Chương 1: Cứu Người.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời đêm thực sự là một quang cảnh xinh đẹp động lòng người, tựa như dải lụa đen trải dài cúi đường trời vô tận.

Mùa hè làm không khí ban ngày oi bức đến độ bực mình, đến đêm lại giăng mây mù kín cả một vùng trời rộng lớn.

Bởi vì nhiệt huyết đầy mình của trời và đất nên va chạm giữa vạn vật có trong thiên nhiên đã tạo ra không biết bao nhiêu âm thanh sinh động. Có một vài thời điểm con người ta gần như lạc lối khi nghe tiếng mưa rơi rớt lộp bộp dưới mái hiên, đặc biệt là khi lòng có tâm sự não nề về thế giới.

Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên ngun ngút khiến gian phòng ngập trong sương khói, tấm kính lớn ở đối diện bị hơi nước trắng làm mờ đục. Dưới sự kém trong suốt của chiếc kính là bóng dáng trong trẻo của người phụ nữ, cô xuất hiện tựa một mảnh lụa uyển chuyển.

Người phụ nữ ngửa mặt đón lấy nước đang rơi xuống, sau đó tắt vòi sen đi, tiếp đó, cô kéo khăn tắm choàng ngang người, tùy ý hướng tủ lạnh đi tới. Trong đó, cô lấy ra một lon coca, thong thả ngồi trên ghế từ từ thưởng thức.

Đối với một người vừa thấu sự đời như cô, mưa thần kỳ biết bao. Nghe tiếng sấm vang trời như một bản nhạc giao hưởng ngân nga, vừa có chút tẻ nhạt, vừa có chút hiu quạnh. Hơn thế nữa, vị giác lại được thứ mùi vị ngọt mát của lon coca ướp lạnh lấp đầy, khái niệm hưởng thụ như vậy mới là cuộc sống thật sự.

Cô là Hạ Diệp, vừa từ Mỹ trở về, mang theo tấm bằng tiến sĩ bên mình nhưng sự thực, nó đối với cô chẳng qua chỉ là để kiếm một chút tiền trang trải cuộc sống qua ngày mà thôi. Nếu không phải vì mẹ mình đột nhiên gọi về nước, cô còn lâu mới trở về đây, nói đúng hơn, cô muốn được ở lại một thời gian dài để đắm mình trong sự mê hoặc của nước Mỹ.

Ngồi trên ghế, cô tùy tiện ngả đầu về sau, thư giãn đầu óc.

Ánh sáng của đèn pha lê trang nhã xuất hiện trong đáy mắt đen láy rõ ràng của cô. Đau đầu thật, về nước cô cứ có cảm giác giống như bị kẻ thù bắt làm con tin, cảm giác đau lòng gì đó, khó chịu gì đó cứ thay phiên nhau ùa tới.

Đúng lúc đang nghiền ngẫm, một tiếng động lớn truyền ra từ phía nhà bếp.

Hạ Diệp mơ hồ bị tiếng động lôi kéo. Về nước thì thôi đi, lần này lại là kẻ trộm sao? Thú thật, ở nhà một mình như vậy, cô không muốn lại gặp phải trộm cướp giết người.

Cô giương tay kéo khẩu súng lục từ trong tủ đa năng nhỏ xíu kế bên ghế, thật ra, cây súng này là một loại đồ dùng để mồi lửa thuốc lá, chẳng qua là thiết kế quá giống nhau mà thôi.

Đi tới cửa nhà bếp, cửa sổ đã bị vỡ nát thành từng mảnh nhỏ rơi ra đất, trên khung cửa còn sót lại một ít máu tươi. Lại nhìn xuống vết máu vương vãi khắp dưới nền nhà, trong không khí vẫn thoang thoảng mùi máu tanh nồng. Nhìn sơ qua, máu trên nền vẫn đang ở trạng thái lỏng, đúng với tính chất cơ bản ban đầu của máu.

Anh hai rời đi đã lâu nên chỉ cần thoáng qua cũng có thể lập tức biết được vết máu này chỉ mới có đây thôi.

Hạ Diệp đi tới, suy xét qua tình hình.

Phía sau một cánh tay rắn chắc ôm tới, kề khẩu súng vào cổ họng cô.

"Im lặng." Giọng nói này mang cái lạnh thấu xương, khiến cô run bặt lên một cái theo bản năng.

Vừa dứt lời, thân thể to lớn đột ngột ngả về phía sau, buông lỏng khẩu súng trong tay, người đàn ông này đang bị thương vì có kẻ truy sát sao?

Cô giơ cao khẩu súng, nhìn chằm chằm người đàn ông gần như bất lực ngồi đó, "Không phải chỉ mình anh có súng."

Hạ Diệp đứng với góc độ chuẩn xác, nhắm bắn vào đầu anh, người đàn ông này nếu còn giữ lại nhà cô, tai họa chắc chắn sẽ kéo tới, thi nhau ập lên đầu cô mà không rõ lý do.

Trên trán người đàn ông đã lấm tấm mồ hôi hột, gương mặt nhếch nhác bị cơn đau giằng xé mà thay đổi liên tục, anh ta nhắm nghiền đôi mắt thở một tràng dài mệt nhọc. Theo phán đoán sơ bộ của cô thì vết thương của người này không cầm cự được bao nhiêu lâu nữa, nếu không nhanh chóng đưa đến bệnh viện chữa trị thì chính là chết ngay trong nhà cô.

"Im lặng, tôi sẽ không làm hại cô." Người đàn ông đau đớn, đưa tay ấn giữ cho vết thương, cố gắng nói rõ ràng từng chữ.

"Bây giờ anh còn có thể làm gì được tôi nữa?"

Anh ta dựa lưng vào tủ để bát phía sau, khổ sở nở một nụ cười bất mãn. Anh ta cư nhiên lại có ngày bị đàn bà trèo lên đầu!

Lúc này Hạ Diệp lại nổi lên một ý nghĩ kinh người, cô là mềm lòng muốn giúp người sao? Lúc đầu chọn làm bác sĩ chẳng phải là vì để dùng với những trường hợp như ngày hôm nay hay sao? Chẳng lẽ cô nhìn thấy người này thoi thóp như vậy không cứu? Mặc anh ta chết?

Cứu anh ta cũng không phải là không có khả năng nhưng nếu làm ở đây mức độ nguy hiểm lên đến ba mươi phần trăm, nếu mạo hiểm miễn cưỡng có thể cứu được.

"Vết thương này nếu anh không đi bệnh viện sẽ không cầm cự quá hai tiếng." Hạ Diệp vừa mắt nhắm mắt mở nói, vừa lén nhìn sắc mặt người đàn ông. Thấy thần sắc vẫn không thay đổi cô ngập ngừng nói tiếp, "Nơi ở của tôi đủ dụng cụ để giúp anh gắp viên đạn ra đấy nhưng nguy hiểm lên đến ba mươi phần trăm, anh có muốn thử một chút không?"

Người đàn ông cười nhạt, ba mươi phần trăm? Gắp đạn gần tim, ở vị trí nguy hiểm ngay tại nhà tỉ lệ thành công cao đến như vậy? Hôm nay ra ngoài chắc đã xem qua lịch, cũng coi như rất may mắn đi.

"Làm ngay đi." Anh ta không nghi ngờ lời nói của cô, trực tiếp đáp ứng.

Tuy cô vừa tốt nghiệp ngành bác sĩ xong nhưng nhìn qua cô có thể nhận thấy, viên đạn đó là muốn một viên lấy mạng anh ta.

Con người gặp con người, cái thứ nhất chưa giao tiếp sẽ sinh ra một loại cảm xúc nghi ngờ tự nhiên, mà ở mỗi một người đều có. Cái thứ hai sẽ không bao giờ cả tin một người mình vừa gặp mặt. Cái thứ ba, giao sinh mạng cho một người không quen biết là điều khó cỡ nào. Nhưng một người vừa mới bị hung thủ kề súng lên cổ định giết chết lại có thể đồng ý cứu chữa, điều này cho thấy cô là một người đúng chuẩn y đức hành nghề của một vị bác sĩ, có thể tin tưởng được.

Hạ Diệp bỏ súng lại vị trí cũ trên người, cô dìu người kia vào phòng ngủ.

Sắp xếp dụng cụ phẫu thuật chuyên dụng đem về từ Mỹ ra khây đựng, cô cẩn thận vệ sinh lại bằng cồn, sau đó cô tập trung tiến hành xử lý vết thương.

Ngay sau đó, một mũi thuốc mê được tiêm vào người người đàn ông. Việc cầm máu một cách tiết kiệm nhất là việc bây giờ cô có thể làm, vì máu đã chảy ra bên ngoài quá nhiều, cộng thêm thiết bị được dùng hoàn toàn là dựa vào tay nghề bác sĩ, tức là sử dụng bằng kỹ thuật của bác sĩ để làm, đồng thời, đó không phải là thiết bị tối tân và đầy đủ như ở bệnh viện nên hết thảy sẽ có thể có sơ sẩy nguy hiểm đến tính mạng.

Quá trình gắp đạn là lần thứ nhất cô thực hành bằng vật sống, trước đó cùng lắm là trên xác chết của người.

Nếu như người đàn ông này ở trong tay vị tiến sĩ khác thì có thể đảm bảo bảy mươi phần trăm thành công, nhưng đối với cô bây giờ thì chưa có nhiều kinh nghiệm, nên có thể sẽ không hoàn toàn là con số chuẩn xác đó.

Việc này chắc chắn là thử thách đầu tiên trong nghề nghiệp bác sĩ, cô mím chặt môi cúi đầu xin lỗi người này trước.

Nếu có chết trong tay tôi thì anh đi đến thiên đường nhớ bỏ qua cho kẻ tiểu nhân này, cứ coi như là tôi không cố ý đi!

Để giúp người này gắp được viên đạn cô đã mất gần hai tiếng đồng hồ. Riêng người này, hơi thở đã nhanh chóng trở lại bình thường, vết thương cũng xử lý khá tốt, bảo đảm sẽ không bị nhiễm trùng trừ khi xảy ra một vài tai nạn vặt vãnh ngoài ý muốn, nhưng cũng cần thời gian dài để nghỉ ngơi bù đắp cho cơ thể thật tốt.

Người đàn ông này còn đang mặc trên người bộ đồ ướt đẫm do cơn mưa vừa nãy quét qua.

Hạ Diệp nhanh chóng cởi bỏ từng nút áo sơ mi còn lại trên người anh ta, sau đó cởi bỏ thắt lưng rồi lại tiếp đến cởi nút quần và kéo khóa quần xuống, quá trình này cô cũng không có dám nhìn lung tung, chỉ nhắm mắt mà kéo quần người đàn ông này xuống.

Cũng may, đây từng là nhà của anh hai cô nên có vài bộ tây phục, có lẽ kích cỡ sẽ vừa người vì hai người có thân hình khá tương thích nhau.

"Anh bạn, cảm ơn anh đã lấy cơ thể của mình cho tôi làm vật thí nghiệm." Hạ Diệp khàn giọng, vui mừng cảm kích.

Tấm khăn quấn ngang người còn chưa kịp thay ra, tóc ướt còn chưa được sấy khô... nhưng thật sự vẫn là một chuyện tốt, cô phẫu thuật gắp đạn thành công cũng coi như có thành tựu về sau đi.

Mi tâm của người đàn ông chau chặt lại, cô biết với cái thân hình trời phú này chắc hẳn rất khỏe mạnh, một liều thuốc của cô chính là ba tiếng đồng hồ nhưng có vẻ hai tiếng đã muốn tỉnh lại.

Hạ Diệp đưa bàn tay lên vầng trán trơn bóng của anh ta, cô khẽ vuốt đi lớp mồ hôi dày đặc. Không biết vì sao nhưng cô nghĩ những người hay chau mày khi ngủ đều là gặp ác mộng mới như vậy.

Cảm nhận được một luồng nhiệt ấm áp truyền đến, người này không hề kiến nghị nữa, ngược lại giống như đang hưởng thụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro