Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả căn nhà đã chìm trong bóng tối tĩnh lặng... lâu lâu có tiếng gió rít qua mái nhà... mọi người ai cũng ngủ say cả rồi. Chỉ có duy nhất 1 người đang loay hoay mặc áo và cầm đèn pin mở cửa ra ngoài rừng.

Bảo Bảo khẽ mở cửa rồi đóng cửa vào. Trên tay cầm 1 cái đèn pin soi đường và 1 cái bọc nilon. Bảo soi hết chỗ này đến chỗ nọ. Vật lộn với mớ lùm cây bọ muỗi... xoạt... xoạt...

Rất lâu sau đó, Bảo quay lại tính đi về thì thấy cảnh vật nơi đây rất lạ ko giống với cảnh rừng lúc Bảo đi qua. Bảo vội chạy fdi tìm mấy cái dấu đường cũng ko thấy. Cảm giác bất an, Bảo đi về phía trước soi đèn, thấy 1 con dốc. Thì ra Bảo đã ra tận chỗ hồi chiều, con dốc mà Bảo xém té.

- A đúng rồi

Bảo như phát hiện ra điều gì đó. Liền chạy xung quanh soi đèn xuống dưới. Bảo thấy có thứ gì đó đang đung đưa theo gió. Cố tiến thêm 1 chút nữa cho rõ... đúng thứ Bảo tìm, là bông hoa Takezu lúc nãy ở trên con dốc. Bảo Bảo đứng dậy phủi phủi người, ngó quanh xem có cái gì giúp cô đi xuống dưới đó ko. Chạy đến 1 thân cây to có vẻ vững chắc cột dây thừng quanh thân mấy vòng rồi cột đầu dây thừng còn lại vào hông. Bảo bắt đầu trèo xuống dưới. Trời tối om, ánh sáng từ chiếc đèn pin cũng chỉ soi được 1 tí. Bảo Bảo đánh hông qua phía bên kia để đèn pin chiếu tới đó ( vì ko thể cầm đèn pin mà trèo nên đã cột đèn pin bên hông) còn 1 chút nữa là tới chỗ bông hoa Takezu thì...

Xoạt... xoạt... rắc...

Bảo Bình nghe có tiếng bước chân ở trên. Chưa kịp lên tiếng thì thêm 1 tiếng động

... BỰC...

Sợi dây phía trên đã buông thỏng xuống. Bảo Bình bất ngờ rơi tự do...

....

Sáng hôm sau, Thiên Yết thức dậy rất sớm ngó ko thấy Bảo Bảo đâu bèn lấy điện thoại ra xem giờ, mới có 5h15 sáng mà Bảo Bảo có thể đi đâu... cảm giác ko lành ập đến. Thiên Yết khoác vội chiếc áo rồi cầm đèn pin mở rầm cửa bước ra ngoài. 1 số người bị tiếng động làm thức giấc cũng chạy theo thầy... thầy Yết hét thật to
- Bảo Bình em ở đâu?

Mọi người lúc này biết được tình hình nên cùng thầy tìm Dương Bảo Bình. Tiếng kêu vang vọng cả dãy núi mà vẫn ko nghe thấy tiếng Bảo Bình. Thên Yết nóng trong lòng. Anh đã tìm rất kĩ xung quanh mà ko thấy bóng dáng nhỏ đâu... bỗng bên tay anh đau nhói lên... Thiên Yết bật dậy lao thẳng về phía trước, tới chỗ con dốc vừa nãy Yết nằm sát xuống đất đầu lòi ra ngoài để nhìn xuống phía dưới cho rõ và sâu hơn. Thiên Yết thấy tóc cố nhìn sâu hơn nữa...
- BẢO BÌNH!!! Mau mang dây thừng ra đây

Thiên Yết hét toáng lên, thúc giục mọi người đằng đó. Họ mang dây thừng cột quanh cây cổ thụ rồi cột vào hông của Thiên Yết và hướng dẫn viên thật chắc rồi cả 2 leo xuống dưới. Thiên Yết thấy Bảo Bình có máu loang lổ trên đầu vs khô lại ở vách đá. Tay còn cầm chắc bông hoa Takezu. Thiên Yết nhấc đầu Bảo Bình dậy, mặt của Bảo đã trăng bệnh, hơi thở yếu, môi tím tái và làn da lạnh ngắt vì cả đêm ở ngoài trời. Thiên Yết cùng hướng dẫn viên giúp Bảo nằm trên lưng của Thiên Yết và cả 2 leo lên. Vội đưa Bảo Bình vào trong nhà sơ cứu. Cũng may ở đây là toàn là Khoa B nên việc cứu Bảo Bảo khỏi cơn nguy kịch là rất dễ nhưng tốn rất nhiều thời gian. Bảo bị chấn thương sọ não nhẹ ko nguy hiểm đến tính mạng lắm. Mất khá nhiều máu nhưng vì sức khỏe của Bảo tốt nên ko có sao. Và cũng may lúc Bảo rơi xuống Bảo đã cầm được 1 chút máu. Cùng với cách điều kiểm tra và điều trị cùng với thảo dược của ông chú nên sắc mặt Bảo cũng đã cải thiện được phần nào. Thiên Yết rất lo lắng cho Bảo, anh cầm lấy bàn tay bé nhỏ đang lạnh ngắt ấy để sưởi ấm... Thiên Yết thầm trách Bảo Bảo sao có thể vì tìm loại hoa mà bất chấp tính mạng mình như thế. Băng Linh đứng ở ngoài cửa thấy thầy ko ăn ko uống gì chỉ lo cho mỗi Bảo Bình thì tức lắm
- Thầy ra ăn chút gì đi. Ở đây em canh chừng Bảo cho

Thiên Yết lắc đầu ko nói gì. Băng Linh thầm rủa trong lòng " con hồ ly sao mày ko chết luôn đi sống làm gì hả con hồ ly đáng ghét"

Băng Linh ko làm được gì lúc này bèn đi ra ngoài thì mặt mày bắt đầu tối sầm lại

- Ê nãy m thấy ko. Sợi dây thừng đó ko phải tự nhiên đứng đâu.

- Ý mày là sao?

- Thì đó. Dây thừng có người cố ý cắt đó. Chứ nếu mà đứt thì sợi dây sẽ có vết đứt dài nhỏ khác nhau. Đằng này nó lại sợi nào sợi nấy đều dài bằng nhau cả.

- Nghe mày nói cũng đúng. Tao cũng thấy vậy. Mà là ai cố ý hãm hại Bảo Bình chứ?

- Lớp mình ko ai có thù ghét gì với Bảo Bảo cả... trừ...

Cái cô gái kia đang nói thì nhìn thấy Băng Linh nên đã kịp im lặng. Băng Linh liếc mấy cô bạn đó rồi 1 mạch bỏ đi làm nghi ngờ nay thêm nghi ngờ.

- Tớ nghĩ chỉ có thể Băng Linh. Bạn ấy mới chuyển vào lớp mình 2 tháng nay thôi rất có thể đã thù oán với Bảo Binh lớp ta...

Chiều tối rồi mà Bảo Bảo vẫn chưa tỉnh nên mọi người cùng ở lại đến sáng nếu Bảo Bảo tỉnh thì trưa mai họ sẽ đi cáp treo xuống từ phía ngôi nhà gỗ cũ hồi trước. Thiên Yết chỉ ăn 1 chút cơm nắm mà Bảo thích ăn, ko ngủ 1 chút nào từ lúc sáng sớm cho đến giờ. Thiên Yết cũng thấp mệt, đôi mắt hiện lên rõ sự lo lắng, đôi mắt có như có màn sưng mờ...

....

Đêm khuya lại lần nữa ập xuống căn nhà gỗ xơ xác... ko giãn tĩnh lặng...
Thiên Yết cũng đã ngủ vì quá mệt mỏi.
Riêng có 1 người cầm 1 vật gì đó sáng loáng dơ lên cao...

Tách... đèn được mở sáng lên mọi người cùng Thiên Yết mở mắt ngỡ ngàng nhìn... Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng có sức đâm thủng trái tim người nghe
- Băng Linh à... ko ngủ còn cầm dao đi... gọt trái cây?

Băng Linh bị mọi người đổ dô f ánh mắt về mình. Tay đang cầm con dao run run, đưa anh mắt nhìn về phía Bảo Bình... đôi mắt đỏ ngầu hiện lên cùng với sự căm phẫn

Bảo Bình ko vì đôi mắt ấy dọa cho khiếp sợ mà vẫn đứng chỗ công tắc điện thản nhiên nhếch mép
- Linh coi thường tôi quá rồi đó

Mọi người chưa hiểu sự tình như thế nào thì Băng Linh cầm con dao trong tay nhằm vào Bảo Binh lao tới với tốc độ ánh sáng
- Mày chết đi... ha...

Bảo Bảo tính tránh qua 1 bên nhưng ko hiểu sao Bảo lại trẹo chân rồi đầu óc choáng váng dựa vào tường nhìn cái chết cận kề... ko thấy đau... mở mắt ra thấy Thiên Yết đã cầm được cổ tay của Băng Linh
- Em sao vậy Linh!!!

Băng Linh bây giờ như con dã thú chỉ cần sơ hở sẽ giết Bảo ngay. Gầm lên
- Thầy tránh ra em phải giết được con hồ ly kia. Tránh ra!!!

Thiên Yết quát
- Em tránh xa Bảo Bình của tôi ra

Băng Linh mắt ngấn nước
- Thầy lấy tư cách là 1 giáo viên hay là 1 người yêu?

Thiên Yết lạnh lùng sắc mặt và ánh mắt của quỷ nhìn Băng Linh quả quyết nói
- Lấy tư cách là 1 giáo viên thì chuyện em giết Bảo Bình sẽ ko thể xảy ra. Còn nếu lấy tư cách là người yêu Bảo Bình thì truyện em đụng vào 1 sợi tóc của cô ấy em sẽ chết.

Nói xong Thiên Yết nhanh tay khống chế con Băng Linh lại rồi kêu mấy đứa con trai trói cô ả vào cột nhà. Thiên Yết vội vàng đỡ Bảo Bình hỏi han
- En thấy sao rồi? Còn đau ko?

Bảo Bảo gật đầu, 2 bên má tràn lệ nóng hổi
- Em muốn về nhà...😿😿😿

Thiên Yết dìu Bảo ngồi xuống rồi ấn nhẹ đầu Bảo vào lồng ngực
- Được rồi em ngủ đi. Sáng mai leo xuống núi đi cáp treo nhé. Ngoan nào anh thương...

Bảo Bảo 1 hồi cũng ngủ. Mọi người cũng ngủ, họ nhìn Băng Linh mà căm ghét. Sao có thể coi thường mạng sống của người khác được chứ, 1 số người cũng biết được vụ Bảo Bình rớt xuống núi là do Băng Linh cố ý cắt đứt dây để ám sát Bảo Bình. Băng Linh đã bị bất tỉnh cột vào cột để ko làm hại bất cứ ai nữa....

Và lúc xuống núi Băng Linh đã bị cảnh sát còng tay bắt giữ chịu 5 năm tù tội ám sát người và cố ý gây thương tích... còn Bảo thì được đưa vô bệnh viện điều trị...

Tin này lan khắp trường và là đề tài cho mọi người bàn tán. Nhưng đối với Thiên Yết thì việc Bảo Bảo khỏe hẳn và được an toàn là điều hạnh phúc nhất...

---------------- to be continue--------------------

P/s: Ngày mai ta phải đi đo kính các bạn a~~~ nên tối nay ta ngồi ta viết rồi đăng luôn cho mọi người xem nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro