Chương 45 -46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


45

Cầm di động, ngón tay gõ mặt bàn: Có ý tứ.

Đợi một chút liền nhìn thấy một nữ sinh đội mũ lưỡi trai đến ngồi trước mặt anh.

Kim JaeJoong nhìn bút ký, máy ảnh cùng bút ghi âm trên tay cô nàng, mở miệng: "Hôm nay không phải đến phỏng vấn tôi chứ?"

"Không phải," Nữ sinh ngẩng đầu, gương mặt trẻ con khiến Kim JaeJoong có cảm giác quen quen, "Nó được sử dụng để ghi lại hành vi ép buộc và dụ dỗ của anh mà thôi."

Kim JaeJoong nghe xong liền sửng sốt, sau đó xác định bàn thân quả thật đã gặp được đối thủ: "Cô hẳn là biết tôi tìm cô vì chuyện gì đúng không?"

"Vậy anh có biết tại sao tôi lại làm cái chuyện "vì chuyện gì" không?"

"Ách...... Không biết......"

"Kim JaeJoong, anh thật sự không biết tôi?"

Kim JaeJoong vì câu nói này mà một lần nữa đánh giá người con gái ngồi trước mặt, quần áo rất phổ biến vì chỉ là phóng viên hạng ba, tóc khô cháy, có lẽ là do chạy lấy tin và ánh nắng mặt trời, làn da coi như trắng nõn, nhưng là rõ ràng không chú ý chăm sóc nên rất nhanh sẽ có nếp nhăn, ngũ quan... quả thật có chút quen thuộc...

"Cô là..."

Nữ phóng viên cầm mũ, sửa sang lại tóc phía dưới, lộ ra gương mặt coi như tinh xảo.

Kim JaeJoong nhất thời run lên, bỗng nhiên nhớ ra: "Cô...... là người kia......?"

"Đúng vậy chính là tôi."

Kim JaeJoong bỗng nhiên nghĩ tới, lúc trước có lần lựa chọn thực tập sinh, quả thật có một cô bé diện mạo không tệ lắm, lãnh đạo trong công ty đều rất vừa lòng, nhưng Kim JaeJoong lại phản đối. Vì anh kiên trì nên cô gái kia không được chọn.

"Cho nên...... cô muốn trả thù?"

"Không hoàn toàn là vậy," cô gái kia uống ngụm nước, "Tôi cảm thấy công việc hiện tại cũng không tệ, ít nhất có thể đứng ở một góc độ an toàn vạch trần bộ mặt xấu xí của các nghệ sĩ, bao gồm cả anh."

"Ha ha," Kim JaeJoong thật sự nở nụ cười, "Chúng tôi đáng ghê tởm? Vậy không lẽ những người vì muốn ra mắt mà chủ động trèo lên giường người khác thì rất cao thượng?"

"Kim JaeJoong!"

Ánh mắt sắc bén như đâm xuyên qua đối phương: "Tôi nhớ rõ, sau khi bị loại cô còn quấn quít lấy tôi ~ vốn chơi đùa với những cô gái không biết quý trọng bản thân như vậy cũng chẳng có việc gì, nhưng tôi đối với cô chính là ghê tởm. Biết vì sao lúc đó tôi phản đối không? Bởi vì tôi nhìn thấy, bên dưới khuôn mặt xinh đẹp của cô là ham muốn không giới hạn và ác cảm với thế giới. Muốn vạch trần sự xấu xí của chúng tôi sao, không thành vấn đề, xin chào đón cô bất cứ lúc nào. Tôi không tin chỉ có mình cô có IQ cao."

Nói xong liền xoay người rời đi, không thèm liếc nhìn cô gái ngồi đó mặt đã muốn xanh mét.

Đi được một nửa lại quay trở lại, tới gần bên tai cô gái: "Đúng rồi, lát nữa Lure ghi hình đó, cùng đến xem đi."

46

Studio.

Chờ đến khi Kim JaeJoong tới, Jung YunHo đã trang điểm xong: "Trễ như vậy mới đến."

Anh cởi áo khoác giải thích: "Ân, có chút việc, chuẩn bị tốt thì đi ra đi, lúc trả lời câu hỏi nhớ nhìn biểu tình của anh ~"

Jung YunHo liếc mắt xem thường, lôi kéo Shim ChangMin đi ra.

Tiết mục bắt đầu, sau khi khách sáo chào hỏi, trao đổi vài vấn đề, người chủ trì liền đề cập đến chủ đề chính: "Mấy hôm trước báo có đưa tin về YunHo đó, cậu có xem không?"

Jung YunHo cũng không nhìn Kim JaeJoong dưới đài, tự mình trả lời: "Ân, tôi có xem qua."

"A, chuyện là sao vậy, có thể chia sẻ chút không."

Jung YunHo sắp xếp từ ngữ, mở miệng: "Tôi không muốn lừa mọi người, tin tức là thật ."

Khán giả bên dưới ồ lên, Kim JaeJoong nhíu chặt mày, Jung YunHo chẳng lẽ đột nhiên muốn theo hình tượng ngốc manh?

Jung YunHo lại như trước mỉm cười: "Tôi không muốn lừa gạt mọi người, cho nên muốn nói thật, nội dung bài báo là chính xác, nhưng là ẩn ý trong đó thì không nhất định là vậy. Sau khi mẹ tôi qua đời, quan hệ giữa tôi và ba không thân thiết lắm. Tôi còn trong thời kỳ phản nghịch, không muốn chủ động; ba lại bận rộn công tác, tính cách cũng quật cường, cho nên chúng tôi vẫn không nóng không lạnh. Mấy ngày trước ba có nói với tôi là muốn kết hôn. Nhưng vì tôi vẫn nhớ đến mẹ, nên nhất thời không tiếp thu được, không muốn đi. Trùng hợp là người đại diện của tôi dẫn tôi đi tham dự hôn lễ của một người bạn, lúc đó mới phát hiện hóa ra chú rể chính là ba tôi. Nhưng sau đó chúng tôi đã ngồi lại nói chuyện với nhau, mọi hiểu lầm và khúc mắc cũng đã được gỡ bỏ."

Người chủ trì chuyên tâm nghe xong, vừa muốn nói gì đó, PD lại ngăn lại, thì thầm vào tai cô vài câu.

Ngay sau đó, cô hưng phấn nhìn vào camera: "Ba của Jung YunHo cũng đến trường quay, chúng ta mời ông ấy lên đài được chứ."

Một tràng vỗ tay vang lên, Jung YunHo nhìn cha mình, rồi lại nhìn Kim JaeJoong đang ngồi bên dưới.

Kim JaeJoong nhìn cậu gật đầu, Jung YunHo thu hồi ánh mắt.

Người chủ trì chào hỏi vài câu khách sáo sau đó trực tiếp trò chuyện với ông Jung.

Jung Ryeomwi nhìn con trai đang tỏa sáng trước mặt nói: "Kỳ thật ngay từ đầu, tôi rất phản đối chuyện con trai tôi trở thành nghệ sĩ, tiền đồ không bảo đảm lại quá mệt mỏi."

"Vậy sau đó sao ông lại chấp nhận?"

"YunHo rất giống tôi, rất quật cường, chuyện thằng bé muốn làm nhất định sẽ làm được. Thay vì cật lực phản đối thì ở bên cạnh ủng hộ, nhìn nó sải cánh bay sẽ tốt hơn nhiều. Tôi tin tưởng thằng bé nhất định sẽ làm thật tốt để chứng minh cho tôi thấy."

"YunHo có gì muốn nói với ba không?"

"Con," Jung YunHo mở miệng, đỏ hốc mắt liền, "Con thấy con rất kém cỏi, con chưa bao giờ biết cách làm một đứa con có hiếu. Con chỉ biết hướng tới mục tiêu của mình, nhưng lại xem nhẹ cảm giác của người nhà... Thực xin lỗi... Ba..."

"Hài tử ngốc, chỉ cần con vui vẻ là tốt rồi."

Thời khắc xúc động vừa đến, hai cha con ôm nhau, tiếng vỗ tay lại vâng lên.

Ánh đèn ấm áp, chiếu xuống hình ảnh hai người đang ôm nhau lại càng thêm cảm động, quả thật là một hình ảnh khiến người xem rơi lệ. PD ở phía dưới mỉm cười liên tục bởi vì tiết mục lần này nhất định sẽ thu hút được sự chú ý rất lớn.

Vì Jung YunHo rơi lệ, nên việc ghi hình cũng tạm ngừng, Jung Ryeomwi cũng trở về.

Kim JaeJoong đi vào phòng nghỉ tìm được Jung YunHo, cầm phấn giúp cậu dặm lại lớp trang điểm.

"Vất vả cho cậu rồi..." Kim JaeJoong chỉ có thể nói một câu như vậy.

"Vất vả cái gì?" Trước mặt Jung YunHo đã cười rạng rỡ như ánh mặt trời, giống như một giây bi thương lúc trước không hề ảnh hưởng đến cậu.

Kim JaeJoong biết anh không cần nhiều lời. Nam nhân trước mặt này là người yêu của anh, anh đương nhiên hiểu tính cách của cậu. Chuyện khóc trước mặt mọi người cũng không phải là chuyện anh yêu cầu, nhưng hiệu quả tuyên truyền và hình thức tiết mục này nọ chưa bao giờ cần Kim JaeJoong chỉ dạy, người này đều biết.

Nhìn cậu cúi đầu sửa sang lại quần áo, trong lòng bỗng nhiên tràn ngập chua xót.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro