Chương 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Kim JaeJoong đến sở cảnh sát, trời đã khuya. Nhưng khi bước vào, bên trong lại rất ồn ào.

Đủ loại người đang ngồi trên băng ghế gần cửa, thấy Kim JaeJoong đến đây đều bày ra vẻ mặt khác thường.

Kim JaeJoong theo nhân viên đến phòng thẩm vấn, đi vào liền thấy Park YooChun, Kim JunSu cùng Shim ChangMin đang cúi đầu.

"Sao lại thế này," Kim JaeJoong trực tiếp hỏi Park YooChun, "Lúc nãy không phải còn rất tốt sao, sao tự nhiên lại đánh nhau?"

Thanh âm Kim JaeJoong có chút kích động, khiến nhiều người quay đầu nhìn anh, chỉ trỏ.

Park YooChun kéo anh ngồi xuống: "Tụi em cũng không rõ lắm, lúc đó còn đang ngồi hát, YunHo ca nói muốn đi WC, tụi em cũng không chú ý, mãi đến khi nghe tiếng ồn ào bên ngoài mới chạy ra, khi đó YunHo ca đang cùng một đám người đánh nhau... Tụi em đã cố gắng khuyên can, nhưng không biết ai báo nguy, sau đó cảnh sát tới, đem cả YunHo ca và mấy người kia đi..."

Kim JaeJoong nghe xong liền đau đầu: "Có bị thương không?"

Shim ChangMin trả lời: "Khuôn mặt YunHo ca bị trầy xước do thủy tinh, bị đánh một phát vào đầu, chấn động não rất nhỏ, còn lại chỉ là bầm tím hay trầy da, không có gì vấn đề lớn."

Cắn chặt hai hàm răng đến mức muốn vỡ tung: "Jung YunHo hiện tại đang ở đâu?"

"Còn ở bên trong viết biên bản." Kim JunSu cũng còn sợ hãi.

Kim JaeJoong nhìn vẻ mặt mệt mỏi của ba người, lại nghĩ đến đặc thù của nơi này, hít một hơi nói: "ChangMin cùng JunSu đi về trước đi, các cậu dù sao cũng là nghệ sĩ, bị chụp ảnh ở đây sẽ không tốt, về phần YooChun, lại khiến cậu vất vả rồi, chuẩn bị ngăn chặn tin tức xấu đi, YunHo vừa nhập ngũ trở về, không thể có tin tức tiêu cực..."

Park YooChun gật gật đầu: "JaeJoong ca yên tâm đi, em sẽ xử lý tốt ."

"Tôi sẽ ở đây xử lý chuyện tiếp theo, các cậu đi trước đi."

Ba người an ủi JaeJoong vài câu rồi cũng rời đi.

Kim JaeJoong gọi vài cuộc điện thoại, sau đó một người bạn làm cảnh sát dẫn anh vào phòng thẩm vấn.

Vốn đưa lưng về phía cửa, nghe thấy có tiếng động Jung YunHo liền quay đầu lại, vết máu khô trên trán khiến Kim JaeJoong đau lòng một trận.

Jung YunHo thấy Kim JaeJoong đến cũng không có vẻ gì là kinh ngạc, quay đầu tiếp tục nói với cảnh sát: "Tôi không xin lỗi."

Rõ ràng sắc mặt vị cảnh sát kia không tốt lắm, người đưa Kim JaeJoong đến bên tai gã nói vài câu, sau đó hai người liền đi ra, cũng đóng cửa lại.

Jung YunHo cũng không xoay người, tiếp tục ngồi.

Kim JaeJoong ra ngoài tìm hộp y tế, ngồi xuống bên cạnh Jung YunHo.

"Quay qua đây một chút."

Jung YunHo hơi chút chần chờ, sau đó xoay người qua. Cậu biết Kim JaeJoong đang tức giận, nhưng không nói lời nào.

Kim JaeJoong không lưu tình, dùng bông đã thấm thuốc sát trùng ấn xuống, khiến Jung YunHo đau đến nhe răng trợn mắt.

Kim JaeJoong nhìn cậu bị đau cũng có chút mềm lòng: "Tại sao đánh nhau?"

Jung YunHo cắn răng, không nói một lời.

Nhìn bộ dáng của Jung YunHo, cơn giận của Kim JaeJoong liền bùng nổ: "Jung YunHo rốt cuộc cậu bao nhiêu tuổi rồi? Trước khi làm chuyện gì đó có biết động não không? Đánh nhau? Còn là cả đám ~ rất lợi hại sao! Ngày mai nếu báo chí đăng tin sự nghiệp của cậu liền kết thúc, cậu có biết không!"

Jung YunHo vốn bởi vì Kim JaeJoong giúp cậu sát trùng vết thương mà có chút cảm động, không nói lý do đánh nhau là do cậu đã cân nhắc, nhưng hiện tại Kim JaeJoong nói như vậy cũng khiến khúc mắc trong lòng cậu một lần nữa bị đào ra.

"Đúng! Tôi làm việc không có đầu óc! Nhưng chuyện không có đầu óc nhất tôi từng làm trong cuộc đời này chính là ở bên cạnh một người đàn ông hoàn toàn không thương tôi mà chỉ quan tâm đến sự nghiệp của tôi!"

Nỗi buồn tích lũy trong lòng nháy mắt phát tiết ra, hỏa lực tập trung, lời nói cực kỳ có sức mạnh tàn phá.

Thời gian giống như dừng lại, Kim JaeJoong mở to hai mắt, nhanh chóng tích đầy nước mắt.

Một giọt rơi xuống, phản xạ ánh sáng màu thương tâm.

"Hóa ra cậu luôn nghĩ như vậy."

Jung YunHo biết mình đã nặng lời, thấy nước mắt của Kim JaeJoong liền hối hận, người đàn ông kiêu ngạo này chưa từng rơi lệ. Nhưng đồng thời cậu cũng biết, cậu cùng Kim JaeJoong, nếu bây giờ không giải quyết xong, sau này cũng không thể hòa hợp với nhau.

Quay lưng lại, nghiêm túc nói: "Cuối tuần tôi sẽ nói chuyện với chủ tịch về việc hủy hợp đồng, những gì anh cho tôi, tôi sẽ trả lại cho anh, chúng ta không nợ nhau."

Kim JaeJoong đi rồi.

Vài giờ sau, sau khi nhiều cảnh sát thay nhau oanh tạc, Jung YunHo vẫn không chịu nghe theo phương thức giải quyết của họ. Rạng sáng, cửa phòng thẩm vấn lại mở ra.

"Jung YunHo, cậu có thể về."

Ngoài cửa, Jung Ryeomwi đang đứng, Jung YunJu ngoan ngoãn nằm trong lòng ông, dựa vào bả vai, đang ngủ.

Vì Kim MinJu đã đi ngủ, lúc hai người về đến nhà đều cố gắng không tạo tiếng động.

Đặt Jung YunJu lên giường, đắp chăn cho cô bé, sau đó Jung Ryeomwi mới mở miệng: "Lúc Kim JaeJoong gọi điện thoại đến ba đang cho YunJu ngủ, nghe nói là chuyện của con liền đòi đi theo, kết quả đi được nửa đường đã ngủ mất rồi."

Jung YunHo kéo kéo khóe miệng, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Jung YunJu, hai người liền đi ra ngoài.

Thư phòng vẫn giống như trước đây, không có gì thay đổi, ngay cả ảnh chụp một nhà ba người cũng không thay đổi, chính là bên cạnh có thêm ảnh Kim MinJu ôm YunJu, nụ cười có thể làm tan chảy cả mùa đông này.

"YunHo, con còn nhớ ảnh này chụp lúc nào không?" Thấy Jung YunHo nhìn tấm ảnh trên bàn, Jung Ryeomwi liền cầm lên, quay sang hỏi cậu.

Jung YunHo gật gật đầu: "Hình như là tiệc mừng năm mới ở trường học năm con 12 tuổi."

"Đúng vậy," Jung Ryeomwi buông ảnh chụp, "Đó là lần đầu tiên con lên sân khấu, cùng mấy đứa bạn học, mặc quần áo rộng thùng thình để nhảy. Sau đó con bày ra vẻ mặt hưng phấn nói với ba muốn làm ngôi sao. Khi đó ba chỉ cảm thấy con chỉ là nhất thời bị hư vinh làm cho choáng váng, nhưng lúc đó con rất vui, ba không đành lòng nói cái gì. Kết quả nhiều năm như vậy trôi qua, con thật sự trở thành ngôi sao."

Jung YunHo không biết Kim JaeJoong đã nói gì với Jung Ryeomwi, nhưng nhưng khi ông nhắc lại câu chuyện kia, sự chân thành là không thể bỏ qua .

"Ba, thực xin lỗi." Xin lỗi vì tất cả các hành vi không đáp ứng được những tiêu chuẩn của ba, lại càng bởi vì, những tiêu chuẩn này, về sau cũng vô pháp thực hiện.

"YunHo, cho tới bây giờ con luôn là một đứa hiểu chuyện, con luôn biết dùng lý do và thực tế để thuyết phục ba, nhưng trong chuyện này, sao con lại hồ đồ như vậy."

"Ba, con không hiểu ý ba."

Jung Ryeomwi nhìn cậu: "Con tự mình nghĩ cho kỹ, sân khấu và Kim JaeJoong, chỉ có được một trong hai, vậy đời này của con liền thỏa mãn sao?"

Jung YunHo sửng sốt một lúc rất lâu.

Gió thổi vù vù qua cửa sổ, nhưng thật tốt, cái rét lạnh lại khiến cho người ta thanh tỉnh.

Thật lâu sau, Jung YunHo trịnh trọng trả lời: "Sân khấu là thứ con cố gắng trong nửa cuộc đời, nhưng Kim JaeJoong linh hồn cả đời này của con."

Dừng một chút, lại nói tiếp: "Ba, con nghĩ con đã biết đáp án của mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro