạm màu xám bạc kia phóng to, sau đó lại xuất hiện một tiếng "ầm" khổng lồ khác.


Bọn họ ỷ vào bản thân mình có ưu thế về hình thể nên cứ như vậy đụng trực tiếp!


Lớn lối, thật sự là quá kiêu ngạo!


Trong mắt Bolpur dường như xuất hiện ánh lửa.


"Nhìn ta!"


Hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ này từ trong miệng, lần này không phải là hai tay như bay mà biến thành rất nhiều xúc tua hệ thực vật không biết đến cùng có tất cả bao nhiêu cùng tự động múa bay điều khiển bàn phím.


Thực vật hệ dị năng?


Một giây sau Khả Lỵ mới kịp phản ứng, trong lòng nàng cũng hiện ra hình ảnh ảo giác thụ yêu.
Lúc trước nàng bị biến thành mẹ quả trứng vàng, sau đó lại ở trước mặt Lý Sát bị coi là hoàng kim cự long, đáng lẽ nàng phải hết sức thích ứng với chuyện như vậy mới đúng.


"Ân, liên bang rất nhiều người có thân dị năng người sao?"


Nghĩ tới bản thân ký kết huyết khế với trứng rồng vàng, Khả Lỵ cũng không lo lắng bản thân mình bị bại lộ, ngược lại nàng cần tìm hiểu kiến thức của vũ trụ này trong thời gian ở cùng với hắn.


Athur: "..."


Athur càng ngày càng khẳng định suy đoán của mình về Trùng Động, nếu không phải như vậy thì tại sao ngay cả thụ nhân cùng dị năng hệ thực vật nàng cũng không thể phân biệt được?
Mặc dù nhân loại thuần chủng cùng các loại long nhân, thụ nhân, thú nhân nhìn ở bên ngoài cũng không có sự khác biệt quá lớn, nhưng dù sao vẫn có sự bất đồng ở trên tay, nhất là người có dị năng hệ thực vật, muốn sử dụng dị năng hệ thực vật, bọn họ phải có sự thúc đẩy mầm mống tương ứng mà không giống như Bolpur cử trọng nhượng kinh chuyển động thật tự nhiên.
Đương nhiên, nếu người có dị năng hệ thực vật trên cấp độ B cũng có thể thúc đây những mầm mống thực vật trong nháy mắt, miễn cưỡng có thể thuấn phát*, nhưng trên người dị năng cấp B đều là những người không thiếu tài phú, ngoại trừ những kẻ hung đồ cực ác thì cũng không có ai nghĩ quẩn chạy tới nơi xa xôi như vậy để làm hải tặc.


(*phát triển trong nháy mắt)


Mà ở một nơi xa của Liên Bang còn có một thụ nhân có trình độ kỹ thuật chiến đấu tương đối cao...


Trong nội tâm Athur vừa động vừ nhìn Bolpur sử dụng thành thạo các xúc tua, hắn nói với Khả Lỵ: "Nói với hắn s5726."


"Này là cái gì, ám hiệu sao?"


Khả Lỵ tò mò hỏi, đồng thời cũng không kéo dài thời gian một giây liền nói ra con số.


"Đốt — "


Chiến hạm trong nháy mắt bất động, Bolpur khó có thể thắng nhanh xúc tua ngoại trừ theo bản năng tự dừng lại, vì vậy đồng loạt các xúc tua cứng lại một tí.


Ba Bỉ quan tâm hỏi: "Làm sao vậy, lão đại, chúng ta có cướp của bọn họ sao?"


Vừa rồi trong nửa phút ngắn ngủi kia, Bolpur dựa vào tốc độ tay khác thường của hắn đã thoát khỏi áp chế của Thanh Lang một cách thần kỳ, hắn cũng đánh đối phương không thể ngóc đầu lên được, nhưng chính hắn cũng thấy mồ hôi chảy đầm đìa, đột nhiên cứ như vậy dừng lại, có chút cảm thấy khó chịu.


Ý thức của Bolpur chuyển về phía sau 0,5 cm, lại cứng rắn dừng lại, cứng ngắc trả lời: "Cướp, như thế nào không cướp!"


Xúc tua lại bắt đầu vũ động, lửa đạn từ từ dày đặc, nhưng là □□ tây huy, ở đây cũng không có trạng thái, dường như thật lâu mới hạ quyết tâm bình thường. Cuối cùng, sau một trận tập hỏa khiến Thanh Lang xui xẻo kia hóa thành một pháo hoa đẹp trông rất thống khoái.


Cứ tha cho như thế này, lúc này Bolpur mới quay đầu vặn vẹo nói: "Hoàng đế, xin thứ cho ánh mắt hạ thần vụng về, không thể nhận ra ngài đến..."

chương 11.

  Ngả bài – – Thẳng thắn là bước đầu tiên cũng là sự bắt đầu cuối cùng, hiểu nhau sắp tới, gần nhau còn có thể xa sao?


Hoàng đế bệ hạ của Đế Dạ đế quốc yêu mạo hiểm, đây là chuyện mà mọi người không ai không biết.


Cùng với sự phát triển khoa học kỹ thuật của Liên bang, cái đại thần đã sớm có thói quen thông qua các phương tiện truyền tin để nhận chỉ thị của hoàng đế bệ hạ, mười mấy hai mươi năm không ai nhìn thấy mặt mũi của hoàng đế, vào thời điểm hoàng đế nhà mình tuổi cũng đã gần một vạn năm cũng là điều quá đơn giản bình thường!


Về phần Hoàng đế nhà mình hiện tại ở đâu... Ngươi dám hỏi sao?


Chỉ có vài trọng thần mới biết tung tích của Hoàng đế bệ hạ, thuận tiện để cho vài người trọng thần không vỡ tâm.


Về phương diện chiến lực, bọn họ không quan tâm, có thể duy nhất ngăn cản hoàng kim cự long cũng chỉ có Nguyên soái Liên bang biến thân mới có thể ngăn cản một hai.


Về phương diện chiến lược , ha ha, bọn họ vì cơ thể của Hoàng đếnên chế tạo chiếc phi thuyền kia... Được rồi, so với những người kia không cách nào so sánh được, vốn dĩ Hoàng đế nhà bọn họ có kỹ thuật, chạy trốn cũng không xảy ra vấn đề gì!


Cái gì?


Ngươi hỏi vạn nhất đụng phải sinh vật hư không thì làm sao bây giờ?


Chớ có nói đùa, cần lo lắng là những sinh vật hư không kia được chứ!


Tóm lại về phương diện chiến đấu , không cần lo lắng mọi thứ choHoàng đế của bọn họ, nhưng là: Trong vũ trụ này quỷ thần khó lường nhất là gió lốc không gian được chứ?


Lại cố chấp phi thuyền vũ trụ cũng gặp trục trặc được chứ?


Chớ nói chi là Trùng Động xuất quỷ nhập thần, có lẽ worm –hole liên tục không bị bọn họ phát hiện, lại không khéo Hoàng đế của bọn họ đi ngang qua, sau đó... Thoáng cái vọt tới Liên bang thậm chí là ngoài vũ trụ, cái này là không thể nào xảy ra!


Mà lúc đúng này, thời cơ gặp được bọn người Bolpur.


Ân, ngoài vũ trụ thì bọn họ là ngoài tầm với nhưng liên bang coi như có thể đụng tay tới, dù sao cũng phải phái vài người đi tiếp ứng một chút choHoàng đế không phải sao?


Có thể tương lai sẽ không phát sinh chuyện như vậy, nhưng để ra ngoài học tập kinh nghiệm cũng rất tốt ╮ (╯_╰ )╭.


↑ Những thứ này đều là những dự định của các vị trọng thần kia, nhưng trên thực tế, thẳng tới trước ngày hôm nay, Bolpur vẫn còn cho rằng, đây là do mấy lão già kia buồn lo vô cớ, thậm chí chân tướng thật sự là, khụ khụ, những lão nhân kia có ý đồ với liên bang muốn một ngày nào đó xâm lược Liên bang, rồi sau đó bọn họ cờ xí dựng lên, trong ngoài tiếp ứng...


Vì thế hắn mới có một đội ngũ lớn như vậy , còn đặc biệt đào tạo Ba Bỉ...


Bolpur ưu thương liếc nhìn ấn kỳ bồ đề ở trên vai mình: Được rồi, hắn phải thừa nhận những lão nhân đó thật sự đã mưu tính sâu xa, phòng ngừa chu đáo, chính bản thân hắn đúng là có suy nghĩ nhiều, nhưng là, vì cái gì... Vì cái gì, Hoàng đế mà hắn sùng bái thật lâu, Hoàng đế hoàng kim cự long uy vũ ngang ngược, hắn hắn hắn... thành nàng !


Athur chẳng lẽ không phải một cái tên soái tới cực điểm sao!


Nhất thời, trong nội tâm Bolpur hỗn loạn như ma, hoàn toàn không biết bản thân hắn nên lấy tâm tình nào để đối mặt với Hoàng đế nghe danh từ lâu mà chưa từng gặp mặt này.


Lúc này, Ba Bỉ lôi kéo góc áo của hắn, tối tăm lén lút chỉ tay vào quả trứng ở trong lòng Khả Lỵ, Bolpur trong nháy mắt càng thêm sợ hãi .


Nữ hoàng mang thai, là ai làm ?


Hắn hắn hắn... Hắn vẫn cho là đây chỉ là chuyện xưa thôi!


Đương nhiên, tất cả bọn họ ở đây phải thay đổi thành: Nữ hoàng sinh trứng, ai làm !


"Lão đại, ý của ta là, ngươi nghĩ quá nhiều, vị này không thể nào là Hoàng đế!"


Ba Bỉ bất đắc dĩ nhỏ giọng nhắc nhở, hoàn toàn không biếthắn đang nghĩ như thế nào lại có thể đem nữ nhân kia nhận sai là Hoàng đế.


Ha ha, nếu thật sự làHoàng đế, ngay khi bọn họ dùng súng laser nhắm vào nàng đã bị một cái long trảo khổng lồ chụp thành một đống cặn bã rồi được chứ!


"Cái này không có khả năng!"


Bolpur như cũ khăng khăng giữ ý kiến của mình: "Đám lão già này không phải đều đã nói rằng mã hóa giao tiếp giữa mỗi người chúng ta chỉ có Hoàng đế mới biết, ngay cả chính bọn họ cũng chỉ biết được chút ít mã hóa, nhưng không cách nào để chúng nó đối ứng theo chúng. Bởi vậy, có thể đánh ra con số tinh chuẩn như vậy cũng chỉ có Hoàng đế!"


Thì là là như vậy?


Khả Lỵ không biến sắc vuốt ve quả trứng ở trong ngực, nàng không cẩn thận còn khế ước với một vị long hoàng sao?


Da mặt củaBa Bỉ run rẩy, hắn rất muốn tiến lên lắc cổ áo của Bolpur để cho tên kia quên đi chuyện mã hóa – – trên thực tế bản thân hắn cũng đã quên mất chuyện đó.


Khụ, bởi vì mấy năm nay đều có thói quen làm không tặc cho nên hắn đã quên mất ước nguyện ban đầu, đây chính là nguyên nhân vì sao ngay từ đầu hắn không có kịp phản ứng, song hắn rất nhanh thoát ly nguyên nhân này từ lý thuyết nhân quả logic cứng nhắc củaBolpur.


Nhưng nữ nhân trước mặt này, hắn cũng không thể có thái độ thất lễ được cho nên cũng không thể tiếp tục rỉ tai nói về chuyện này.


Hắn chỉ không hiểu một nữ nhân mê người lại quý trọng quả trứng dị thường kia, còn kín đáo không nói ra mã hóa, nhiều manh mối như vậy cho nên cho dù Bolpur là một thụ nhân thông minh cũng sẽ không nghĩ tới – – nữ nhân này có quan hệ không hề nông cạn với Hoàng đế của bọn họ!


Thậm chí, hắn còn đang hoài nghi quả trứng nữ nhân kia đang ôm trong lòng chính là một quả trứng rồng hoàng kim, nếu không thì tại sao nó có thể có màu vàng kim thuần khiết như vậy?
Hắn vừa nghĩ đến thái tử của bọn họ đã yên lặng không một tiếng động ra đời mà bọn họ lại là nhóm người đầu tiên biết, như vậy một ngày trong tương lai hắn có thể nói với thái tử rằng: "Khi ngài còn là một quả trứng, tôi đã thấy ngài..."


Tâm của Ba Bỉ không khỏi nóng lên, hắn ngay cả Bolpur cũng chẳng thèm quan tâm, cung kính khom người xuống, nói: "Có thể ở nơi này gặp được Ngài, thật sự là vô cùng vinh hạnh. Hạ thần Ba Bỉ...cùng với Bolpur, nguyện ý vì Ngài giải quyết tất cả những ưu phiền."


"Lập tức rời khỏi nơi này, Liên bang sẽ rất nhanh hạ lệnh lùng bắt chúng ta ở phụ cận."


Khả Lỵ đơn giản nói ra mệnh lệnh, cho dù tình thế đã thay đổi, nhưng mưa gió luân phiên thay nhau nổi lên, tình huống trước mặt cũng không thể quên đi mục đích ban đầu của mình được – mượn không tặc cường hào ác bá để né tránh sự đuổi bắt của Liên bang.


Hai mắt Ba Bỉ sáng ngời khi nghe Khả Lỵ nói vậy, ngay cả Liên bang cũng coi trọng như vậy, có thể thấy được sự dự đoán của hắn có bao nhiêu đáng tin.


Nếu không một nữ nhân có bề ngoại không có tính uy áp sao có thể bức bách cả Liên bang triển khai lùng bắt chứ?


Phải biết rằng, bọn họ ở nơi này hoạt động lâu như vậy cũng chưa từng bị Liên bang phát động lùng bắt đấy một lần nhé.


Còn về phần vì sao bọn họ không nghe phong thanh liên quan, đây là điều rất bình thường, đây là chuyện cơ mật như vậy nên liên bang nhất định sẽ lén lút hành động!


"Xin ngài yên tâm, khu vực không gian này không người nào có thể so với chúng tôi quen thuộc hơn!"


Ba Bỉ mỉm cười bảo đảm.


"Ba Bỉ, không phải là..."


Bolpur cảm thấy có chút hồ đồ, hắn không phải nói đây không phải là hoàng đế sao, vậy tại sao còn tự xưng hạ thần?


Còn hành động chân chó như vậy!


Ba Bỉ không kịp che miệng Bolpur lại, hắn hơi cảm thấy hối hận, vừa rồi cần phải trực tiếp xưng hô hoàng hậu mới đúng , như vậy bây giờ hẳn vẫn còn kịp thời phản ứng đi – – mặc dù hiện nay chưa thể chứng minh được cái gì, thế nhưng chuyện này chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.


Lúc này cũng không phải là thời điểm tốt để đổi miệng nữa, ừ, đành hộ tống nàng đi tới khoang thuyền nghỉ ngơi vậy, rồi sau đó sẽ giải thích cho Bolpur nghe.


"Ngài có cần một nơi yên tĩnh thoải mái hơn không?"


Ba Bỉ ân cần hỏi thăm.


"Được!"


Khả Lỵ gật đầu, nàng vừa vặn cũng muốn tìm một chỗ an tĩnh đề hỏi Athur, nhìn xem tương lai long kỵ của nàng đến tột cùng là có xuất thân như thế nào.


– – – ta là phân cách tuyến lần đầu tiên xuất hiện – – – –


Họ: Cổ Đăng


Tên: Athur


Giới tính: Nam


Quốc tịch: Đế dạ đế quốc


Chuyên môn: Long khoa dực long thuộc về hoàng kim cự long


Nghề nghiệp: Hoàng đế


Họ: Ngăn chặn


Tên: Khả Lỵ


Giới tính: Nữ


Quốc tịch: Trung quốc ( lần đầu tiên trước tiên xuyên ) Ngải Đặc Biệt Hoa Lan ( trước khi xuyên việt lần thứ hai)


Nghề nghiệp: Học sinh cẩu, Quang Minh thánh nữ


Khả Lỵ tự nghĩ mình đã cùng Athur ký kết khế ước thì hoàn toàn không cần thiết giấu giếm lai lịch của mình, Athur là hoàng đế đế quốc có cái gì nhận không ra người sao?


Bởi vậy, tuy cả hai chỉ là những tư liệu đơn giản nhưng vô cùng xác thực xuất hiện trước mặt.
Trong nội tâm Khả Lỵ tràn đầy sự khó tin, đây là vận *** chó gì, nàng thật sự ký kết khế ước với long hoàng.


Athur thì suy nghĩ tương đối nhiều .


Tỷ như Trùng Động đúng phương diện huyền bí liên quan đến thời gian, hơn nữa Trùng Động không phải chỉ có thể xuất hiện trong hư không, hai điều này đều đã được vợ hắn xác nhận, nguyên lý này là thành quả khoa học mới ngược lại với những lý thuyết của các nhà khoa học kia.


Như vậy kế hoạch S cơ bản có thể dừng lại, tức phụ đã tới tay, mục đích thám hiểm vũ trũ đã có thể chấm dứt, hắn không cần thiết tiếp tục lãng phí kinh phí ở phương diện này nữa.


Lại nói, tính tình của tức phụ khiến ta tương đối hài lòng, tương lai làm hoàng hậu sẽ không quấy nhiễu quá lớn, như vậy hôn lễ cũng có thể chuẩn bị rồi, có thể phô trương thì càng cần phô trương. ừ, có nên mời Lý Sát hay không?


Lại nói nữa...


Tóm lại, mặc dù hắn thường xuyên không ở nhà, thậm chí ngay cả thủ đô đế quốc cũng không hề, nhưng hắn vẫn là một hoàng đếtốt rất có trách nhiệm đi!

Lời của mèo: Mèo thích mấy người Bolpur rồi đấy, nếu ở đế quốc toàn người như hai người này thật là vui. Ha Ha , bác Rồng tìm vợ khắp vũ trụ.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro