Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẳng đến khi máy bay cất cánh, xuyên qua tầng bình lưu, suy nghĩ của Jung YunHo mới đuổi kịp.

Liên hệ sự việc trước sau, cho nên, chân tướng là, từ đầu tới cuối đều bị người bên cạnh này đùa giỡn?!

"Kim JaeJoong," Bày ra vẻ mặt nghiêm túc, "Anh tốt nhất nói rõ ràng cho em rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."

Đôi mắt to lóe lên, cố gắng qua ải: "YunHo cảm thấy nhẫn khó coi sao, đây chính là mẫu mới của Cartier đó, rất xứng đôi với cái cậu đưa cho tôi ~"

"Tôi nói không phải này! Đi Mỹ! Hủy hợp đồng! Tất cả là sao!? Mấy người thông đồng với nhau? ChangMin, chủ tịch, ba tôi đều hỗ trợ ?"

Nhìn người trước mặt có chút xúc động, Kim JaeJoong cắn môi dưới, trong lòng biết không nói rõ ràng đứa nhỏ này sẽ không từ bỏ ý định.

"Ngày đó, ba cậu tìm tôi uống trà..."

Nếu Kim JaeJoong thẳng thắn chúng ta đây đem màn ảnh trở lại khi đó đi –[ flashback ]

Jung Ryeomwi nói: "Chuyện YunHo muốn hủy hợp đồng tôi đã biết, chi tiết tôi sẽ bàn với chủ tịch của các cậu. Đến lúc đó nhờ cậu báo mức phạt hủy hợp đồng cho tôi."

Nói xong bước đi, để lại Kim JaeJoong một mình ngốc lăng nhìn khói bốc lên từ chén trà, vẫn chưa có phản ứng lại.

"Chờ một chút!" Kim JaeJoong đứng dậy, gọi Jung Ryeomwi.

Xoay người: "Còn có chuyện gì sao?"

"YunHo cậu ấy... Thật sự vẫn không thích làm nghệ sĩ sao?"

Hỏi ra những lời này, toàn thân Kim JaeJoong đều bắt đầu run lên, rốt cuộc, sau nhiều năm cố chấp cũng phải tỉnh mộng sao.

Jung Ryeomwi nhìn Kim JaeJoong lúc này đã muốn khóc, tiếp tục ngồi lại.

"Chuyện hủy hợp đồng không phải hôm qua YunHo đã nói với cậu rồi sao?"

"Đúng vậy... Nhưng..."

"Không cần nhưng, YunHo là vì thích nhảy nên mới làm nghệ sĩ, làm cha vì làm cho nó vui vẻ tôi cũng thỏa hiệp, nhưng hiện tại thì sao? Vài năm nay YunHo cũng không vui vẻ, nghề nghiệp có thể nhảy cũng có rất nhiều, hoặc chỉ để làm thú vui cũng chẳng sao, nghệ sĩ chắc sẽ không làm nữa."

"Nhưng là Jung YunHo là thuộc về sân khấu!" Kim JaeJoong lớn tiếng biện minh, "Đúng vậy, cậu ấy có suy nghĩ thông minh, thái độ nghiêm túc, có lẽ cậu ấy rất thích hợp trở thành kiểm sát trưởng giống ngài, hoặc có thể trở thành lãnh đạo trong bất cứ lĩnh vực nào! Nhưng ngài đã thấy cậu ấy đứng trên sân khấu chưa? Tự tin là trời ban cho, khí chất là từ bên trong đi ra, hơi thở vương giả người khác không thể bắt chước, Jung YunHo như vậy là sinh ra vì sân khấu, không thể bị cuộc sống gian nan ràng buộc !"

Jung Ryeomwi nhìn cậu: "Nhưng hiện tại ràng buộc nó là cậu."

Một câu liền khiến Kim JaeJoong thất bại thảm hại.

"Làm cho nó trở thành nghệ sĩ là cậu, làm cho nó mất đi hào quang không muốn quay lại sân khấu cũng là cậu, rốt cuộc cậu dựa vào cái gì mà vẫn muốn chi phối cuộc sống của nó?"

Những câu hỏi của Jung Ryeomwi đánh thẳng vào trái tim anh, làm bật lên thực tế đẫm máu mà anh không muốn thừa nhận.

Kim JaeJoong ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt như mưa: "Nhưng cháu yêu cậu ấy."

Rốt cuộc không quan tâm đến ánh mắt của người khác, Kim JaeJoong giống như mất tất cả khóc rống lên, giống như tình yêu và sự nghiệp nhiều năm vất vả bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Nhìn Kim JaeJoong như vậy, thật lâu sau, Jung Ryeomwi thở dài, nói: "Thật sự thương nó, thật sự sẽ cho nó hạnh phúc sao?"

Đôi mắt ngập nước ánh lên tia hy vọng, trịnh trọng gật gật đầu.

— End flashback.

Jung YunHo liếc mắt nhìn Kim JaeJoong: "Cho nên, một loạt bẫy này đều là ba em giúp anh thiết kế ?"

Mắt Kim JaeJoong đảo một vòng, suy nghĩ cách bảo vệ hình tượng ba chồng: "Không phải, đều là chủ ý của tôi, ba cậu chỉ nói cho tôi biết cậu thật sự thích sân khấu, điều đó đã khiến tôi yên tâm, sau đó dạy tôi, phải thành thật."

"Thành thật?" Jung YunHo khóe miệng run rẩy nghĩ về ván cờ anh bày ra, thành thật? Ha ha.

"Ân," Trong ánh mắt Kim JaeJoong tràn ngập hào quang, "Ông ấy nói nếu yêu cậu, phải dũng cảm nói ra, ông ấy nói cậu có thể khống chế hết thảy, nhưng nếu tôi không đối xử với cậu bằng sự chân thành, cậu sẽ không hiểu được trái tim của tôi."

Jung YunHo trầm mặc, ba cậu quả thật hiểu cậu. Náo loạn như trẻ con lâu như vậy, kỳ thật bất quá chì vì một lời bày tỏ chân thành, để trấn an trái tim đang hoảng loạn vì tình yêu này.

"YunHo ssi, cậu sẽ không trách tôi chứ ~" Đáng thương hề hề bắt đầu cosplay con thỏ.

Thở dài, không nói lời nào.

"YunHo, tôi thích Jung YunHo trên sân khấu, nhưng tôi thích cậu nhất, ngay cả khi cậu già không nhảy được nữa, tôi cũng vẫn thích cậu. A không đúng, chờ cậu già không đi được thì tôi cũng đã ở trong quan tài ~"

Jung YunHo giận đánh vào ót anh: "Nói cái gì ngốc vậy! Có chết cũng là cùng chết."

Kim JaeJoong xoa xoa cái ót bị đánh đau, cười đến vẻ mặt ngọt ngào:" YunHo à, tôi yêu cậu ~"

Nói xong liền cúi xuống hôn lên môi cậu.

Jung YunHo ở trong lòng trải qua đủ loại cảm xúc thăng trầm, lúc này toàn bộ thanh linh, ôm lấy người Kim JaeJoong, trên máy bay tiến ra nước ngoài, triền miên hôn lên.

Hạnh phúc lại đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro