Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên con đường về nhà. Thiên Yết lại nhớ lúc nãy cái dáng nhỏ bé ấy bị Yết bao bọc lấy. Khuôn mặt ửng hồng ngây thơ ấy... làm cho Yết có cảm giác ngại ngùng. Trước giờ Thiên Yết ko hề có cảm giác gì với 1 người con gái trừ mama(Nopu: anh ấy xém buê đuê 😂 TY: này ta bóp cổ ngươi quăng xuống sông bây giờ. Nopu: a~ * chạy mất dép* )

-------------------- flashlight-----------------------

Hồi đó Thiên Yết vẫn còn đang trong giảng đường năm cuối nên được đi thực tập cho ngôi trường XYX thì bắt gặp 1 nữ sinh có làn tóc màu xanh biển nhẹ nhàng line tím mượt mà. Làn tóc ấy tung bay theo gió lướt nhẹ qua má anh. Nhìn cô cứ như thiên thần ấy nhưng vẻ mặt lạnh lùng đằng đằng sát khí theo sau là những đám học sinh cả nam lẫn nữ vác gậy gộc blum bla... cảm giác ko an toàn. Anh hơi lo mà cũng tò mò nên đi theo...
.... Nhìn cách đánh cô ấy rất thông minh và nhanh nhẹn vì cô ấy trông nhỏ con hơn mấy đứa ở đó nhắm chừng 1m54 thôi nhưng anh là giáo sinh ko thể để chuyện bạo lực học đường xảy nên vô can thì bị cô ây- Bảo Bình lườm. Ánh mắt sắc lẹm ấy có lẽ làm anh lỡ mất mấy nhịp tim (Nopu: chắc sợ quá đứng tim chứ gì. TY: ta là con trai ấy nhé ko có vụ sợ đâu. Nopu: dạ dạ... ) Rồi anh tin cô ấy có thể đánh lại 2 đứa kia....

Cho đến khi bước vào lớp... anh mới biết cô ấy tên Dương Bảo Bình là 1 đại tỷ cầm đầu trong trường. Rất láo ngang bướng, quậy phá,... vân vân... mây mây... anh cũng thấy bất ngơd 1 cô nhóc bé xíu mà cầm đầu? Còn học lớp giỏi nữa nhưng khi nhìn vào bản điểm anh ko hài lòng... gì mà anh văn 1 2 3... ko lên nổi con 4 luôn... anh ko biết từ lúc nào lại quan tâm tới con bé nhiều như thế ko chỉ với tư cách là 1 giáo sinh mà còn 1 sự quan tâm đặc biệt... anh tìm đủ mọi cách bắt ép con bé học mặc cho nó ghét anh tới đâu. Và cô bé đã ko làm anh thất vọng cô đã đậu vào 1 trường ĐH XXX danh tiếng chuyên đào tạo nhân tài... và rồi anh bận việc và mất liên lạc với cô bé từ đó...

------------------- flashlight------------------------

Và rồi Thiên Yết tình cờ thấy tên cô bé trong danh sách trường ĐH XXX mà Thiên Yết đang dạy. Anh rất vui và xin làm giảng viên ở khoa B mà Bảo đang học...

Về nhà đã lâu, cơm nước Yết cũng đã làm xong nồi cơm tỏa mùi hương ngọt sữa bốc khói nghi ngút... mà vẫn chưa thấy Bảo về Yết nghĩ chắc nhỏ đó chỉ đang lang thang rong chơi ở đâu đó ( Nopu: thầy tính ko cho nó tìm nhà à? Nó là thánh lạc đường đấy. TY: ... . Nopu: còn nữa nó còn lâu mới chịu về nhà thầy. TY: im đi!!! * rầm*....)

Mặc cho ai đó lo lắng ở nhà thì bé Bảo đang lang thang ở ngoài đường nhất quyết ko đi tìm nhà thầy... là lá la...

- Ô đại tỷ!!! Đang tính đi đâu mà 1 mình thế

Bảo nghe tiếng gọi thì quay lại đằng sau vẻ mặt ko tươi cười giống nãy nữa thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng ánh mắt đỏ máu sắc bén mang sự chết chóc... 😏
- À tên lẻo mép đây mà! Đi đâu mà cần 1 đám đi theo bảo vệ đấy?

Con nhỏ vừa nãy bị Bảo mỉa giờ mặt đỏ tía tai nhưng cũng kìm nén xuống bớt ung dung nói
- Thôi nào... ta đây tính chào hỏi tí thôi. Sao?

Bảo quay mặt bước đi mặt ko chút biểu cảm
- Bảo ta đây ko còn muốn đanh nhau nữa. Các ngươi cũng nên sống cho tương lai đi
Nói xong Bảo toang bước đi. Nhưng đã bị tụi kia chặn đường và bao vây. Bảo nóng lên
- Nè trách đường ra. Tụi bay muốn gì?

- Làm gì giận thế? Ta chỉ muốn chào hỏi thôi mà

Bảo Bình thấy ko còn lối thoát thì nhận lời thách đấu
- Đại tỷ thắng thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt đại tỷ nữa nghe rõ chưa

- còn Tao thắng thì cái danh hiệu đại tỷ sẽ thuộc về tao. Mày sẽ phải gia nhập hội của tao.

- Được

Bảo chấp thuận đi theo tụi kia vào một cái ngõ cụt. Hiện tại Bảo Bình đang trong thế phòng thủ. Còn nhỏ kia thì tới tấp giáng quả đấm xuống những chỗ hiểm trên người Bảo Bình
- Vẫn lối chơi cũ nhỉ ko khác gì

Nhỏ kia với đánh vừa mỉa. Sức đánh rất mãnh liệt nhưng vì nó quá mãnh liệt nên chỉ trong chốc lát...
- Sao mệt rồi? Vậy tới lượt đại tỷ nhé

Bảo xông tới giơ nắm đấm lên đấm vào mặt nhỏ đó. Nhỏ sợ quá lấy tay phòng thủ nhưng Bảo nhếch mép khing bỉ. Rút nắm đấm về nhanh chân gạt nó té xuống tiếp tục lấy chân đá túi bụi nhỏ nằm dưới.
- Có mạnh đến đâu nếu nằm dưới sẽ phải thua thôi
Bảo thấy nó cũng đã đau nên dừng chân ko đá nữa. Nhưng nhỏ đó đâu có chịu thua lấy con dao tính đâm sau lưng Bảo. May thay Bảo né kịp chặt tay nhỏ đó làm con dao văng xa rồi cho 1 cú móc hàm làm nhỏ nằm luôn
- Chơi đâm sau lừng là hèn đấy ko xứng với danh hiệu Đại Tỷ đâu

....

Hôm nay đúng là 1 ngày xui xẻo... Bảo Bảo đăng hậm hực trong lòng thì thấy tiệm cắt tóc
- A... cắt tóc giải xui thôi

....
Trước cửa tiệm cắt tóc có 1 cô nàng tomboy với mái tóc ngắn nhộm tím than line vài sợi đỏ... trông vô cùng xinh trai- là cô nàng Bảo Bảo của chúng ta mới cắt tóc xong. Bảo chơi luôn tóc con trai...

Trời cũng xầm xầm tối...

Bảo Bảo đứng trước căn hộ cũ của mình... đồ đạc đã dọn đi như lời thầy Yết. Bảo trả lại chìa khóa cho bà chủ rồi nặng nề lê bước trên con đường lang thang cho đến khi trời đã tối hẳn. Đèn đường cũng đã mở sáng từ lúc nào... tuyết bắt đầu rơi... mỗi lúc 1 dày hơn...

Thiên Yết mở mắt nhìn lên đồng hồ đã 9h30 tối. Xung quanh nhà cũng tối thui căn nhà vẫn im ắng như lần nào. Sao học trò của mình chưa về nhỉ. Thiên Yết lo lắng sợ học trò xảy ra chuyện gì liền khoác áo vội vàng mở cửa... Nhưng trước cửa có 1 cô bé tóc ngắn màu tím mặc áo sơmi trắng chiếc váy ngắn trời lạnh thế này mà trên người chỉ có cái khăn choàng nhỏ đang ngồi co ro lại khuôn mặt lạnh băng. Thiên Yết lắc đầu rồi bế cô học trò vào nhà đặt lên ghế sofa gần lò sưởi.
----------------- to be continue-------------------

P/s: ta hôm nay ko rảnh như mọi khi rồi nên hên xui nhé. Được thì ta đăng tiếp chap 7 vào chiều tối. Còn ko thì để ngày mai nhé. Tks mọi người ủng hộ a~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro