Chương 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi cho đến khi về đến nhà, hai người cũng không nói thêm gì nữa.

Jung YunHo đem những thứ vừa mua vào phòng tắm, xoay người nói với Kim JaeJoong còn đang ngẩn người: "Những phòng khác còn chưa thu dọn, hôm nay anh ngủ phòng tôi đi, tôi ngủ sofa."

Nói xong, đối phương vẫn không có phản ứng gì, Jung YunHo cầm gối đầu, bước ra phòng khách.

Đi được vài bước, cánh tay liền bị một bàn tay bắt lấy, khí lực có chút lớn.

Kim JaeJoong không ngẩng đầu: "Cùng nhau ngủ đi."

Tắt đèn, hai người đều nằm xuống với tư thế quái dị, giường vốn không rộng lắm nhưng lại cố tình tạo ra một khoảng cách buồn cười ở giữa.

Kim JaeJoong ban ngày đã ngủ đủ, hơn nữa bị lời nói của Jung YunHo kích thích, vẫn mở to mắt nhìn trần nhà.

Jung YunHo cũng không xác định được cậu có nặng lời hay không, nhưng nếu hai người quyết định còn muốn ở bên nhau, có chút chuyện nhất định phải nói, mặc kệ Kim JaeJoong bây giờ có thể tiếp nhận hay không.

Chỉ tiếc lần đầu nằm chung giường sau ba năm hai người chỉ có thể áp chế ham muốn vô độ trong lòng. Jung YunHo chán nản lăn sang một bên giường, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Đang mơ mơ màng màng bị chu công kéo vào mộng đẹp, cậu bỗng nhiên cảm giác được bên thắt lưng có một bàn tay, không an phận hướng vào bụng cậu.

Jung YunHo vừa định bắt lấy cái tay kia, liền cảm giác người kia đã xoay người, đè lên người cậu.

Đang muốn mở miệng, đã nghe thấy thanh âm người kia thoảng bên tai: "Cơ bụng của YunHo, rất vui được làm quen, ha ha..."

Tiếng cười nhẹ nhàng giống lông tơ của con mèo nhỏ, gây nhiễu loạn lòng người, mà cái miệng nhỏ nhắn không an phận kia lại bắt đầu tiến lại gần miệng anh đùa giỡn, nhưng lại không đi vào chính sự.

Nhiệt độ cơ thể tăng lên, hormone cũng tăng vọt, theo bản năng hẳn là phải đè lại mỹ nhân sau đó điên cuồng lao vào nhau.

Nhưng ai ngờ Jung YunHo lập tức ngồi dậy, khiến Kim JaeJoong đang ghé vào người cậu không kịp đề phòng, ngồi thành tư thế khó coi trên giường, vẻ mặt hỗn độn mờ mịt.

Hai người ngồi ở tư thế xấu hổ, cũng không lên tiếng.

Jung YunHo sờ soạng đến tủ đầu giường, mở đèn bàn.

"Xoạch" một tiếng, trầm mặc không chỗ nào che giấu.

Từ ngăn kéo lấy ra một gói thuốc lá, châm thuốc rồi nhìn người đối diện, tư thế một chút cũng không thay đổi.

Nhẹ búng tàn thuốc đi: "Kim JaeJoong, rốt cuộc anh muốn thế nào?"

Kim JaeJoong vừa nghe, nở nụ cười, kéo quần áo, ngẩng đầu nhìn thẳng: "Muốn thế nào là sao, tôi muốn gì chẳng lẽ cậu không biết?"

Jung YunHo đem thuốc dập tắt: "Kim JaeJoong chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi."

"Được," Tà mị cười,"Trước tiên, tại sao cậu lại hút thuốc."

"Nicotine có thể khiến người ta thanh tỉnh."

"Thấy tôi sẽ không thanh tỉnh ?"

Jung YunHo trầm mặc một chút: "Lúc trước tôi nằm viện, ba tôi đã tới tìm anh?"

Kim JaeJoong không nói lời nào.

"Chủ tịch cũng tìm anh? Ép buộc anh?"

"Jung YunHo cậu không cần suy nghĩ quá nhiều."

"Nếu không tại sao anh phải rời đi!!"

"Tôi..."

"Nói đi!! Nói anh không muốn một người bạn trai nửa sống nửa chết trên giường bệnh! Nói anh sẽ không yêu một người không có tương lai! Nói "Jung YunHo đừng ngu ngốc, tôi một chút cũng không yêu cậu"! Mẹ nó, anh nói đi!"

Kim JaeJoong bị cậu niết bả vai đến đau đớn, nhưng vẫn siết chặt khớp hàm, một câu cũng không nói được.

"Hừ, Kim JaeJoong anh thừa nhận đi, có phải trong mắt anh chỉ có sự nghiệp và tiền tài mới là quan trọng nhất? Một người nam nhân chỉ có hai bàn tay trắng như tôi chỉ có thể ném sang một bên để không gây trở ngại cho con đường của anh có phải hay không?"

"Làm sao cậu có thể nghĩ như vậy!"

"Vậy anh nói tôi phải nghĩ như thế nào! Anh không nói một tiếng nào liền rời đi, vậy trong ba năm tôi phải tự an ủi bản thân rằng Kim JaeJoong vẫn yêu tôi sao?"

"Không phải..."

"Vậy thì sao anh nói đi!"

Kim JaeJoong cũng bị Jung YunHo làm cho nóng nảy: "Đúng! Tôi cho rằng sự nghiệp và tiền tài của nam nhân là quan trọng nhất! Nếu tôi không thể cho cậu những thứ đó, đến lúc tôi già đi cậu còn thèm cho tôi một cái liếc mắt sao!"

Jung YunHo trừng mắt nhìn Kim JaeJoong, Kim JaeJoong cũng trừng lại.

Ngay khi Kim JaeJoong cảm thấy Jung YunHo sắp phun hỏa hoặc là muốn đánh người, Jung YunHo mạnh mẽ tiến đến, bắt lầy cằm Kim JaeJoong, hung hăng hôn môi.

Tay không chút lưu tình nắm lấy khớp hàm, bắt anh phải phối hợp, cắn lên đôi môi thơm, thô bạo mở hàm răng đối phương. Kim JaeJoong bị dọa đến không thở được, mà Jung YunHo lại đẩy nụ hôn đi sâu thêm, sâu đến mức cảm giác sắp đem não anh hút ra và rửa sạch nó.

Mùi máu tươi và thuốc lá trong khoảng miệng gần như khiến cho Kim JaeJoong hít thở không thông, ngay khi anh lo lắng không biết có phải mình nên ngất đi luôn hay không, Jung YunHo rốt cục buông anh ra.

Hai người thở phì phò, song song ngã trên giường.

Jung YunHo mân mê mái tóc Kim JaeJoong, vừa thở vừa nói: "Tôi thật không biết phải làm gì với anh, tôi không thể thay đổi suy nghĩ của anh, mà anh cũng không tin tưởng vào trái tim tôi. Chúng ta..."

Kim JaeJoong làm như mắt điếc tai ngơ với những lời của cậu, tiếp tục cưỡi lên người Jung YunHo, yêu mị cười: "Chúng ta tiếp tục đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro