Chương 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Kim JaeJoong tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, hơi động thân một chút, cả người đều đau đớn. Quả thật tuổi già không thích hợp với miệt mài quá độ.

Miễn cưỡng mở to mắt, phát hiện Jung YunHo không có trong phòng, phản ứng lại mới nhận ra cậu đã đi ra ngoài, nói không thất vọng là gạt người .

Xoay người chuẩn bị tiếp tục ngủ, dù sao cũng không có ai để ý. Di động lại phiền toái vang lên, nhìn màn hình, là Shim ChangMin.

"Uy..." Đến bản thân cũng bị thanh âm này dọa nhảy dựng.

Quả nhiên kia đầu Shim ChangMin đã muốn bắt đầu phun trào: "JaeJoong ca, miệt mài một đêm tốt quá ha? Coi cổ họng anh khàn đến mức nào rồi kìa? Chậc chậc."

"Ít nói nhảm, tìm tôi làm gì?"

"YunHo ca có đó không?"

"... Không có!"

"Không thể nào nha, nhanh như vậy đem anh ăn sạch sẽ rồi đá qua một bên?"

"Shim! Chang! Min!!!"

"Được rồi được rồi, anh nghỉ ngơi cho tốt đi, thấy YunHo ca thì nói với anh ấy chủ tịch hẹn chiều đến họp."

Kim JaeJoong trầm mặc một chút, đáp ứng nói: "Anh biết rồi."

Sau khi cúp điện thoại, Kim JaeJoong lấy di động, suy nghĩ một chút, vẫn là gọi điện thoại cho Jung YunHo.

"Số điện thoại quý khách vừa gọi không đúng, xin quý khách vui lòng kiểm tra......"

Gương mặt cứng ngắc một chút, cười khổ. Đúng vậy, một người nổi tiếng làm sao có thể ba năm dùng một số không thay đổi chứ?

Lại nằm xuống một chút. Một lúc sau, cảm thấy khá hơn, muốn đứng lên rửa mặt. Vừa mới đặt chân xuống tìm dép lê lại nghe thấy giọng nói phát ra từ cửa: "Anh đứng lên làm gì?"

Jung YunHo tay phải cầm sữa đậu nành vừa mua, cau mày nhìn người nào đó đang đỡ thắt lưng tìm dép lê.

"Tôi... Tôi khát nước..." Tôi nghĩ cậu đi rồi.

Jung YunHo đi qua đỡ anh ngồi lại trên giường, lại tìm cái ly, đem sữa đậu nành vừa mua đổ vào ly.

Kim JaeJoong ngồi trên giường ngơ ngác nhìn sườn mặt người kia, bởi vì vừa trải qua huấn luyện, đường cong càng tràn ngập hương vị nam nhân, sau đó lơ đãng nghĩ tới sự điên cuồng đêm qua...

Nuốt nước miếng, rời tầm mắt.

Jung YunHo lại nghĩ anh thật sự đói bụng, đem sữa đậu nành đưa tới trước mặt anh: "Uống trước một chút, lát nữa chúng ta ra ngoài kiếm gì đó ăn, anh hiện tại... không thể ăn quá nhiều."

Kim JaeJoong tiếp nhận cái ly, ngoan ngoãn uống hết.

Từ góc độ của Jung YunHo chính là nhìn thấy một tên đại đáng yêu đang vùi đầu vào ly, nói hình ảnh này không có chút tác động nào là không thể. Người yêu mình mong nhớ ba năm giờ phút này đang ngoan ngoãn uống sữa đậu nành thuần trắng trên chính giường của mình.╮[╯▽╰]╭

Không khí có chút xấu hổ, có lẽ chỉ có Jung YunHo cho là vậy.

Kim JaeJoong uống hết sữa đậu nành, liếm liếm khóe miệng, ngẩng đầu: "ChangMin gọi đến bảo cậu chiều qua chỗ chủ tịch."

Đầu óc trong nháy mắt dường như bị đoản mạch, mất mấy giây Jung YunHo mới phản ứng lại: "Ân?... Nga... Được."

Kim JaeJoong nghĩ nghĩ nói: "Tôi sẽ đi với cậu."

Buổi chiều, Kim JaeJoong ngồi trên xe Jung YunHo, hai người cùng đến công ty.

Kim JaeJoong nhìn vào tai Jung YunHo ngồi phía trước có chút đăm chiêu, mà Jung YunHo lại bởi Kim JaeJoong không ngồi ở ghế phó lái nên không thể nhìn thấy anh, nhưng cũng không dám nhìn vào kính chiếu hậu.

Kim JaeJoong thở dài nghĩ, đúng vậy, đôi khi anh thật giống như một con đà điểu.

Đêm qua nếu anh không đúng lúc hôn lấy Jung YunHo, có lẽ hai người khó tránh khỏi một trận cãi nhau to. Buồn cười là Kim JaeJoong có lá gan ở trên giường câu dẫn cậu, nhưng không có lá gan cùng Jung YunHo nói chuyện đàng hoàng.

Bởi vì anh thật sự sợ hãi, sợ nhiều nhiều năm anh cố gắng mang lại cho Jung YunHo sự nghiệp cùng hào quang, nhưng đó chưa bao giờ là điều cậu muốn .

Có lẽ anh thật sự chính là một một đên đạo tặc độc ác, dùng phương thức tự cho là đúng bắt cóc những năm tháng đẹp nhất của Jung YunHo, mà hiện tại lại không có cách nào bù đắp lại.

Jung YunHo cũng không nói gì. Lúc này đến công ty cơ bản cũng biết chủ tịch muốn nói gì. Bản thân nhập ngũ trở về rất được fan chào đón, lại còn bị fan nhìn thấy Kim JaeJoong cũng đã trở lại, tin tức lại xáo trộn, chủ tịch chắc chắn sẽ xem xét việc cho cậu comeback.

Nhưng...

Thật cẩn thận nhìn vào kính chiếu hậu, Kim JaeJoong nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ cái gì.

Jung YunHo thở dài, thôi thì đi từng bước tính từng bước đi.

Thật sự là đã lâu không trở lại, ngay cả cầu thang cũng đổi sang thảm mới, thực tập sinh cũng toàn là những gương mặt mới.

Đương nhiên khi họ thấy Jung YunHo cùng Kim JaeJoong tiến vào, ánh mắt đều giống như thấy tổ tiên sống lại, thiếu chút nữa dập đầu quỳ lạy.

Hai người rất bước vào thang máy, vẫn trầm mặc như trước.

Chủ tịch thấy hai người đến cùng nhau một chút cũng không kinh ngạc: "Đến, ngồi đi, nếm thử trà tôi mới nhờ người mang từ Trung Quốc sang."

Jung YunHo cùng Kim JaeJoong liếc nhìn nhau một cái, ngồi xuống sofa.

Chủ tịch đem trà đưa cho Kim JaeJoong: "Công thần của chúng ta cuối cùng cũng đã về rồi ~"

Kim JaeJoong đoán không ra ngữ khí của chủ tịch, chỉ có thể lễ phép đáp lễ: "Chủ tịch quá khách khí."

"JaeJoong không cần khiêm tốn, cậu thấy nhóm nhạc mới gần đây của chúng ta không, chẳng nên cơm cháo gì, nếu không phải nhờ các cậu thành danh ở Mỹ, chỉ sợ vài năm nay công ty chúng ta trở thành lực cản cho làn sóng Hallyu rồi."

Kim JaeJoong không nói lời nào, uống tách trà xanh nhạt, quả thật rất thơm.

Chủ tịch cười cười cũng không nói thêm gì nữa, mà xoay người đối mặt với Jung YunHo: "Thật trùng hợp, YunHo cũng đã trở lại, nhập ngũ có quen không?"

Gật gật đầu, "Rất tốt, những người trong quân đội đối với tôi rất tốt."

"Tốt là tốt rồi, nghệ sĩ nhập ngũ luôn vất vả mà, tôi chính là không lo lắng về cậu nên mới không an bài JunSu nhập ngũ cùng cậu, cậu sẽ không trách tôi chứ."

"Sao lại như vậy được? Chủ tịch nghiêm túc quá rồi." Shim ChangMin nhập ngũ chưa về Jung YunHo lại đi, tâm phúc của TL, Lure, đã sớm là thùng rỗng kêu to, lúc này chủ tịch làm sao có thể đem Kim JunSu vừa bắt đầu nổi tiếng đưa vào quân đội chứ?

"Thời gian cũng không sai biệt lắm, cũng đến lúc JunSu phải nhập ngũ rồi, YooChun chắc chắn cũng muốn đi theo đi. Thế nào, YunHo, xem xét quay trở lại chứ?"

Jung YunHo cùng Kim JaeJoong đều ngẩn ra, rốt cục cũng đến chủ đề này.

"JunSu vừa đi, doanh thu của công ty chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, ChangMin hiện tại tham gia chương trình giải trí cũng có điểm khởi sắc, hát solo so với hát nhóm cũng khá hơn. YunHo, bài hát mới và kế hoạch mới cho cậu cũng được xác định tốt rồi, chỉ cần cậu gật đầu, chúng ta hôm nay có thể bắt đầu chuẩn bị luôn. Đương nhiên, JaeJoong vẫn có thể làm người đại diện của cậu."

Kim JaeJoong không dám nhìn tới ánh mắt Jung YunHo. Nếu nói chủ tịch thừa dịp tin tức về Jung YunHo còn đang hot muốn cho cậu comeback là vị lợi ích thương nhân, như vậy đồng thời nguyện ý cho Kim JaeJoong trở về khẳng định chính là một loại thỏa hiệp.

Có vẻ như sau khi anh đi, Jung YunHo thật sự không sống tốt.

Vụng trộm nhìn thoáng qua Jung YunHo, không biết cậu đang nghĩ gì.

Jung YunHo cúi đầu tự hỏi trong chốc lát. Ngẩng đầu nhìn chủ tịch lễ phép cười: "Cám ơn chủ tịch nâng đỡ, tôi vừa trở về còn kịp thích ứng với không khí này, cho tôi chút thời gian suy nghĩ được chứ?"

Ánh mắt chủ tịch có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ có thể nói: "Được rồi, vậy ngày mai nói cho tôi biết đáp án của cậu đi."

"Cám ơn chủ tịch đã mời chúng tôi thưởng thức trà ngon, chúng tôi đi trước."

"Khoan đã." Chủ tịch lấy một thư mời trên bàn làm việc ra, thần bí cười cười, "Đây thư mời tham dự Buổi hòa nhạc toàn cầu tưởng niệm Michael Jackson, cậu là người Châu Á duy nhất nhận được vinh dự này đó. Trở về suy nghĩ cho kỹ đi."

Kim JaeJoong cũng cảm thấy rất kinh ngạc, nắm chặt tay không nói lời nào.

Jung YunHo tiếp nhận thư mời: "Cảm ơn chủ tịch. Tái kiến."

Hai người từ công ty đi ra liền nhận được điện thoại của Park YooChun, mời hai người đi uống trà chiều.

Yên lặng lên xe, yên lặng lái xe.

"Sao anh không nói lời nào?" Ngữ khí Jung YunHo có chút không thích hợp.

Chẳng phải cậu cũng không nói chuyện sao.

Tuy rằng nội tâm Kim JaeJoong phản bác như vậy, nhưng anh làm sao dám nói ra: "Tôi không biết phải nói gì."

"Hừ, đây không phải là lúc người đại diện phải lên tiếng sao."

Một tiếng cười lạnh, lại đem quan hệ hai người xuống tận đáy, như thể hai người triền miên tối qua không phải là họ.

"Đây... là cơ hội rất tốt..." Kim JaeJoong đương nhiên nhớ rõ Michael Jackson là thần tượng của Jung YunHo, bài nhảy lúc cậu thi tuyển vẫn còn rõ ràng trước mắt anh, nay có thể tham dự buổi biểu diễn kỷ niệm toàn cầu của thần tượng mình, tầm vóc và cơ hội như vậy, tất cả mọi người theo không kịp.

"Vậy thì sao?" Giọng nói Jung YunHo lại lạnh xuống.

Nhìn xa xa một đám nữ sinh mặc đồng phục chạy đến cửa công ty để nhìn nhóm nhặc mới ra mắt, trên những khuôn mặt trẻ tuổi thể hiện rõ sự hồn nhiên và điên cuồng.

Kim JaeJoong hoàn toàn yên lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro