Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chị thiên thần ơi chị có nhà ko?

Tiếng trẻ con vang vang lên trên con hẻm nhỏ... Nhưng đáp lại cậu bé chỉ có cơn gió khẽ thổi qua

- Chị ơi... nãy em thấy chị trong nhà mà... chị ko sao chứ...

Tiếng trẻ con lại 1 lần nữa vang lên... nhưng ko khác gì lần trước, vẫn là 1 sự im lặng tuyệt đối... Cậu bé thấy có gì đó ko ổn, chỉ theo phản xạ cậu bé nắm lấy nắm cửa vặn...

Két... cánh cửa được mở ra... trong nhà chỉ có 1 màu bóng tối... cậu bé ko ngần ngại chạy vào bật đèn, như mọi lần cậu bé chạy lên trên lầu mở cửa vào phòng ngủ...

- Ô cậu nhóc...

Cậu bé thấy 1 tên côn đồ cơ bắp đang vác Chị Thiên Thần trên vai... tuy run sợ nhưng cậu bé to giọng
- Mau thả chị thiên thần ra

- Nào nào đừng sợ, chừng khi nào thằng chủ nhà này về cậu bé hãy đưa cái vali này cho nó. Lúc đó con nhóc này sẽ được trở về

Nói xong tên côn đồ nhảy ra khỏi cửa sổ và mất tiêu. Cậu bé vẫn còn sợ hãi, chân tay bủn rủn nhưng vẫn cầm cái vali chạy về nhà nói với ba mẹ cậu bé. Ba mẹ cậu bé đã đi báo với cảnh sát nhưng tất cả đều vô dụng, ko có cách nào mở được chiếc vali, ko có 1 chút manh mối của Bảo Bình... Họ đã liên lạc được với chủ nhà hay còn gọi là thầy Thiên Yết- con trai tập đoàn lớn nhất Hàn Thiên. Sau khi gặp Thiên Yết bên cơ quan cảnh sát đã giao lại chiếc vali cho anh... sau nhiều ngày nghĩ cách mở nó, Thiên Yết đã lấy 1 thứ mình mới lượm được và... trong đó... là 1 thứ...

--------------------- flashlight----------------------

Sáng sớm hôm đó Bảo Bảo cùng ra sân bay với Thiên Yết để tiễn anh đi nước ngoài công tác... Cả 2 đều cảm thấy buồn và thầm ước mong thời gian ngừng trôi để họ ko phải rời xa nhau lâu như vậy...

Ôm nhau thật lâu... ko có giọt nước mắt nào phải rơi xuống... chỉ ôm nhau như thế thật lâu... thật lâu...

- Nè Bảo Bối của anh. Ở nhà phải giữ sức khỏe đó. Tuy sắp tới sẽ có 1 đợt thi để kiểm tra học lực nhưng em ko được học hành quá sức đâu. Anh mà biết em chết với anh.

Thiên Yết xoa xoa đầu Bảo Bảo, nhìn Bảo bằng ánh mắt triều mến, căn dặn Bảo Bảo khi anh ko có ở nhà.

Bảo Bảo gật đầu, thỏ thẻ nói trong lòng Thiên Yết
- Anh cũng thế, đi đến đất khách quê người nhớ phải gìn giữ sức khỏe. Bên đó có thể sẽ lạnh hơn bên mình anh nhớ phải mặc ấm nè, lúc nào cũng ngủ đủ giấc nè, ăn đồ ăn ngon nè,...

Bảo Bảo cũng dặn dò Thiên Yết rất nhiều thứ. Anh thấy Bảo Bối như vậy thì cảm thấy cũng an tâm hơn vì bé Bảo rất mạnh mẽ, ko gì làm khó được Bảo và Bảo cũng biết chăm sóc bản thân mà còn có chị giúp việc và cậu bé hàng xóm nữa... Thiên Yết ôm chặt Bảo Bối của anh vào lòng 1 lần cuối, chào từ biệt và keo vali tiến vào khoang máy bay...

Bảo đứng đó... dõi theo hình bóng Thiên Yết xa khuất... haizzz lại mình lần nữa Bảo sống 1 mình...

....

- Bảo Bình xuống ăn sáng nè em. Dậy mau đi trễ giờ học bây giờ
Tiếng chị giúp việc vang lên khắp căn nhà...

- Dạ em xuống liền đây
Bảo Bảo vẫn còn nằm dài trên chiếc giường rộng lớn co rúm người lại chùm chăn khắp người... xung quanh chỉ toàn truyện với đĩa dvd.

Bảo Bảo mệt mỏi trườn xuống chiếc giường và bò vào phòng tắm... 1 lúc sau Bảo bước xuống nhà với vẻ mặt hết sức " tươi tắn"

- Chào chị. Buổi sáng tốt lành... hơ... hơ...

Chị giúp việc quay qua tính chào Bảo Bình thì tự nhiên hoảng hốt, chạy đến chỗ Bảo Bình lấy tay nâng cằm Bảo Bình lên xem xét
- Chậc... em lại thức khuya nữa rồi. Mắt thâm quầng hết cả lên.

Chị giúp việc lôi trong túi ra 1 lọ kem che khuyết điểm, bôi ít kem lên vùng mắt che đi những vết thâm do thức khuya của Bảo Bình. Chị vừa thoa vừa xuýt xoa, trách móc Bảo Bình
- Em xinh như thế mà ko biết giữ gìn sắc đẹp gì cả, như thế này thì làm sao coi được em thật là...

Bảo Bảo chỉ biết cười hì hì đứng im cho chị giúp Bảo Bình tân trang lại nhan sắc... xong rồi Bảo Bình cùng chị giúp việc ăn sáng...

Đến trường 1 mình, Bảo Bảo có chút buồn vì nghĩ đến việc Thiên Yết thầy ấy cũng ko có ở đây còn...

Ting... ting... ting...

Tiếng chuông điện thoại vang lên Bảo Bảo vội lôi ra là
- MA KẾT...

Tiếng đầu dây bên kia hét quá to làm Ma Kết bên này phải đưa điện thoại ra xa rồi mới dám nói
" Bảo đại tỷ à có cần hét lên vậy ko?"

Bảo Bảo kìm được cảm xúc rồi mới trách móc Ma Kết đã bỏ cô đi biệt xứ còn ít khi liên lạc nữa, mà có liên lạc cũng chỉ qua email với facebook thôi chứ chưa có gọi điện thoại lần nào. Nên việc Ma Kết lần đầu gọi điện thoại cho Bảo Bảo làm Bảo Bảo hết sức xúc động luôn
- Cậu có biết cậu đi như thế làm tớ ở đây rất buồn ko? Đi học cũng có 1 mình, ko có người nói chuyện hay đi chơi. Thật sự rất cô đơn đấy...

Ma Kết vẫn bình tĩnh nghe Bảo Bảo than vãn vì Ma Kết quen rồi. Lần nào ib cũng đều như thế mà
" Biết rồi. Mà nghe nói thầy qua bên Pháp công tác đúng ko?"

Bảo Bảo sựng người lại 1 chút rồi hỏi
- Sao cậu biết. Thầy ấy qua bên đó cỡ 1 2 tháng lận

" Đương nhiên tớ biết rồi. Tại giờ tớ đang du lịch bên đó, hôm qua thấy thầy đi chung với 1 cô ả nào đó và 1 số người mặc áo vest đen. Mình nghe nói là tập đoàn gì đấy... à tập đoàn Hádayser gì á nên đoán thầy đi công tác, liền gọi về hỏi nè"

Bảo Bảo thở phào rồi giả vờ lạnh lùng
- Thì sao? Tớ đâu quan tâm chứ. Thầy ấy lớn rồi mà đâu cần tớ quan tâm từng tí 1 đâu. Mà nè cậu với bạn trai cậu sao rồi đấy?

Ma Kết cũng thở dài thầm trách sao cô bạn thân của mình lại quá lơ là mất cảnh giác với bạn trai của cổ quá như thế... nhưng biết sao giờ có nói gì thì đại tỷ cũng chẳng nghe
" Chúng tớ sắp làm đám cưới rồi. À tớ có thai cỡ 3 tháng rồi là con trai đấy nhé... tớ muốn đặt tên cho nó mà nghĩ hoài ko ra... tớ và bạn trai tớ phân vân 2 tên.."

Bảo Bảo ko đợi được liền hỏi
- Tên gì đâu đây mình chọn

Ma Kết cười tủm tỉm rồi nói
" Bạch Dương hay Nhân Mã?"

Bảo Bảo liền phán 1 câu chả liên quan
- Ủa bạn trai cậu là người Việt Nam giống mình sao?

Ma Kết ừ 1 cái rồi cũng theo chủ đề của Bảo Bảo mà nói 1 lèo
" Bạn trai tớ với tớ đều là lai. Anh ấy là con lai Việt với Pháp nhưng nay sống ở Mỹ. Còn tớ là lai Việt với Nga bữa sống bên Nhật với cậu nay định cư ở Mỹ nên gặp được anh ấy nè"

Bảo Bảo ừm ờ rồi nghe thấy chuông reng vào lớp liền vội tạm biệt vói cô bạn Ma Kết

Ma Kết tám chuyện chưa thỏa mãn liền ý ới trong điện thoại
" Này mau chọn giùm mình cái tên cho con trai mình nhé Bạch Dương hay Nhân Mã nhé"

Bảo vội vàng nói
- Biết rồi con nhỏ ăn cơm trước kẻng. Đại tỷ vô học rồi bye nhé.

Nói rồi Bảo cúp máy và bắt đầu tiết học đầu tiên trong buổi....

----------------- to be continue-------------------

P/s: ta thật sự đuối vãi ra đây a~~~ hôm nay ta thật sự ko có thời gian nên ra chap trễ mọi người thông cảm nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro