[Phiên ngoại 2] Miêu miêu Cẩu cẩu - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới sáng sớm, Thẩm Cửu cảm giác mình gần như thở không ra hơi, tay dùng sức đẩy quái vật khổng lồ trên thân ra, căn bản là không đẩy ra được chút nào, thứ này thật sự rất nặng.

Thẩm Cửu cảm giác lại bị đè nặng xuống lần nữa, nhanh chút liền ngạt thở mà bỏ mình rồi. Tên tiểu súc sinh này không biết bản thân mình bao cân bao lượng sao? Lại còn dám đè lên người y.

Nhưng vừa mở mắt ra xem xét, nào phải là tiểu súc sinh rõ ràng là con chó màu đen mà.

Trong phút chốc Thẩm Cửu trợn tròn mắt, ơ tại sao lại có một con chó đè trên người mình, chẳng lẽ Lạc Băng Hà tên tiểu súc sinh này đem chó canh gác thả lên giường mình? Nhưng ta nhớ chó canh gác kia rõ ràng là nhỏ hơn nhiều.

Thẩm Cửu tốn không ít khí lực, cuối cùng mới đem chó đen này đẩy ra một bên, cũng không biết chó này ăn gì lớn lên mà nặng như vậy.

Sáng sớm vốn khí lực đã không được tốt, vẫn còn muốn ném thứ rác nặng như vậy nữa.

Mà Lạc Băng Hà ở một bên cũng bị động tĩnh lớn như vậy đánh thức, nhìn trước mắt Thẩm Cửu vì động tác vừa rồi mà làm quần áo có chút mở rộng, hắn vốn định đùa giỡn một phen, nhưng vừa khẽ động một chút liền cảm thấy mình có chỗ không đúng.

Hắn sao lại thấp nhiều như vậy? Mà tại sao hắn lại dùng hai tay để đi lại trên giường?... ... Thật nhiều nghi vấn cứ lởn vởn trong đầu của Lạc Băng Hà, thẳng đến khi hắn nhìn thấy móng vuốt lông xù xù kia.

Hắn đây là có chuyện gì vậy? Tay làm sao lại biến thành móng vuốt? Tối hôm qua rõ ràng còn rất tốt mà, sao sáng sớm hôm nay vừa tỉnh dậy lại có bộ dạng như thế này?

"Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!" Lạc Băng Hà tức giận la lên, không nghĩ tới vừa mở miệng đều là ngôn ngữ làm người khác nghe không hiểu.

Cho nên Thẩm Cửu cũng nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, bất quá y đại khái cũng đoán ra được chuyện gì đang sảy ra.

"Lạc Băng Hà?" Thẩm Cửu thăm dò hỏi.

"Gâu . . ." Lạc Băng Hà tội nghiệp đối với Thẩm Cửu nói, ủy khuất đến đôi tai đều rũ xuống.

". . . . . ." Thế mà lại thật là tiểu súc sinh, tiểu súc sinh thật sự biến thành tiểu súc sinh.

Thẩm Cửu nhìn xem trượng phu chung giường của mình biến thành cái dạng này, lập tức làm ra quyết định, quyết định đem con chó ngốc này ném ra khỏi giường, nhân tiện ném nó ra khỏi phòng.

Lạc Băng Hà ngồi ở ngoài cửa trợn tròn mắt, chuyện gì vậy? Chuyện này tới quá mức đột ngột rồi.

Bất quá sau một hồi, Thẩm Cửu liền gọn gàng tuấn mỹ bước ra, so sánh một chút với Lạc Băng Hà quả thực cách biệt một trời.

Thẩm Cửu đi đằng trước, không chút nào để ý đến Lạc Băng Hà đang lẽo đẽo theo sau.

Thẩm Cửu đi tới đâu, người nhìn thấy y đều không khỏi nghi hoặc. Phía sau Ma hậu sao lại có một con chó theo sau? Mà còn có màu đen, nhưng nhìn thế nào cũng có cảm giác ngu ngu ngốc ngốc ấy.

Thẩm Cửu ngồi trước bàn ăn, ưu nhã ăn bữa sáng của mình. Mà bởi vì nguyên nhân hiện tại Lạc Băng Hà là chó, đồng thời ngoại trừ Thẩm Cửu ra, không ai biết hắn chính là Ma tôn, tất nhiên sẽ không ai cho một con chó lên bàn ăn cơm.

Cho nên Lạc Băng Hà cũng chỉ có thể ở phía dưới ngao ngao gọi, cũng không biết có phải Thẩm Cửu phát từ bi hay không. Lạc Băng Hà nhìn bánh bao trước mắt, trong lòng còn có chút tự mãn. Quả nhiên Thẩm Cửu sẽ không nhẫn tâm để hắn chịu đói.

Đương thời điểm Lạc Băng Hà vui vẻ chuẩn bị ngậm lấy bánh bao, bánh bao trước mắt đột nhiên biến mất, ngẩn đầu lên nhìn, liền thấy được trêu đùa trong mắt Thẩm Cửu, tên này chắc chắn muốn chọc hắn.

Ngay lập tức hắn hướng y gâu gâu kêu, thị nữ bên cạnh nhịn không được đi tới, đối với Thẩm Cửu nói một chút lời gì đó. Nghe lời này Thẩm Cửu liếc nhìn một chút Lạc Băng Hà giống chó điên kia, cuối cùng đối với thị nữ phất tay, người kia cũng không nói gì liền lui xuống.

Tuy Lạc Băng Hà không biết người kia đã nói cái gì với Thẩm Cửu, nhưng trực giác nói cho hắn biết đó không phải là lời nói hay gì.

... ...

Tiểu kịch trường:

Thị nữ kia nhịn không được, đi tới, đối với Thẩm Cửu nói: "Tiên sinh, có cần hay không ta giúp ngài đem con chó dại này ném ra ngoài."

Lạc Băng Hà: "Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!"

Thẩm Cửu nhíu mày, nói năng lộn xộn cái gì, căn bản là nghe không hiểu, chó này còn không ngoan bằng tiểu Hắc (chó canh gác ngoài kia) đâu.

Thế là....

Lạc Băng Hà trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng bên ngoài, mình đây là lại bị đuổi ra ngoài? Nhìn xem Thẩm Cửu lại đi ôm vào một chó con.

Lòng Lạc Băng Hà như có một đám ngựa chạy qua, dùng sức đem móng vuốt cào vào cửa.

"Gâu gâu gâu gâu gâu gâu! Gừ~~"

Tại sao lại ôm súc sinh nhỏ kia đi vào làm gì? Thẩm Cửu ta cho ngươi biết, ngươi mà không ném súc sinh kia ra ngoài, chờ ông đây khôi phục lại, ông đây để ngươi vĩnh viễn không xuống được giường !!!

______________

Chương sau nữa là kết thúc phiên ngoại rồi, vote ủng hộ ad nhoa ʕ ꈍᴥꈍʔ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro