Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lạc Băng Hà, ngươi không hỏi xem Thất ca ta là ai sao?" Thẩm Thanh Thu tự mình uống rượu một hồi, sau đó mồm miệng không rõ hỏi Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà không nói chuyện, chỉ nhìn xem y.

Thẩm Thanh thu đột nhiên tự giễu cười cười, nói: "Thất ca chết rồi, ta vĩnh viễn cũng không thể gặp lại hắn!"

Y lại trở nên nghiêm túc lên, trịnh trọng nói: "Bất quá, Thất ca đáng chết, ha ha ha ha ha ha ha, Thất ca nên chết, ai bảo hắn không nghe ta? Ha ha ha ha ha ha ha a. . ."

"Thẩm Thanh Thu, ngươi say rồi." Vẻ mặt Lạc Băng Hà phức tạp, hồi lâu, mới nói ra một câu như vậy.

"Ưm ~ Ta không có say ~ Ta tỉnh a ~" Thẩm Thanh Thu xua tay, mạnh miệng không chịu thừa nhận mình say.

"Vậy ngươi nhìn ta, còn nhớ rõ ta là ai không?" Lạc Băng Hà dùng hai tay tách y ra, để y nhìn thẳng vào mình.

Thẩm Thanh Thu đột nhiên nghiêng người về phía trước, dán sát vào mặt Lạc Băng Hà một hồi, sau đó cười, nói: "Ngươi là Lạc Băng Hà, ha ha ha ha, ngươi cũng nên chết, Lạc Băng Hà, ngươi cũng nên chết đi, ha ha ha ha."

Y lại rót cho mình một ly rượu, uống một hơi cạn sạch, vẫn cười ha hả, có chút điên cuồng, nói: "Ha ha ha ha ha ha, các ngươi đều đáng chết a! Ha ha ha ha ha ha ha a, các ngươi đều đáng chết! Người trên đời này đều chết hết đi, chết hết đi, Thẩm Thanh Thu ta mới vui vẻ! Ha ha ha ha ha ha ha!"

"Ngươi đừng uống nữa." Lạc Băng Hà đưa tay giật lấy vò rượu trên tay Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu né tránh, một mặt không cao hứng đẩy Lạc Băng Hà ra: "Ta không có say!"

Sau đó, ngược lại nâng lên vò rượu rót thẳng vào miệng.

Thẩm Thanh Thu lại uống một hớp rượu lớn, lại cười ha hả, lẩm bẩm: "Chết cũng tốt! Chết cũng tốt a! Ha ha ha ha ha ha ha chết hết cũng tốt! Ha ha ha ha ha không nghĩ tới nha, tên cặn bã như Thẩm Thanh Thu ta còn sống đến cuối cùng, ha ha ha ha ha ha ha ha."

Cười một hồi, Thẩm Thanh Thu lại nằm xuống bàn, buồn bực nói: "Thất ca a, ngươi sao lại chết chứ? Ngươi là tên ngu sao? Vì cái gì không nghe ta?"

Lạc Băng Hà cau mày không nói gì, đưa tay vuốt ve lưng y.

Thẩm Thanh Thu giống như đột nhiên vừa nhìn thấy Lạc Băng Hà, ngồi thẳng dậy, chỉ vào hắn nói: "Hửm? Lạc Băng Hà?"

"Ta còn muốn cảm tạ ngươi a, nếu không phải ngươi, ta còn phải tự mình động thủ giết bọn hắn." Nói, Thẩm Thanh Thu còn vỗ vỗ bả vai hắn.

"Một đám đồ chơi đáng bị chém ngàn đao, đều đáng chết a! Ha ha ha ha ha ha ha Liễu Thanh Ca ngươi đáng chết, Nhạc Thanh Nguyên ngươi cũng nên chết a! Ha ha ha ha ha ha, các ngươi đều đáng chết a! Ha ha ha ha ha ha ha!"

Thẩm Thanh Thu mắng xong, sau đó một đầu ngã vào lòng ngực Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà ôm lấy y, đi về hướng tẩm cung.

Thẩm Thanh Thu nép vào trong lòng ngực Lạc Băng Hà, hát một khúc ca dao mà năm đó một kỹ nữ đã hát cho y nghe, nhưng mà y chỉ nhớ được đoạn đầu.

"Vầng trăng cong cong, diêu a diêu, trong veo rải lên người, bông tuyết lành lạnh, phiêu a phiêu, trắng xóa rơi vào tay, là ai a, là ai a, là ai biết được tâm sự của ta a, cùng ta nhập mộng, đưa ta đi phương xa, đưa ta đi phương xa. . ."

__________

(⁠。⁠•́⁠︿⁠•̀⁠。⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro