Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố gắng chen lấn qua đám đông, cuối cùng cũng có thể lên xe, Park YooChun cảm thấy như đã chết qua một lần.

"Ai ~ nổi tiếng quá cũng không phải là chuyện tốt ~" Nói xong, bắt đầu ở lo lắng chuyện Kim JunSu nhập ngũ.

Shim ChangMin sửa sang quần áo đã nhăn nheo hết lên: "Không nghĩ là thị lực của fan hâm mộ lại tốt đến vậy, từ xa vậy mà còn nhận ra JaeJoong ca ."

Kim JunSu tay cầm điện thoại, vô tâm vô phế phán một câu: "Thấy bộ dáng ngốc nghếch đó của YunHo ca là biết nhất định đã nhìn thấy JaeJoong ca rồi."

Ba người nói chuyện khiến hai bên đương sự đều thoáng có chút xấu hổ, trong bốn chỗ ngồi trên xe bảo mẫu, hai người ngồi chéo nhau, không nói chuyện.

Kim JaeJoong vụng trộm liếc nhìn Jung YunHo, trong lòng quẫn bách nghĩ, sao lỗ tai mình lại nóng lên như vậy?

Ba người đều tình biết tình cảnh của hai người, cũng không quan tâm họ, tự kiếm chuyện nói.

"Hiện tại chúng ta đi đâu?" Kim JunSu bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề này.

"Cùng ăn cơm với bác trai bác gái hả?"

Park YooChun tò mò hỏi: "Vậy đi Trịnh gia hay Kim gia đây?"

"Đương nhiên là..." Shim ChangMin giảo hoạt cười, "Đi khách sạn ăn rồi! Đông người như vậy mà!" Huống chi còn là khách sạn tui chọn, đương nhiên những lời này không có nói ra .

"Vậy tất cả đi cùng đi, hiếm có được ngày không có hoạt động." Nghĩ đến kỳ nghỉ, Kim JunSu liền thoải mái dựa đầu vào vai Park YooChun.

Park YooChun quay đầu sủng nịch nhìn người yêu trên vai, gõ gõ cái trán cậu nhóc: "Nhưng em không thể uống rượu nha ~"

Đến khách sạn, Jung YunHo vừa xuống xe đã bị một cái gì đó mềm mềm ôm lấy chân. Cúi đầu lại thấy là Jung YunJu. Cười cười ôm lấy cô bé: "YunJu nhà chúng ta đã lớn như vậy rồi nha ~"

Jung YunJu nhìn thấy ca ca cũng cũng ôm không chịu buông tay.

Jung YunHo nhìn Kim MinJu cười cười, tỏ vẻ không có việc gì.

"Đúng vậy, lúc cậu nhập ngũ, con bé đi còn chưa vững?" Kim MinJu cười nói.

"Ca ca đẹp trai quá, ca ca bo một cái ~" Tiểu thiên sứ không kiêng nể gì chiếm lấy ca ca, mọi người xung quanh đều sủng nịch nở nụ cười.

Kim JaeJoong đứng bên ngoài đám người, nhìn không khí ấm áp không thể chen chân, yên lặng tiến vào phòng riêng trước.

Shim ChangMin thấy thế liền bước vào cùng với Kim JaeJoong.

"JaeJoong ca anh có khỏe không?" Shim ChangMin không biết không khí hỗn loạn lúc nãy có tạo thành ảnh hưởng gì với Kim JaeJoong hay không.

"Không có việc gì, anh trai cậu có chuyện gì mà chưa trải qua?" Kim JaeJoong không thèm để ý, cười cười, uống trà. Lông mày có vẻ vì hơi nước bốc lên mà trở nên ẩm ướt.

Shim ChangMin thở dài, không nói gì.

Bởi vì người nhà hai bên đều đến đây, nên có ít nhất hơn hai mươi người, gần như không khí mừng năm mới.

Kim gia cùng Trịnh gia vốn quen thuộc, cũng không khách khí liền bắt đầu ăn. Đặc điểm náo nhiệt của Kim gia, ngay khi có hoạt động tập thể, liền được thể hiện ra.

Bản thân Kim MinJu rất thích không khí náo nhiệt, cứ cười ha ha nhìn họ, một bên lại gắp rau cho Jung Ryeomwi vẫn trầm mặc không nói gì.

Jung Ryeomwi nhìn cô, ngoan ngoãn ăn rau được đặt trong bát.

Kim MinJu nhìn nhìn, ánh mắt cười thành đường cong đẹp mắt, tay lại theo khăn trải bàn cầm lấy tay Jung Ryeomwi.

Khi bữa ăn gần kết thúc, không khí còn náo nhiệt hơn, còn bắt đầu phân tổ nói chuyện phiếm, Kim JunSu cùng Shim ChangMin kịch liệt thảo luận về game, Park YooChun ngồi bên cạnh nhìn; ba mẹ nhà họ Kim đang truyền đạt tư tưởng giáo dục cho con gái và con rể; Jung YunHo ở đang đút cơm cho Jung YunJu. Kim JaeJoong nhìn quanh một vòng, phát hiện không có người nói chuyện, lại tiếp tục ăn.

Cũng đúng, ba năm tách rời cuộc sống, không phải lập tức có thể tìm trở về.

"JaeJoong à, lần này trở về, sẽ không đi nữa chứ?" Người hỏi câu này không phải ai khác, mà là Jung Ryeomwi.

Mọi người đang tranh cãi lập tức im lặng, Jung Ryeomwi vì tránh xấu hổ, nhanh chóng cúi đầu uống trà.

Mà Kim JaeJoong sau khi phản ứng lại, cũng nhu thuận trả lời: "Tạm thời hẳn là sẽ không đi nữa, nhưng nếu có việc, chắc sẽ phải sang hỗ trợ."

Nói xong, theo bản năng nhìn Jung YunHo. Mà Jung YunHo từ đầu tới cuối cũng chưa ngẩng đầu lên, chỉ sủng nịch lau lau khóe miệng em gái.

Tâm Kim JaeJoong càng lạnh .

Jung Ryeomwi nhìn thoáng qua Jung YunHo, tiếp tục cùng Kim JaeJoong nói chuyện: "Nếu đã trở lại cũng đừng đi nữa, trăng bên Mỹ cũng không sáng bằng ở đây. Mọi chuyện cũng đã yên ổn rồi, có rảnh cùng nhau uống uống trà?"

Lời Jung Ryeomwi nói ra khiến tất cả mọi người giật mình, ngay cả Kim MinJu đều cảm thấy có điểm bất khả tư nghị.

Bất quá lời nói mang theo sự quan tâm thật khiến người ta cảm thấy ấm áp, Kim JaeJoong cũng bởi vì những lời của Jung Ryeomwi mà cười loan ánh mắt.

Sau khi bữa cơm kết thúc, mọi người ăn ý bắt đầu lên tiếng.

"Ai nha, bà hàng xóm đột nhiên nói là không rảnh, tôi phải về coi nhà, ba tụi nhỏ, ông cũng về với tôi đi." Mẹ Kim mang ba Kim rời đi.

Mấy cô con gái nhà họ Kim thấy ba mẹ đã rời đi, lập tức nói bản thân bận việc phải đi.

Kim JunSu cùng Shim ChangMin liếc nhau, sau đó nhìn Park YooChun.

Park YooChun hướng mặt lên trời trợn mắt xem thường, sau làm bộ như khẩn cấp nói: "Ai nha! JunSu anh quên mất chiều nay em còn phải thu âm đó! Mau! Lão sư còn đang chờ chúng ta ~"

Shim ChangMin phát hiện không thích hợp, bọn họ lấy cớ lại không mang theo nó, vì thế chỉ có thể nói: "A ~ em cũng muốn đi, thuận tiện học tập kỹ thuật của JunSu ca."

Kim JaeJoong không nhẫn tâm vạch trần, cậu là tiền bối mà phải đi học kỹ thuật của hậu bối sao?

Sau đó nhìn Kim MinJu và Jung Ryeomwi.

Vợ chồng hai người trao đổi ánh mắt, Jung Ryeomwi bất đắc dĩ nói: "Bên cơ quan còn có việc, chiều nay ba phải xử lý, YunHo, nếu đã trở lại thì phải nghỉ ngơi cho thật tốt, biết chưa?"

Jung YunHo gật gật đầu.

Hiện tại chỉ còn Kim MinJu và Jung YunJu. Kim MinJu vừa muốn mở miệng, Jung YunHo liền nói trước: "Nếu dì có việc thì đi trước đi, con hơi mệt muốn về nhà nghỉ ngơi."

Kim MinJu gật gật đầu, ôm lấy Jung YunJu bước đi.

Để lại Kim JaeJoong đối với ánh mắt của cô trước khi bước đi, canh cánh trong lòng.

Chỉ còn hai người, không khí bất tri bất giác xấu hổ hẳn lên.

"A, đi đâu?" Lúc hỏi ra câu này, Kim JaeJoong tựa như muốn cắn đầu lưỡi lưỡi mình, không phải cậu ấy mới nói muốn về nhà nghỉ ngơi sao!!! Giờ mày hỏi vậy là sao!!!

Jung YunHo cúi đầu nhìn biểu tình rối rắm của anh, không trả lời, mà trực tiếp hỏi: "Lái xe đến đây sao?"

Kim JaeJoong ngây ngốc lắc đầu.

Jung YunHo xoay người, ở bên đường vẫy xe .

Vươn tay, mở cửa, lên xe, hành động liền mạch lưu loát, lúc Kim JaeJoong nhìn thấy Jung YunHo ngồi trong xe, trái tim gần như ngừng đập.

Ai ngờ qua vài giây sau, Jung YunHo nhìn sang, nhíu mày nói: "Còn đứng đó làm gì? Không mau lên xe?"

Kim JaeJoong vội vàng lên xe, ai, trái tim như sống lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro